Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Xoẻng” một tiếng, Đoan Mộc Lăng rút thanh cổ kiếm sau lưng ra, nhằm cổ họng Long Ưng đâm tới, tất cả năng lượng trong không gian như bị một kiếm của nàng rút cạn, kiếm khí bao phủ, khóa chặt Long Ưng, hắn đành chống lại.
Long Ưng không có cách nào khác, một chỉ điểm nhẹ vào kiếm phong, vốn tưởng rằng thế nào cũng bị thương, nào ngờ sức kiếm giữ mà không phát, chỉ ép hắn rơi xuống nước, điều ấy thể hiện rõ như lấy nội khí của mũi kiếm mà vẽ ra vậy. Long Ưng than thầm một tiếng, lộn người một cái, chìm nghỉm xuống đáy hồ.
Khi Long Ưng ló đầu lên khỏi mặt hồ, Đoan Mộc Lăng điều khiển mái chèo, con thuyền nhỏ lướt tới bên cạnh hắn, Tiên tử xinh đẹp ngồi ở cạnh thuyền, cúi xuống nhìn hắn nhẹ nhàng nói:
- Đây là sự cảnh cáo đối với sự vô lễ của ngươi, đừng trách sao tiểu nữ vọng động.
Long Ưng đưa tay nắm lấy mạn thuyền, thiếu chút nữa đụng phải người nàng, ngước lên nhìn nàng, nhất thời ý loạn tình mê, dung mạo đẹp như tiên của nàng nổi bật trong đêm tối, chỉ trong một khoảng khắc, hắn cảm thấy nàng gần gũi hơn bao giờ hết. Đôi mắt đẹp sâu thẳm và sáng ngời nhìn thật sâu vào mắt hắn, không né tránh, cũng không giữ gìn.
Hắn mặc cho nước hồ chảy xuống từ đầu tóc, nhìn nàng cười rạng rỡ:
- Hóa ra ngâm mình trong hồ vào một đêm đầu hạ lại thú vị như vậy. Tốt nhất Tiên Tử cũng nên cùng tiểu đệ hưởng thụ cái mùi vị rung động lòng người kia.
Đoan Mộc Lăng vừa tỉnh ngộ, thì đã chậm một bước.
Tay nắm lấy mạn thuyền, Long Ưng vận kình giật mạnh, chiếc thuyền lập tức lật về phía hắn. Hắn biết nàng có bản lĩnh cao cường, sợ nàng mượn thế tung người về phía bờ hồ, từ dưới nước, tay kia thò lên, dùng chỉ công (ngón tay) điểm vào giữa ngực và bụng nàng, vốn là nơi cấm kỵ của nữ giới.
Đoan Mộc Lăng “ối chao” một tiếng, dùng chưởng pháp ngăn chặn đòn tập kích vô lễ và cả gan của hắn, nhưng không có cách nào tránh qua, chật vật rơi xuống nước.
“Ùm” một cái, cả người và thuyền rơi tõm xuống hồ nước lạnh như băng.
Long Ưng lặn xuống nước mà đi, vừa quay đầu nhìn lại, không khỏi thầm kêu lên kinh ngạc, không phải vì nàng ta đang đuổi theo làm khó hắn, mà vì trong làn nước, Đoan Mộc Lăng hoàn toàn phô bày vẻ đẹp như tiên nữ trên cơ thể, hết sức tự nhiên, không có bất kỳ sự trang điểm nào. Mái tóc phơ phất tung bay, đôi bầu ngực đẹp đẽ động lòng người nhẹ nhàng rung rinh, đôi mắt đẹp lấp lánh như đá quý trong nước hồ, quần áo ướt dán sát vào người, lồ lộ những đường cong uyển chuyển trời ban. Càng khác thường là nàng không rút bảo kiếm ra, chỉ dùng tay chân giằng co với hắn.
Long Ưng thua ở chỗ tinh thần bị vẻ đẹp của nàng làm bấn loạn, không có cách nào tiến vào trạng thái Ma Cực, chưa tới hai mươi chiêu đã bị nàng đá trúng vai, ngực bị trúng một chỉ, khiến hắn đau đớn, nhưng đang lặn dưới nước, không có cách nào mở miệng xin tha. May mắn là Tiên Tử hạ thủ lưu tình, chỉ dùng một phần kình lực, không phải là tiên thiên chân khí, nhưng thật sự đánh hắn một trận ra trò.
Tiên Tử rốt cuộc hết giận, buông tha hắn, bơi về phía bờ hồ như một Mỹ Nhân Ngư. Long Ưng vội đuổi theo sau nàng, leo lên bờ.
