Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dọc đường đi, Phó Diễn Chi đã bị hai người kia chọc cho mù mắt.
một người lười nhác nói “ Ta đánh mệt rồi”, người còn liền dừng tay, đưa vai đến gần.
một người rầu rĩ nói “ thật nhàm chán”, người còn lại ăn ý nói “ Lại muốn chơi cái gì?”
một người kiêu ngạo nói “ Hừ, đói”, người còn lại dường như đã tập mãi thành thói quen duỗi tay qua “ Cắn đi”.
Hai tên này vừa đùa giỡn, vừa cãi nhau, lại còn vừa liếc mắt đưa tình!
Phó Diễn Chi yên lặng nhìn trời rơi lệ, có ai nhớ ra hắn vừa thất tình không?
Cho đến khi về Thiên Lâm Thành, được Hoa Hoa Hóa đang đứng chờ chạy đến ân cần hỏi han, Phó Diễn Chi mới cảm nhận được một tia ấm áp của mùa xuân.
Kết quả, Hoa Hoa Hóa vừa mở miệng ra liền hỏi: “ Phó huynh, ngươi không đoạt lại tiểu tiên nữ của ngươi sao?”
Trái tim Phó Diễn Chi trong nháy mắt bị chọc thành cái sàng: “Hoa huynh, ta thất tình."
Tô Duyên hết lần này đến lần khác thêm vào: “ Ngươi yêu rồi sao? yêu đơn phương hơn ba năm, gấp rút giúp người ta cái này, đưa người ta cái nọ, không nói đến thân thiết, ngươi đã chạm vào tay người ta lần nào chưa?”
Toàn thân Phó Diễn Chi tràn ra loại khí chất không thể yêu nổi, xoay người rời đi.
"Chao ôi? Phó huynh ngươi đi đâu vậy?"
“ Ta muốn tự tử.”
“ không phải chỉ là một cô nương thôi sao, đừng nghĩ quẩn. đi, huynh đệ sẽ bồi huynh uống rượu, không say không về!”
Hoa Hoa Hóa nhiệt tình như thế cũng khiến người ta yên tâm một chút.
Trình Tử Xuyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâu Nguyệt Đồng: “ một tháng trôi qua rất nhanh, ta muốn đi bế quan, ngươi…”
“ Giải quyết một nhóm Cửu Nguyên Sơn, lại đến một tháng ước hẹn, ngươi đem ước định của chúng ta đặt ở đâu?” Lâu Nguyệt Đồng không biến sắc, “ Sợ là ngươi đã quên rồi.”
“ không quên.” Dạo này toàn là tiểu ma nữ giúp hắn giải quyết vấn đề, ngược lại chính mình lại luôn gặp chuyện, việc của nàng cũng bị chậm lại, Trình Tử Xuyên nói, “ Ta luôn nhớ kỹ chuyện này, nhất định sẽ xông vào núi đao biển lửa cùng ngươi.”
Lúc hắn nhìn sang tiện thể thêm vào một chút áy náy, nở một nụ cười thật sâu, làm băng tuyết của nàng chợt tan ra.
Tô Duyên đứng một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy thật ôn nhu.
Lâu Nguyệt Đồng nghiêng đầu: " Cười cái gì mà cười, khó coi chết đi được!"
Tô Duyên: Là đẹp đến mù cả mắt mới đúng chứ!
Trình Tử Xuyên gật đầu thu lại nụ cười: “ một tháng này không nên chạy loạn.” Dù sao nàng cũng là một tiểu ma nữ, bản lĩnh gây chuyện là giỏi nhất, ngày trước hắn còn có thể đi làm loạn cùng nàng nhưng bây giờ hắn phải bế quan, pháp lực của nàng lại chưa hồi phục, gặp phải cường địch sẽ rất nguy hiểm.
Lâu Nguyệt Đồng: " Ngươi dám quản ta?"
“ không dám.” Trình Tử Xuyên biết nghe lời đổi giọng, “ không nên chạy loạn, đượckhông?”
Lâu Nguyệt Đồng chà tay: “ Ngươi đang dụ dỗ trẻ con ba tuổi à? Còn dám dùng giọng điệu này nữa ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Ai, Trình Tử Xuyên cùng nàng nói tiếng người: “ Dám gây phiền toái ta sẽ chặt chân ngươi!”
Lâu Nguyệt Đồng chụp một tay qua liền bị hắn bắt được, còn thuận tay xoa xoa đầu nàng. Nàng trợn mắt, hắn chỉ nhìn nàng, ý bảo – phải nghe lời đấy. Thân ảnh biến mất tại chỗ, không biết đã chạy đi bế quan chỗ nào.
“ Trình Tử Xuyên, dám quay lại ta sẽ làm thịt ngươi!”
Nhìn thấy bộ dạng xù lông tức giận của tiểu ma nữ, Tô Duyên thầm nghĩ: “ rõ ràng là cố ý. Lâu cô nương sợ rằng một tháng này cũng chỉ nghĩ đến chuyện mắng chửi hắn, tâm tư đâu nghĩ đến chuyện khác…”
Quả nhiên, tiểu ma nữ ngày nào cũng lôi cả họ Trình Tử Xuyên ra mắng một trận, Tô Duyên nghe đến lỗ tai cũng muốn rỉ sắt.
Phó Diễn Chi chịu đựng được vài ngày đã phất tay chào tạm biệt, chạy biến!
Nhưng trên thực tế, sau khi Trình Tử Xuyên bế quan, Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy hình như có người đang theo dõi nàng. Nàng cố ý đi dạo khắp Thiên Lâm Thành, cảm giác này không những không biến mất mà còn càng thêm mãnh liệt.
một thân ảnh mặc áo bào đen theo sát Lâu Nguyệt Đồng, không chú ý chuyện mình đãra khỏi thành, nhưng sau một khắc, thiếu nữ váy đen đột nhiên biến mất.
