Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Lưu Chí Thanh khá là ung dung thoải mái, một bài thơ từ cuối cùng của đêm nay ư? Xem xong, viết vài câu bình, vậy là xong, hội thơ Đạo An lần này sắp được kết thúc tốt đẹp.
Ngô Hướng Hằng bên kia đã không thể chờ được nữa, muốn tuyên bố kết quả với bên ngoài, thế nhưng bị vướng một tác phẩm chưa bình xong, tuy rằng biết rõ không thể nào có biến hoá gì, nhưng trình tự nhất định phải xong, liền cười nói: "Chí Thanh, ngươi xem xong chưa?"
Lưu Chí Thanh ngoảnh mặt không nói, ánh mắt trừng trừng nhìn chăm chú tờ giấy trong tay, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Ngô Hướng Hằng liền buồn bực, lại hỏi tiếp một câu: "Chí Thanh?"
Lưu Chí Thanh vẫn không tiếp lời, môi bỗng dưng mở. Hắn xét duyệt tác phẩm, bình thường là trước tiên nhìn kĩ một lần, sau đó chọn ra vấn đề để bình. Nhưng bây giờ, kể từ khi xem một bài từ kia, chằm chằm, ý thức không tự chủ được mà chìm đắm vào, hai đầu môi vừa mở vừa khép, đọc ra âm thanh:
"...Vũ phiến luân cân, đạm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt. Cố quốc thần du, đa tình ứng tiếu ngã..."
Âm thanh càng đọc càng lớn, đầu tiên là đọc chậm, dần biến thành ngâm xướng, khi đọc xong cuối cùng một câu "Nhân sinh như mộng, nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt", bàn tay vỗ lên thư án(*) một cái: "Hảo từ! Tuyệt thế hảo từ!"
(*)thư án: bàn làm việc thời xưa.
Một cái nghiên mực trên thư án bị lực chấn động mạnh bay ra ngoài, mực văng tung toé, may mà không phá hỏng thứ gì, nhưng là tay của hắn lại nhiễu nhão nước mực, đen thui thủi.
Biến cố lần này, để cho ba người còn lại đều ngây người, nhìn về Lưu Chí Thanh rất kỳ lạ, cái đầu có chút đờ ra.
Vẫn là Tống lão phu tử gừng càng già càng cay, tâm tính kiên định nhất, liền nhướng lông mày, thò tay nắm tác phẩm từ kia, miệng nói: "Chí Thanh, để ta xem một chút."
Hắn không tin, còn có tác phẩm từ nào có thể so được với "Niệm nô kiều" của Quách Nam Minh.
Bài này cũng y hệt là "Niệm nô kiều", nhưng không có ghi chú rõ tên bài, nét chữ cũng có chút kỳ lạ, hai chữ đề mục "Hoài cổ" xinh đẹp thanh lệ, chắc hẳn do tay nữ tử viết, chính văn phía dưới thì tựa thiết hoạ ngân câu(*), khí khái uy nghiêm.
(*)Thiết hoạ ngân câu. Họa: tranh vẽ; câu: chỉ một cách viết thư pháp, ý là hình dung ngòi bút có nét vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu.
Xuất xứ: nhà Đường, "Dụng bút luận" của Âu Dương Tuân": "Bồi hồi phủ ngưỡng, dung dữ phong lưu, cương tắc thiết họa, mị nhược ngân câu."
Trương Thúy Sơn, nhận vật trong tiểu thuyết "Ỷ Thiên Đồ Long ký" của Kim Dung, đệ tử thứ năm của tổ sư Trương Tam Phong phái Võ Đang, binh khí là phán quan bút cùng lạn ngân hổ đầu câu, văn võ song toàn, mệnh danh là "Thiết hoạ ngân câu"
"Chữ này, không đúng nha."
Tống Văn Bác cảm thấy hơi kỳ quái, ở đâu có chuyện lạ như vậy, một bài từ lại có bút tích của hai ngươi. Hắn lập tức kiềm chế nghi vấn, tiếp tục nhìn xuống.
Thế nhưng chỉ đọc ba câu đầu: "Đại giang đông khứ, lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân vật..." Ánh mắt lão phu tử liền đăm chiu hẳn, thần sắc biến chuyển.
Lúc này, Ngô Hướng Hằng cùng Lâm Viễn Sơn đều mơ hồ phát hiện sự việc xảy ra đã có chút biến chuyển kỳ quái, vội vàng xúm lại, ngẩng cổ lên muốn xem tờ giấy màu trắng vô cùng bình thường kia, đến cùng là thơ từ viết cái gì, lại có ma lực làm cho hai người Lưu Chí Thanh cùng Tống Văn Bác đều phải thất thố.