Đoan Mộc Lăng đi vào giữa hai cây thùy dương, quần áo dán sát da thịt, đường cong lộ rõ, hễ là đàn ông bình thường đều không sao chịu nổi. Nhưng dường như nàng lại không nhận ra điều đó, lưng quay về phía hắn, đứng bất động, thấp giọng mắng:
- Thật càn quấy! Khiến ta trở thành cái bộ dạng này. Nhìn cái gì? Ngắm nghía đủ chưa?
Long Ưng trợn mắt há mồm đứng nhìn, không biết nên đáp như thế nào.
Từ trên người nàng, hơi nước từng đám từng đám bốc lên cao, chưa đến thời gian làm nóng một chén trà, y phục của nàng đã gần như khô ráo. Lúc này, nàng mới xoay người lại, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm đầy oán giận, Long Ưng cũng ướt từ đầu tới chân, buông tay nói:
- Thẳng thắn mà nói, nhìn thế nào cũng không đủ, ngắm cả đời cũng còn thấy thiếu. Nói như vậy đủ thẳng thắn chưa?
Bất ngờ là Đoan Mộc Lăng lại không giận, nói:
- Lần này ta tới tìm ngươi, cũng không phải là muốn phân cao thấp với Ma Chủng của ngươi. Tìm một chỗ ngồi xuống, được không?
Long Ưng mừng rỡ:
- Ngồi nhìn xuống hồ, được chứ?
Đoan Mộc Lăng hơi mỉm cười, đi ngang qua bên cạnh hắn, tới sườn dốc bên bờ hồ, ngồi xuống. Long Ưng giữ phép tắc, ngồi cách nàng hơn một thước, duỗi hai chân ra, hai tay chống ra sau, ngửa người lên, ngửi ngửi mùi thơm quen thuộc trên cơ thể nàng, tâm thần mê mẩn, nói:
- Tại sao đêm nay trời sao vô cùng đẹp đẽ thế này?
Mặc dù hắn không cố ý vận công cho quần áo bốc hơi, nhưng tự nhiên quần áo hắn cũng khô được phân nửa.
Đoan Mộc Lăng nghe vậy không nhịn được cười:
- Lại bắt đầu nói điên nói khùng đấy!
Long Ưng vui vẻ:
- Quả thật là trước giờ ta chưa từng thấy vui vẻ thế này. Tiên Tử tuy không định phá Ma Chủng của ta, nhưng lại sử dụng Bỉ Ngạn kiếm pháp để đối phó ta, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Đoan Mộc Lăng nói:
- Tự ngươi đoán đi! Ta còn chưa cảm ơn ngươi đây!
Long Ưng ngồi thẳng lên, kinh nghiệm nói:
- Cám ơn ta chuyện gì nào? Chẳng lẽ ngâm nước hồ thật sự rất tuyệt?
Đoan Mộc Lăng tức giận:
- Ngươi đúng là! Nói chuyện không có câu nào nghiêm chỉnh. Ta muốn cảm ơn, là vì ngươi đã đẩy lui Mạc Vấn Thường ở núi Thanh Thành và đưa Minh Huệ, Minh Tâm đến tệ trai.
Long Ưng lấy làm lạ:
- Sao Tiên Tử lại biết chuyện này nhanh như vậy?
Đoan Mộc Lăng dịu dàng nói:
- Cho dù Phật, Đạo hai môn, cũng có hệ thống truyền tin có hiệu suất rất cao. Năm ngày trước, ta đã nhận được tin tức, vì vậy đến Dương Châu chờ ngươi. Vốn ta hạ quyết tâm không động thủ với ngươi, cuối cùng lại phải ra tay giáo huấn ngươi. Ngươi muốn làm ta tức chết sao?
Long Ưng không dám tin, ngay người nhìn nàng, nàng nhếch miệng cười:
- Cho tới bây giờ ngươi không phải là kẻ thù của ta, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã có một cảm giác không thể nào giải thích, lòng dạ ngươi trong sáng, thanh khiết, có muốn làm chuyện xấu cũng không được.
Long Ưng nhớ lại Đan Thanh Tử đã từng nói, lúc Đoan Mộc Lăng mượn “Vô Thượng Trí Kinh” của bà đọc, thì dường như chợt động lòng trần.
Đan Thanh Tử không phải là người bình thường, cái nhìn của bà hẳn là có lý do riêng. Nghĩ tới đây, hắn nóng lòng, nói:
- Tiên Tử nhất định biết một số bí mật giữa Ma Chủng và Tiên Thai, ta khẩn cầu nàng, có thể cân nhắc mà tiết lộ một chút được không?