Người mặc áo bào đen bỗng chốc dừng chân, quay đầu nhìn xung quanh.
một dây xích đen bỗng đánh tới, im hơi lặng tiếng từ phía sau quấn chặt cổ hắn.
Tiểu ma nữ cầm xích đen trong tay, thần sắc lạnh lùng, sát khí đã tràn ngập quanh thân từ lâu: “ Vài ngày nay đã để ngươi phải cực khổ theo dõi rồi.”
Người mặc áo bào đen đột nhiên không giãy dụa nữa, quay về phía nàng lạy một cái: “ Tại hạ là vì bất đắc dĩ, mong ma quân thứ tội!” Đây là giọng của một nam nhân trẻ tuổi.
Lâu Nguyệt Đồng nheo mắt: “Ngươi là ai?"
Người kia bỏ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt tràn đầy tà khí: “ Cửu U Môn Chủ, Thương Nhai.”
hắn vậy mà lại không chút do dự báo địa chỉ nhà, Lâu Nguyệt Đồng nghiêng đầu: “ Địa bàn của ma tu tại nhân giới, Cửu U Môn... Tại sao ngươi biết ta?”
“ Cửu Nguyên Môn có cách thông với Tiên giới, Cửu U Môn đương nhiên cũng có cách liên lạc với Ma giới.” Thương Nhai cong môi cười, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lâu Nguyệt Đồng, “ Tin đồn và danh tiếng của Nguyệt ma quân lưu truyền đã lâu, tại hạ vẫn luôn mong muốn được gặp mặt. Ngài bị phong ấn bảy trăm năm, trong những năm đó, Ma chủ vẫn luôn tìm cách phá giải phong ấn để cứu ngài. Mấy tháng trước, ta nhận được thông báo của Ma chủ, biết Ma quân đã thức tỉnh, liền đi tìm tung tích của ngài.”
Ma chủ tìm nàng?
“ Người đứng đầu Ma giới…” Lâu Nguyệt nhíu mày, nàng vẫn nhớ được rất nhiều chuyện về Ma giới, kể từ khi dùng Tam Tài Châu đánh ra một chưởng trên Tiên giới, nàng có thể cảm nhận được những mảnh vụn ký ức đang dần hội tụ.
“ Ma chủ tại vị chết trong tay ngài, về sau… Ma giới có Ma chủ mới, Ma chủ hiện tại tên là - - Lâu Dịch Dương.”
Trong đầu Lâu Nguyệt Đồng chợt lóe lên vài hình ảnh, nàng nhẹ nhàng buông tay, xích đen trên cổ Thương Nhai liền biến mất.
Đồng tỷ tỷ, Đồng tỷ tỷ.
Nàng nhớ đến đứa bé con đó.
Đó là lần duy nhất nàng thiện tâm, cứu đứa con trai duy nhất của đời Ma chủ trước. Đứa bé kia vừa giảo hoạt vừa thông minh, cũng có vài phần phong độ của nàng, có lẽ thấy nàng mạnh nên liên tục theo nàng, dần dà cũng có chút tình cảm.
hắn gọi nàng là tỷ tỷ, người khác đều cho rằng hắn là đệ đệ của nàng, về sau nàng thuận miệng đặt cho hắn cái tên “ Dịch Dương”, quan hệ hai người rất thân cận, cũng có chút tình cảm chị em ruột.
Lâu Nguyệt Đồng không nghĩ đến chuyện Lâu Dịch Dương sẽ trở thành Ma chủ tại nhiệm, còn không ngừng tìm nàng.
Nhớ lại chuyện năm đó, khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên, tiểu tử kia cũng có chút bản lĩnh.
“ Ta không thể ở đây lâu, nếu không sẽ bị những tu sĩ chính đạo kia phát hiện.” Thương Nhai nhìn mặt mà nói chuyện, thấy nàng không còn tức giận liền chắp tay cườinói, “ Tại hạ còn rất nhiều chuyện phải bẩm báo, mong Ma quân đi trước đến Cửu U Môn một chuyện, nếu Ma chủ có thể gặp ngài hẳn sẽ rất mừng rỡ.”
Lâu Nguyệt Đồng quan sát hắn từ trên xuống dưới: “ Đây không phải chân thân của ngươi?”
Thương Nhai không ngờ nàng có thể phát hiện, gật đầu giải thích: “ Từ khi Cửu Nguyên Môn lấy sông Định Giới làm biên giới, định ra ước định, hai bên đều không thể tự ý vượt giới. Nếu ta dùng chân thân đến đây nhất định sẽ kinh động Cửu Nguyên Sơn nên đành dùng một hóa thân có thực lực thấp kém. Nhưng Ma quân yên tâm, mộtkhi ngài đến biên giới, tại hạ sẽ trực tiếp truyền tống đến Cửu U Ma Môn, không cần lãng phí nhiều sức lực.”
nói trắng ra, tuy có ước định sông Định Giới nhưng hai thế lực lớn đều có tính toán riêng, một bên thông với Tiên giới, một bên thông với Ma giới. Chỉ cần Thiên Bi còn chưa hoàn toàn bị phá vỡ, hai phe để tiếp tục duy trì hòa bình cũng sẽ không vạch mặt nhau.
“ Ngươi suy nghĩ rất chu toàn.” Lâu Nguyêt Đồng liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “ Nhưng hiện tại ta sẽ không đi.”
Ánh mắt Thương Nhai lóe lên, chậm rãi nói: “ Tại hạ có nghe chuyện ngài và một đạo tu có quan hệ thân thiết, thứ cho tại hạ nói thẳng, hắn chỉ đang lợi dụng ngài mà thôi.”