Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thực tế chứng minh suy nghĩ của Tô Lăng quả nhiên không sai, bọn họ mới ra ngoài không bao lâu liền gặp phải một đám thây ma động vật, chỉ mới qua một đêm, mà lúc này trên đường có ít nhất ba mươi thây ma động vật.
“ Sao lại thế này? Trên đường đi chúng ta chưa bao giờ thấy nhiều thây ma động vật như thế này.” Hứa Cường giật mình thốt lên.
Tô Lăng ngồi cùng xe với Hứa Cường, liếc mắt xem thường. Đương nhiên là không nhìn thấy nhiều rồi, Tô Lăng cùng tiểu quái đi trước giải quyết hết rồi còn đâu.
“Bớt nói nhảm đi, còn không mau nhảy xuống xử lý”. Cạnh Hứa Cường là một quân nhân có vóc dáng nhỏ gầy tên là Hầu Tử lên tiếng.
Tô Lăng dù sao cũng là người khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nên tất nhiên là khéo giao tiếp, nhưng còn phải xem cô có muốn tiếp xúc với người khác hay không. Đối với quân nhân, lại còn là người không đáng ghét, Tô Lăng vẫn luôn tôn trọng cho nên dù chỉ mới tiếp xúc với nhóm của Vu Hạo Dương khoảng mười phút nhưng cũng đã dần quen thuộc hơn.
“Hứa Cường, Hầu Tử hai cậu mang theo tiểu đội của mình xuống giết thây ma động vật!” Bộ đàm của Hứa Cường và Hầu Tử đang cầm truyền đến chỉ thị của Hạo Dương từ chiếc xe phía trước.
“Vâng! Đội trưởng”. hai người nghiêm túc trả lời. Hứa Cường vừa nhảy xuống xe, mắt vừa nhìn tiểu quái ở bên cạnh Tô Lăng, ý tứ rất rõ, khóe miệng Tô Lăng giật giật, cuối cùng vẫn ra lệnh tiểu quái xuống xe cùng bọn họ đi giết đám thây ma động vật kia.
Hứa Cường cười ngoác miệng lộ ra răng nanh trăng bóng của mình, bật ngón cái về phía Tô Lăng, hắn sớm muốn xem thực lực của thây ma cấp hai mạnh như thế nào, lỡ như sau này xui xẻo đụng trúng thì bản thân cũng có chuẩn bị tốt.
Tiểu quái xuống xe gia nhập nhóm tiêu diệt thây ma động vật, chẵng bao lâu bay đến mùi cháy khét, Tô Lăng biết là bọn họ đang đốt đám thi thể kia.
Lúc Hứa Cường lên xe còn mang theo mấy khối tinh hạch đưa cho Tô Lăng: “Đây là tinh hạch mới lấy được từ thây ma động vật, tuy không nhiều lắm nhưng tiểu quái có công nhất nên chia cô nhiều nhất”.
Tô Lăng ngạc nhiên nhìn ba tinh hạch trong tay, vô thức hỏi:” Tổng cộng thu được bao nhiêu?”
Hầu Tử nghe Tô Lăng nói, trong lòng có chút bất mãn, “Cái gì mà tổng cộng bao nhiêu? Vốn dĩ tinh hạch của bọn họ đã không nhiều, ý của cô ta là sao chứ?” Nhưng ngại mặt mũi của Hạo Dương cùng Hứa Cường nên cũng không nói gì.
“Tổng cộng chúng ta thu được 10 viên, lần này xem như chúng ta thu được nhiều rồi”. Hứa Cường tò mò nhìn Tô Lăng.
“Gì?” Tô Lăng giật mình nhưng thông minh như cô lập tức hiểu ra, hóa ra không phải mỗi thây ma hay thây ma động vật đều có…
“Đừng nói với tôi là cô không biết nha!” Hứa Cường nhìn dảng vẻ bị giật mình của cô, nhớ đến cảnh hôm qua cô ném một đống tinh hạch vào miệng của tiểu quái, chỉ biết toát mồ hôi.
“…” Tô Lăng im lặng, trong lòng thầm nhỏ lệ, hơi hối hận vì đã đem tinh hạch cho tiểu quái ăn, đáng ra cô phải cất lại cho mình, tự bản thân cô mạnh thì mới là mạnh thật sự.
Hầu Tử nghe Hứa Cường nói, nhìn vẻ mặt của Tô Lăng lúc này chỉ cảm thấy buồn cười, cô ấy rốt cuộc là may mắn đến mức nào mới gặp được nhiều thây ma có tinh hạch như vậy?
Thật ra mọi người không biết, may mắn này đều do tiểu quái mang đến. Nếu Tô Lăng không bị oán khí của nguyên chủ tìm đến thì tiểu quái đã chết dưới đao sấm sét của Tiêu Vũ Đồng rồi, có được tinh hạch của tiểu quái, Tiêu Vũ Đồng không chỉ thăng lên cấp một mà tốc độ thăng cấp cũng tăng nhanh gấp 3 lần, quan trọng nhất là từ đó trở đi Tiêu Vũ Đồng tất cả thây ma mà cô ta gặp được đều có được tinh hạch.
