Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
  3. Chương 1 : Đổi trắng thay đen (thượng).
Trước /353 Sau

[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 1 : Đổi trắng thay đen (thượng).

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoa Gian tiểu mỹ nhân vốn định bác bỏ lời hắn, nhất thời như tới chuyện gì, mặt chợt ửng hồng, cái đầu thanh tú nhẹ nhàng gật gật đầu.

Phong thái xinh đẹp của nàng khiến Long Ưng choáng ngợp, ngẩn ngơ một chút, vừa định mở miệng, chợt xa xa vang lên tiếng vó ngựa.

Minh Huệ và Minh Tâm chấn động.

Mộng Điệp nói:

- Phương hướng không bình thường, mà lại chỉ có chừng mười kỵ mã, dám đến chỉ có chịu chết.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một lát sau đã dừng lại bên ngoài lều.

Mộng Điệp nói:

- Không muốn ra xem một chút sao?

Long Ưng mỉm cười:

- Để Thôi lão hầu đi đối phó đi, xem thử là ai.

Tiếng chân hướng về phía lều vải.

Giọng của Thôi lão hầu vang lên phía ngoài:

- Phạm tiểu huynh, có thể cho chúng tôi biết đại danh của cậu không?

Long Ưng đáp:

- Phạm Khinh Chu!

Một giọng nói khác kêu lên mừng rỡ:

- Phạm tiên sinh! Rốt cuộc đã tìm được ngài! Chúng tôi là đội kỵ binh trinh sát do Khải Việt tướng quân phái tới tìm các ngài. Hiện giờ Khải Việt tướng quân đang ở - Bạch Thạch trấn, mời Phạm tiên sinh dời gót.

Bốn người Long Ưng đưa mắt nhìn nhau, hiểu là muốn không dùng kế “du kích chiến” cũng không được.

Bọn hắn lập tức thu dọn hành lý, theo đội kỵ binh đi suốt đêm đến gặp Khải Việt. Hai bên gặp nhau, một phen vui mừng.

Vốn dĩ chuyện núi Thanh Thành bị tập kích, đã truyền tới Thành Đô, Hắc Xỉ Thường Chi hết sức tức giận, biết tình thế nghiêm trọng, lập tức điều động toàn bộ lực lượng quân đội trong tay, trên cả đất liền và đường thủy. Khi biết tin Long Ưng bị phục kích ở trên sông, lập tức Khải Việt đích thân chỉ huy thủy quân Kiếm Nam, đi ngược giòng nước, đồng thời phái bốn đội kỵ binh trinh sát đi tìm bốn người Long Ưng ở bờ phía đông Trường Giang.

Nhưng do các đạo môn núi Thanh Thành tuy biết bọn hắn đến Từ Hàng Tĩnh Trai, nhưng lại không rõ ràng lắm vị trí của Tĩnh Trai, chỉ biết đại khái ở dãy núi Kim Sa Giang, Khải Việt đành phải lấy Thạch Cổ trấn làm trung tâm mà triển khai tìm kiếm. Ba ngày trước, Khải Việt rời Thạch cổ trấn đến Bạch Thạch trấn, lấy nơi đó tổng bộ chỉ huy.

Tìm được Long Ưng, Khải Việt mừng rỡ, sau khi bàn bạc một lúc, Long Ưng trở lại gian phòng công sở dành cho cho nàng, bị Hoa Gian mỹ nữ chặn ở ngoài cửa.

Mộng Điệp nắm lấy ống tay áo của hắn, đi vào trong sân. Sau khi ngồi xuống, nàng nói:

- Chuyện đưa Minh Huệ và Minh Tâm đến Tĩnh Trai đã tới giai đoạn kết thúc, đúng không?

Long Ưng gật đầu:

- Có thể nói như vậy. Mạc Vấn Thường và người của hắn, biến thành con mồi, Khải Việt tướng quân sẽ thuận đường càn quét Thiên Vương tự, cũng sẽ tra xét tất cả các chùa. Trên sông thì thiết lập trạm gác, lùng bắt người của hắn, nhổ tận gốc lực lượng vũ trang ở vùng này của Pháp Minh.

Mộng Điệp hỏi:

- Còn chúng ta?

Long Ưng nói:

- Chúng ta sẽ được bạn cũ Quản Định Nhân của ta suất lĩnh hai nghìn quân tinh nhuệ hộ tống đến Tĩnh Trai. Trách nhiệm của chúng ta là du sơn ngoạn thủy, cùng với đại tỷ thân thân thiết thiết, ái ái ân ân. Hà...a...a! Sướng chết đi được!