Đoan Mộc Lăng thờ ơ nói:
- Muốn biết dễ lắm mà, chỉ cần cướp “Vô Thượng Trí Kinh” từ tay Pháp Minh về là được.
Long Ưng hít vào một hơi khí lạnh:
- Vật quan trọng như vậy, Pháp Minh sẽ luôn mang bên người, muốn cướp Vô Thượng Trí Kinh, hẳn là phải giết Pháp Minh mới được?
Đoan Mộc Lăng ung dung:
- Cuốn kinh Đan Thanh Tử cho ta xem, là bản chép tay, nhưng dù là Từ Hàng Kiếm Điển, hoặc Vô Thượng Trí Kinh, đều theo truyền thống, đem pháp quyết khắc vào trên phiến hàn ngọc hiếm có. Hàn ngọc khắc Vô Thượng Trí Kinh có hai phiến, mỗi phiến ba thước vuông, tất cả nặng năm mươi cân, ngươi nói Pháp Minh có thể mang theo người sao?
Long Ưng thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng trông như thắng cảnh Linh Sơn, đường nét cao thấp tự nhiên, tuyệt mỹ như dao khắc, thần thái rung động lòng người, vẻ đẹp của cái miệng đang nói những lời thánh thót như giọng tiên nữ, chất thanh cao thoát tục từ trong xương cốt toát ra ngoài, càng ngắm càng khó kìm lòng. Lại thêm hiện giờ thái độ của nàng đối với mình dịu dàng thân thiết, hắn không nhịn được nhích tới gần một chút, nói:
- Để ta nghĩ cách dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ Pháp Minh rời núi, ta sẽ thừa cơ lẻn vào trộm đồ.
Đoan Mộc Lăng nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo sáng ngời như thâm nhập sâu vào trong đáy mắt hắn, nói bằng giọng êm ái:
- Không phải một mình ngươi, mà là chúng ta, hiểu chưa?
Long Ưng run rẩy:
- Mẹ ơi! Ta cảm nhận được Tiên Thai của Tiên Tử so với trước kia sống động hơn, nhưng cũng khó dò hơn. Ài! Tiên Tử có thể cho ta nếm thử môi thơm không? Ta cam đoan không lấn tới, ta thật sự chịu không nổi sự cám dỗ của Tiên Tử.
Lần này Đoan Mộc Lăng không đỏ mặt như trước, mặt còn trở nên lóng lánh như bạch ngọc, đôi mắt sáng của nàng và đôi mắt ma mị của hắn như dán chặt vào nhau, một màu hồng đẹp đẽ và khác thường lại mơ hồ ẩn hiện dưới làn da, so với làn da trắng hồng bình thường, có sự khác biệt rõ ràng, đẹp đến mức làm người ta tiêu hồn.
Nàng bình tĩnh nói:
- Ngươi phải khắc chế Ma Chủng, không được xâm phạm người ta, việc này rất quan trọng, hiểu không?
Long Ưng nhích lại gần hơn, vai cách vai Đoan Mộc Lăng không đến một tấc, nhắm mắt lại, nói:
- Tiên Tử thơm quá! Ài! Ta chịu hết nổi rồi! Phải cầm cự đến khi nào mới có thể thân mật với Tiên Tử đây? Nàng nhất định phải gả cho ta!
- Thôi đi!
Theo tiếng quát khẽ của Đoan Mộc Lăng, từ đôi môi anh đào của nàng, một luồng khí băng hàn không ngừng đi từ đầu Long Ưng chảy xuống huyệt Thiên Linh, như trăm sông nghìn suối tràn vào các kinh mạch lớn nhỏ toàn thân hắn, lửa dục của Long Ưng hoàn toàn tiêu tan, cả người nhẹ nhàng lâng lâng, không sao nói hết được sự thoải mái.
Long Ưng mở to hai mắt, sợ hãi nói:
- Là công pháp gì vậy?
Đoan Mộc Lăng lại cười:
- Là Hàng Ma Ấn Pháp phá Ma Chủng của ngươi.
Long Ưng ngẩn người:
- Ngày đó nếu như nàng đột nhiên dùng phương pháp này đối với ta, chắc chắn ta không đối phó nổi.
Đoan Mộc Lăng thản nhiên:
- Bây giờ ngươi nên hiểu, lúc đó ta cũng không có ý phá Ma Chủng của ngươi, tuy nhiên nếu ngươi có thể duy trì trạng thái Ma Cực, mặc dù Ấn Pháp có ảnh hưởng tới ngươi, cũng không mạnh như hôm nay. Long Ưng à, sao đầu óc ngươi cứ luôn tràn đầy ý niệm về nhục dục nam nữ như vậy? Tiên Thai của ta chỉ mới bước vào giai đoạn sơ bộ, hãy còn đang củng cố, ngươi sẽ hại khổ Đoan Mộc Lăng đấy!