Cho nên Tiêu Vũ Đồng lần đầu thấy tiểu quái đã có cảm giác rất muốn giết tiểu quái, như là làm như thế thì cuộc sống của cô ta mới tốt đẹp được.
Đương nhiên nếu lúc trước đám người Nghiêm Cảnh Phong không vứt bỏ Tô Lăng, cũng không gặp Tiêu Vũ Đồng trước thì tiểu quái cũng sẽ chết dưới kiếm của Tiêu Vũ Đồng.
Tô Lăng dần ổn định lại suy nghĩ, vốn muốn hỏi một chút về xác suất gặp được tinh hạch thì xe bỗng nhiên dừng lại. Tô Lăng không chú ý thiếu chút nữa là đụng vào tay vịn trước mặt, chỉ cách vài milimet, Tô Lăng cảm thấy bụng có gì đó đỡ cô, cúi đầu thì thấy một cánh tay bẩn.
Trong lòng Tô Lăng mắng chửi điên cuồng, cánh tay này không phải là của tiểu quái sao? Sau khi lấy lại thăng bằng định hất tay tiểu quái ra, nhưng nhìn đến vết bẩn trên bộ quần áo cô chỉ có thể thở dài ngao ngán. Cô không hề bảo tiểu quái cứu cô.
Bên kia Hứa Cường vốn định giúp đỡ, nhìn tay của mình còn chưa kịp rút lại, sau đó nhìn qua ánh mắt hiền lành của tiểu quái thì xoa xoa đầu mình, hơi khó hiểu, thật không ngờ được việc khống chế một thây ma còn có tác dụng tốt thế này. Nhìn chằm chằm vào ánh mắt sửng sốt của tiểu quái, trong lòng giật mình, hắn… vừa nãy chắc hắn không nhìn lầm? Sao lại cảm thấy ánh mắt đen thùi lùi của tiểu quái sáng lên một chút.
Bỗng bên ngoài vang lên âm thanh thu hút mọi người.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp được người cứu giúp rồi, thật may quá anh hai!” Âm thanh cực kì quen tai này, không phải Diêu Mỹ Mỹ thì còn ai nữa chứ.
Vu Hạo Dương đang lái chiếc xe dẫn đầu, đột ngột phanh lại vì quá mức kích động khi nhìn thấy Tiêu Vũ Đồng đang giết thây ma, nên khiến cho đoàn xe phía sau cũng dừng lại đột ngột, nên mới có màn vừa rồi trong xe của Tô Lăng.
“ Đúng là oan gia ngõ hẹp!”. Tô Lăng trong lòng thầm thầm than, xem ra cô đúng là không thể không gặp lại đám người này mà.
“Là cô, Tô Lăng!”. Tốt lắm, lại có người quen ở bên trong, đám người Nghiêm Cảnh Phong tất nhiên muốn đi cùng nhóm của Vu Hạo Dương.
Vừa lên xe liền nhìn thấy cô gái duy nhất đang đứng một bên, Tô Lăng, lần này nhìn thấy Tô Lăng với bọn họ mà nói chẳng khác nào trông thấy sao chổi thì làm sao trưng ra bộ mặt vui vẻ cho được chứ.
Đừng nói là Diêu Mỹ Mỹ ngay cả Nghiêm Cảnh Phong cũng có chút oán giận Tô Lăng.
“A, là các cậu à? đã lâu không gặp”. Tô Lăng nhìn lên đám người Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Mỹ Mỹ vẫn vui vẻ đón chào.
“Đã lâu không gặp?” Diêu Mỹ Mỹ châm chọc lặp lại lần nữa, nghiến răng nghiến lợi “Tôi tình nguyện cả đời cũng không muốn nhìn thấy đồ sao chổi như cô!”
“Sao thế? Mọi người đều biết nhau sao?” Nhìn không khí hai bên có chút kì lạ, Hứa Cường cố lên tiếng để giảm bớt không khí căng thẳng.
“Biết, sao lại không biết chứ? Cô ta có hóa ra tro tôi cũng nhận ra!” Khuôn mặt đáng yêu của Diêu Mỹ Mỹ nổi gân xanh, ngón tay trắng nõn chỉ thẳng vào Tô Lăng.
“Thì là người quen, vậy thì ngồi xuống mau. Nghe lời nói của Diêu Mỹ Mỹ, Hứa Cường thật không biết nên làm thế nào, bọn họ rõ ràng là kẻ thù của nhau nên mới trực tiếp tìm cách tách ra đồng thời bảo người của hắn giãn ra chỗ trống cho bọn họ vào.
Vừa sắp xếp xong liền nhớ đến Tô Lăng, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt cười cười như có như không của Tô Lăng. Không hiểu sao Hứa Cường cảm giác da đầu mình hình như run lên.