Nhất tự nhất từ, nhất cú nhất khuyết, đọc hết cả bài, ba tiếng thở dài gần như vang lên đồng thời.
Chờ bọn hắn tán thán xong, Lưu Chí Thanh ở một bênh hỏi: "Tống lão, ngươi thấy thế nào?"
Tống Văn Bác chìm đắm trong ý cảnh của bài từ, không thể tự kiềm chế. Một lúc lâu mới ngẩng đầu lên: "Hùng tráng kích đãng, khoáng đạt thâm trầm, một bút bao hàm cổ kim, từ này vừa ra, trên đời lại không có "Niệm nô kiều".
Trong lòng mọi người đều có ưu tư, lặng lẽ không một tiếng động, càng không nói đến ý kiến. Bọn họ thế mà lại rất muốn bắt bẻ ra một chút tỳ vết, nhiều lần bất đắc dĩ xem, mỗi lần xem lại cảm thán một lần. Bài từ này mượn cổ tả hoài, dung hoà tả cảnh, vịnh sử, trữ tình thành cùng một thể, quả thực từng chữ như ngọc, khiến người tán thán xem đến đây là được rồi. (*)
(*)叹为观止 (thán vi quan chi): xem đến đây là đủ rồi, ý chỉ hay đến cực điểm.
Nếu nói một bài "Niệm nô kiều" của Quách Nam Minh kia đủ để xưng hùng Ký Châu, vậy một bài trước mắt này có thể ngạo thị thiên hạ, càng có vốn liếng để được truyền tụng muôn đời.
Một lát sau, Lưu Chí Thanh nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: "Mau nhìn xem tác giả là ai?"
Tám con mắt liền hướng về một chỗ, chằm chằm nhìn vào phần kí tên của tác phẩm.
"Bành Thành Giang Đằng tiêu cục đại biểu hội thơ Diệp Quân Sinh..."
Diệp Quân Sinh là ai?
Bốn người bốn mặt nhìn nhau, đều có vẻ mờ mịt.
...
Lúc này bên trong Đạo An Phủ, nhiều căn nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ven đường, quán ăn bán khuya làm ăn rất phát đạt, bán mì, bán bánh bao, có không ít khách đến ăn, tiếng người ồn ào. Một số chủ đề chính trong đó, đúng là đang bàn luận về hội thơ Đạo An tổ chức trên Thông Giang.
Vì vậy có thể thấy được, ảnh hưởng của hội thơ lan truyền đến mọi người.
Một tiếng tách nhỏ vang lên, thì ra là tiếng lách tách của tim đèn.
Quách Nam Minh thả tay xuống giữa quyển sách, mày chau lại, bỗng cảm giác một hồi tim gan lộn ngược, không chịu nổi phải ho khan vài tiếng, rất khó chịu. Hắn dứt khoát đứng dậy đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bóng đêm âm u ngoài cửa sổ.
Một hồi tiếng gõ cửa vang lên, hắn liền xoay người, không ngờ thấy Lưu di(*) đẩy cửa đi vào, nhất thời có chút thất vọng.
(*)Lưu di: dì Lưu, cũng có thể gọi Lưu a di.
Lưu di thấy trà sâm trên bàn đã uống gần nửa, còn lại đã nguội lạnh, nói: "Minh thiếu gia, lúc này đã không còn sớm, nên an giấc sớm một chút."
Quách Nam Minh ừm một tiếng: "Lưu di, ngươi ngủ trước đi."
Lưu di lấy cái chén, nói: "Minh thiếu gia, ngươi còn muốn chờ kết quả sau cùng sao?" Trong lòng thầm nghĩ, mặc dù thiếu gia nói không đáng để lo lắng, nhưng vẫn là quan tâm.
Quách Nam Minh nói nhạt một tiếng: "Ừm, đã tham gia, đương nhiên phải biết kết quả."
Lưu di cười nói: "Cũng không biết bên kia làm cái gì, trễ thế này vẫn chưa công bố. Hội thơ năm rồi, vậy mà sáng sớm đã kết thúc."
Quách Nam Minh nói: "Có thể tác phẩm năm nay tương đối nhiều."
Lưu di nói: "Chắc là vậy, bất quá nhiều thì sao? Ta cảm thấy bọn họ không có tư cách tranh cùng thiếu gia, chỉ lãng phí thời gian thôi."