Mộng Điệp liếc ngang hắn một cái:

- Sợ nhất là bộ dạng này của ngươi! Ta muốn ngươi đi ngay lập tức, để ta thay ngươi đưa hai nàng đến Tĩnh Trai.

Long Ưng ngẩn ra:

- Sao vậy!

Mộng Điệp sâu kín thở dài, chậm rãi nói:

- Ta cũng là phụ nữ, đương nhiên biết tâm trạng của nữ nhi. Minh Huệ và Minh Tâm đã nảy sinh tình cảm đối với ngươi, nhưng do kẻ địch tạo áp lực quá lớn, cho nên không có thời gian nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ không còn phải lo lắng nhiều về kẻ địch nữa, tình thế liền trở nên nhập nhằng. Sau khi đến Tĩnh Trai, ta sẽ nấn ná một thời gian, thuận tiện tĩnh tâm suy nghĩ về tình cảnh của mình, đương nhiên kể cả ngươi trong đó.

Long Ưng hơi giật mình:

- Mộng Điệp!

Mộng Điệp cười yếu ớt:

- Có thể nói như vậy với ngươi, cũng là nhiều lời rồi. Lần này ngươi đến Ba Thục, không chỉ là đơn giản là tìm ta thôi đâu! Mau đi làm chuyện nghiêm chỉnh của ngươi đi. Bây giờ ngươi có thể đến tạm biệt Minh Huệ và Minh Tâm, tuy nhiên ta phải ở một bên canh chừng. Ta biết ngươi là người không coi trọng khuôn phép, nhưng lần này ngươi nên nghe lời ta.

Trong lòng Long Ưng ngổn ngang trăm mối, không biết là tư vị gì, hắn không muốn rời xa Hoa Gian mỹ nhân của hắn, cũng không nỡ chia tay Minh Huệ và Minh Tâm đã thân mật ở chung một chỗ gần hai mươi ngày qua. Nhưng hắn có thể nói gì được đây?

Từ cao nguyên, Trường Giang lao xuống gặp dòng Nộ Giang và dòng Lan Thương, rồi cùng tiến vào ranh giới phía bắc Vân Nam, cuồn cuộn vòng qua những hẻm núi cao, nhánh sông ào ạt đổ xuống từ thượng du, chính là Kim Sa Giang. Kim Sa Giang chảy tới Thạch Cổ trấn, huyện Lệ Giang, ngay trước khi ba sông lớn nhất tiếp cận biển La Sơn, đột nhiên đổi hướng, ngoặt về hướng Đông Bắc, tạo thành “Trường Giang đệ nhất vịnh” nổi tiếng thiên hạ.

“Hộ ngay Vân Lĩnh ngàn mái kề nhau, nhà ở Trường Giang đệ nhất vịnh”

Thạch Cổ trấn nằm ở trên bãi đất cao bên phải vịnh lớn này, dân cư sống dựa theo thế núi chằng chịt, ruộng bậc thang chập chùng, thùy dương rũ bóng ven sông, phe phẩy đôi bờ đê, lại có cầu gỗ treo trên dây xích bắc qua sông, người, vật đi qua vang lên những cót két kéo dài, hết sức đặc sắc.

Đoạn phía trên của Kim Sa Giang, sườn núi rất dốc, không tiện cho giao thông, tới vùng phụ cận Thạch Cổ trấn, nước chảy chậm lại, tàu thuyền có thể thông thương. Cho nên Thạch Cổ trấn trở thành trạm vận tải đường thủy cuối cùng miền thượng du, cũng là vùng mà binh gia muốn chiếm lấy, thuộc quyền cai quản của Tiết Độ Sứ Nam Chiếu.

Kim Sa Giang xuôi qua Thạch Cổ trấn hơn mười dặm, sau khi hội hợp với nhiều sông lớn cao thấp khác nhau, các ghềnh, sườn núi dốc liên tiếp xuất hiện, đoạn sông hẹp nhất chỉ vẻn vẹn có hơn năm mươi thước, mãnh hổ có thể nhảy qua, cho nên có tên là Eo Hổ Nhảy, được xem là eo nguy hiểm nhất Trương Giang.

Sau khi tạm biệt Minh Huệ, Minh Tâm và Hoa Gian mỹ nữ, Long Ưng lên đường, đi suốt ngày đêm, ba ngày sau tới Thạch cổ trấn trước lúc hoàng hôn. Hắn thay y phục của người dân bình thường trong trấn, cầm giấy thông hành do Khải Việt ký, tới nơi đây được đi thuyền, khỏi phải lặn lội đường xa vất vả.