Quách Nam Minh nở nụ cười ngạo nghễ.
Hắn tới tham gia hội thơ, chính là để đoạt đứng đầu, nắm lấy đệ nhất.
...
Kết quả cuối cùng chậm chạp không công bố, mọi người chờ bên ngoài đã có chút thiếu kiên nhẫn, dù sao trời rất lạnh, không dễ chịu đựng, lập tức có tiếng bàn luận nhao nhao:
"Chuyện gì xảy ra, tác phẩm của Quách Nam Minh bọn hắn đều xét duyệt xong, còn có gì đáng xem nữa?"
"Theo ta thấy, đệ tam nhất định là Trương Trí Nguyên, phỏng chừng chọn ra đệ nhất cùng đệ nhị định khó khăn, nên mới kéo dài thời gian tới lúc này."
"Đệ nhất hẳn là Quách Nam Minh, "Niệm nô kiều" của hắn có kết hợp điển cố rất là khéo léo tự nhiên, dụng từ khiển cú, lô hoả thuần thanh, ngoài hắn còn ai?"
"Không nói vậy được, "Niệm nô kiều" của Bành Thanh Sơn, ý cảnh thật cao, tình cảnh giao hoà, không chê vào đâu được, không hẳn sẽ thua trận..."
Tranh luận phía ngoài, gã sai vặt chạy tới truyền lại tin tức, Bành Thanh Sơn không nói gì cả, nhưng nội tâm thật ra bồn chồn. "Niệm nô kiều" của Quách Nam Minh hắn đương nhiên là xem rồi, quả nhiên không hổ danh "Ký Châu đệ nhất tài tử". Thế nhưng Bành Thanh Sơn tuyệt đối không cam tâm chịu thua, hắn cảm giác "Niệm nô kiều" của mình cũng có chỗ độc đáo. Dù sao thơ từ nghệ thuật, bảy người mười ý, cũng không hề có tiêu chuẩn so sánh tuyệt đối, mọi thứ còn phải xem góc độ thưởng thức của ban giám khảo hội thơ.
Là mình hay là Quách Nam Minh?
Một nghi vấn lớn treo trong lòng, cảm thấy rất lo lắng.
"Công bố rồi!"
Bên ngoài đột nhiên một tiếng ầm vang, tựa như vừa mở ra nồi cháo nóng, lập tức sôi trào, ầm ầm, tiếng ồn ào như thuỷ triều, làm lỗ tai đau nhức.
Qúa hỗn loạn, nhất thời không thể phân biệt ai với ai.
Dù là Bành Thanh Sơn trầm ổn như sơn, lúc này cũng có chút kiềm chế không được, bức thiết muốn biết kết quả cuối cùng ra sao. Hắn liền vọt tới cửa sổ, vểnh tai lắng nghe loáng thoáng một câu "Quách Nam Minh đạt đệ nhị", nhất thời trong lòng như có mật ngọt tan ra, ngọt đến mức muốn tràn ra ngoài. Lúc này, mọi âm khác đều nghe không lọt rồi.
Quách Nam Minh chỉ được thứ hai, như vậy đệ nhất còn cần gì phải lo lắng?
Tất nhiên đó là Bành Thanh Sơn hắn nha!
(*)Từ: Niệm Nô Kiều-Tô Đông Pha
Ðại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cố lũy tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Lang Xích Bích.
Loạn thạch băng vân,
Kinh đào liệt ngạn,
Quyền khởi thiên đôi tuyết.
Giang sơn như họa,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát,
Vũ phiến cân luân.
Ðàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt,
Cố quốc thần du,
Ða tình ưng tiếu ngã tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt.
Sông dài băng chảy,
Sóng cuốn hết thiên cổ phong lưu nhân vật.
Lũy cũ phía tây,
Người bảo là Xích Bích thời Chu Du Tam Quốc.
Ðá loạn sụt mây,
Sóng gầm vỗ bến,
Cuốn lôi ngàn đống tuyết.
Núi sông như vẽ,
Một thời ít nhiều hào kiệt.
Nhớ Công Cẩn thời đó,
Tiểu Kiều khi mới cưới,
Anh hùng tư cách,
Quạt lông khăn là.
Lúc cười nói,
Giặc mạnh * tro bay khói hết.
Cố quốc hồn về,
Ða tình chắc cười ta tóc đà sớm bạc.
Ðời người như mộng,
Chén này để tạ trăng nước.
Dịch: Nguyễn Hiến Lê.