Từ trên núi nhìn xuống, cư dân Thạch Cổ trấn quây quần mấy ngàn hộ, nhà cửa san sát nhau, khói lửa mờ mịt, núi xanh vòng quanh. Sau khi vào trấn, phố lớn ngõ nhỏ giăng mắc như mạng nhện, mặt đường lát bằng đá ngũ hoa, ở trung tâm thị trấn, cửa hàng, cửa tiệm mọc lên như rừng, người qua người lại tấp nập, vô cùng thịnh vượng.

Long Ưng cũng không lo lắng là có tìm được lữ quán để nghỉ chân hay không, bởi vì chỉ cần một chỗ nơi rừng núi, hắn cũng có thể yên giấc. Bước vào một tiệm ăn, hắn chọn một cái bàn, gọi vài món ăn, tha hồ ăn uống.

Hắn mới ăn dở bữa, có người bước vào tiệm, hơi lưỡng lự một chút, rồi đi thẳng về phía hắn, không chút khách khí kéo ghế đối diện ngồi xuống cùng bàn với hắn, ánh mắt như đang tuyệt vọng, thẫn thờ nhìn hắn, lại còn nặng nề thở dài một tiếng.

Long Ưng liếc qua một cái, biết ngay y là người trên giang hồ, thân thủ tương đối khá, xem bộ dáng là kẻ côn đồ trẻ tuổi, chẳng biết tại sao lại có vẻ như một người mất đi tất cả niềm vui sống trên đời. Trong tiệm nhiều bàn trống như vậy, y không ngồi, lại ngồi vào bàn của mình, nhưng không có vẻ gì là muốn gây sự. Chỉ cần một chút kinh nghiệm trên chốn giang hồ, là đủ để biết Long Ưng không phải người dễ trêu vào.

Hai người nhìn nhau một lát.

Người đó chán nản nói:

- Ngươi giết chết hắn, đúng không?

Long Ưng ngẫm nghĩ một chút, thấy ánh mắt y thỉnh thoảng lại nhìn Xà Thủ đao của hắn, liền hiểu ra, thầm tự trách mình khinh thường chủ quan. Hiện giờ hắn đang ở Thạch Cổ trấn thuộc Vân Nam, lại là trấn lớn, có người nhận ra Phạm Khinh Chu không có gì là lạ, bởi vì Vân Nam - Quý Châu là nơi hắn ta thành danh.

Hắn lắc đầu:

- Giết hắn là người khác, chỉ là Xà Thủ đao của hắn rơi vào tay ta thôi! Ngươi có quan hệ thế nào với hắn?

Người nọ “ồ” lên một tiếng:

- Thấy sau lưng giống nhau đến bảy phần, hại ta mừng như điên, cho rằng có thể phát tài lớn, bây giờ hóa ra xôi hỏng bỏng không, chỉ còn chờ xem khi nào ta chết bất đắc kỳ tử nơi đầu đường.

Long Ưng trong lòng vừa động, nói:

- Dù sao ngươi cho rằng mình đã xong đời, tại sao không nói ra kế hoạch phát tài của ngươi, xem mọi người có thể hợp tác được hay không?

Người kia nói:

- Ngươi biết tiếng Đột Quyết không?

Long Ưng nói:

- Đối đáp thông thường thì có thể ứng phó được.

Người nọ tinh thần đại chấn, ngồi thẳng người lên, mừng rỡ nói:

- Đừng gạt ta đấy nhé!

Long Ưng nói:

- Gạt ngươi thì được cái gì? Ngươi có thể kiểm tra ta mà!

Người kia nói:

- Ta không đủ tư cách kiểm tra ngươi. Nói ngắn gọn, ta là Hàn Tam, là đồng hương của Phạm Khinh Chu. Cách đây mười hai ngày, ta bị người của Kim Sa Bang bắt sống, giải đi gặp Cách Phương Luân, đại ca của bọn họ. Y là người dân tộc thiểu số, được xưng là đệ nhất cao thủ Cai tộc. Kim Sa Bang là bang hội có thế lực nhất Kim Sa Giang. Ài! Khi bị tra hỏi về Phạm Khinh Chu, ta không muốn bị tra tấn bằng cực hình, buộc lòng phải bán đứng hắn, nói hết gốc gác và những chuyện hắn đã trải qua ở Vân - Quý, chẳng qua là vì muốn được yên thân. Nào ngờ khi ta nói phụ thân của Phạm Khinh Chu là người Đột Quyết, từ cao nguyên trốn tới đây, thái độ của bọn chúng liền thay đổi. Bọn họ cho ta biết Phạm Khinh Chu đã trở lại Vân Nam, nếu như ta có thể tìm được hắn, lại thuyết phục được hắn đến gặp Cách Phương Luân, bọn họ sẽ cho ta trăm lạng vàng. Mẹ ơi! Là một trăm lạng vàng! Đủ cho ta rời khỏi cái nơi chết tiệt này mà đến Trung Nguyên tiêu dao khoái hoạt thật nhiều năm. Ở các thành trấn lưu lại, chỉ có ta và Phạm Khinh Chu mới hiểu rõ các ám hiệu ghi lại mà thôi. Hà...a..a! Nếu như ngươi chịu giả trang Phạm Khinh Chu đi gặp Cách Phương Luân một lần, ta có thể chia cho ngươi bốn mươi lạng vàng. Ồ không, chia cho ngươi sáu mươi lạng, được chứ?

Long Ưng hiểu, nếu như Cách Phương Luân không phải là người của Đại Giang Liên, thì ít nhất cũng có cấu kết với bọn chúng, đây đúng là cơ hội trời ban để đánh vào Đại Giang Liên. Sao lại khéo tình cờ như vậy? Hắn trầm giọng nói:

- Từ bây giờ, ngươi phải xem ta thật sự là Phạm Khinh Chu. Ngươi xưng hô thế nào với hắn?

Hàn Tam đáp:

- Ta là bạn từ nhỏ của hắn, gọi hắn là đại ca, hắn gọi ta là Tiểu Tam Tử. Sau khi rời quê, chúng ta cộng tác kiếm cơm. Đại ca không có bằng hữu, đối xử với ta không tệ.

Long Ưng nói:

- Lúc bọn chúng hỏi về võ công của ta, ngươi trả lời thế nào?

Hàn Tam đúng là lưu manh lanh lợi, hạ giọng nói:

- Đương nhiên là tâng bốc ngươi thành ra trên đời có một, có gì phải sợ bọn họ không tin? Nói ngươi là người nổi tiếng khắp cao nguyên, là tự mở cho mình một con đường. Bình thường ngươi thâm tàng bất lộ, nói như vậy là hy vọng bọn họ kiêng dè đại ca, sợ đại ca trả thù bọn họ, do đó sẽ phải buông tha ta ra.

Y hỏi lại:

- Ngươi thật sự chịu đi gặp Cách Phương Luân sao?

Long Ưng nói:

- Đây là nguyên nhân ta đeo Xà Thủ đao diễu đi khắp nơi. Bọn hắn bảo ngươi nói thế nào để thuyết phục ta?

Hàn Tam vui vẻ:

- Lần này ta gặp được quý nhân rồi! Hàaa...! Bọn hắn nói, để cho ngươi chọn thời gian gặp gỡ cũng như địa điểm và hình thức, nói bất luận như thế nào, tuyệt đối không dùng vũ lực. Họ cũng cam đoan, về ba phương diện phụ nữ, tiền bạc và quyền lực, ngươi đều sẽ được hưởng những lợi ích to lớn mà có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ ra được.

Long Ưng nói:

- Ngươi tin không?

Hàn Tam khổ sở đáp:

- Ta không nghĩ ra được lý do nào mà bọn họ muốn lừa gạt ngươi. Nếu muốn giết ngươi, cần gì phải tốn công sức như vậy, với mạng lưới của họ, rất dễ dàng tìm được ngươi. Nhưng vừa rồi ta dùng đủ mánh khóe, cũng không phát giác có người theo dõi ngươi. Đây nên xem là thành ý.

Long Ưng nói:

- Đúng là như thế. Nhưng cũng chắc chắn không kém là ngươi nhất định không thể nào được hưởng một trăm lạng vàng kia, bởi vì bọn họ sẽ không tha cho người biết chuyện này được sống sót.

Hàn Tam biến sắc:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Lại ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao ngươi chịu nói cho ta biết?

Long Ưng đáp:

- Bởi vì ta là người tốt, không đành lòng thấy người vì ta mà chết. Cũng chỉ có ta mới có thể giúp ngươi yên ổn có trăm lạng vàng, xa chạy cao bay. Nhưng trước hết ngươi phải tuyệt đối tin tưởng ta, nói tất cả mọi chuyện về Phạm Khinh Chu, không sót một điểm nào, để ta biết. Sau khi cầm vàng chạy xa, phải quên tất cả mọi chuyện, lo hưởng thụ cho tốt. Thông minh nhất là rời bỏ kiếp sống côn đồ, tìm một chỗ an cư lạc nghiệp, mở một cửa hàng nhỏ, lấy vợ sinh con, còn phải mai danh ẩn tích. Đến phương bắc đi! Vĩnh viễn không bao giờ đặt chân trở về trong vòng một trăm dặm Đại giang.

Quảng cáo
Trước /353 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Chân Bất Tưởng Cân Thần Tiên Đả Giá

Copyright © 2022 - MTruyện.net