Long Ưng không vui, nói:
- Hiểu biết của Tiên Tử đối với Ma Chủng, nhất định là từ Vô Thượng Trí Kinh, Đan Thanh Tử từng nói, nàng có đến chỗ bà mượn đọc, tổng cộng hơn mười lần, cho nên hiểu rõ khi nào có thể “thân mật”, đúng không?
Đoan Mộc Lăng cuối cùng cũng đành chịu thua, đỏ mặt nói:
- Ngươi bịa chuyện, ta chỉ xem có hai lần thôi!
Long Ưng vui vẻ:
- Với trí tuệ của Tiên Tử, xem hai lần tương đương người khác xem hơn mười lần, cho nên tuyệt đối không phải bịa chuyện. Ta cũng muốn cướp lấy Trí Kinh, đọc nó một trăm lần, để nàng không cách nào cự tuyệt yêu cầu của ta đối với thân thể của nàng. Mười tên Pháp Minh cũng không ngăn được ta! Hàaa...! Thật sự là sảng khoái! Rốt cuộc đã tìm được dị bảo đính ước cùng Tiên Tử. Ta thích ngắm nhất là dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của Tiên Tử. Thật sự là ngay cả hôn môi cũng không được sao?
Đoan Mộc Lăng khôi phục dáng vẻ thoát tục, sự kinh ngạc thay cho sự xấu hổ:
- Gần đây trên thân thể ngươi xảy ra chuyện gì? Ma công của ngươi tiến bộ không ít, Hàng Ma Ấn Pháp chỉ có tác dụng với ngươi trong thời gian rất ngắn, trong nháy mắt ma tính lại đại phát.
Long Ưng cười hì hì:
- Ta chỉ là ma tính tiểu phát thôi. Xem này, ta đã kiềm chế tới mức nào. Chỉ cần nhích tới thêm một tấc, là có thể chạm vào Tiên Tử của lòng ta, nhưng ta không làm như vậy. Bởi vì ta hiểu...hàaa...thời cơ chưa tới! Tuy nhiên nếu thời cơ tới, ta nhất định hợp thể giao hoan với Tiên Tử, để cho Ma Chủng và Tiên Thai hòa hợp làm một, hoàn thành sự kết hợp chưa từng có tiền lệ trong lịch sử.
Đoan Mộc Lăng tức giận:
- Bệnh vô lại của ngươi lại tái phát rồi. Ta không muốn nói chuyện bậy bạ với ngươi, có thể nói chuyện chính sự được không?
Long Ưng vui vẻ gật đầu:
- Được, được! Làm thế nào có thể nắm tay hợp lực cướp Vô Thượng Trí Kinh trong tay tên xấu xa Pháp Minh? Chỉ cần nghĩ đến có thể kề vai chiến đấu cùng Tiên Tử, lập tức cảm nhận được mùi vị Tiên Tử đã thành vợ hiền của ta.
Đoan Mộc Lăng cười khổ:
- Không biết có phải vì ta để cho người đùa giỡn đã quen, không còn cảm giác đối với những lời nói càn, nói bậy của ngươi nữa. Ngươi có thể nghiêm chỉnh một chút không?
Đến lượt Long Ưng cười khổ:
- Nếu Tiên Tử lại dùng cái giọng điệu, dáng vẻ này để cám dỗ ta, chớ trách ta không xâm phạm nàng!
Đoan Mộc Lăng sợ hãi:
- Không được đâu!
Long Ưng nghe vậy, ngẩn ra, kinh ngạc ngây người nhìn dáng vẻ mê người của nàng, lấy làm lạ, nói:
- Tiên Tử khiến ta có một cảm giác kỳ lạ, đó là nếu ta xâm phạm nàng, Tiên Tử sẽ vô lực cự tuyệt ta. Đây có phải là một loại ảo giác không? Hoặc là thực tế đúng là như vậy?
Đoan Mộc Lăng khôi phục trạng thái bình thường, ánh mắt càng trở nên thanh thản, hờ hững nói:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, lúc tình huống như thế phát sinh, ngay cả ta cũng không dự đoán trước được sự phát triển của nó. Long Ưng này, ta đã thẳng thắn với ngươi như vậy, ngươi có thể kìm chế bớt sự càn rỡ đối với ta được không?
Long Ưng hít sâu một hơi, vui mừng nói:
- Ta nhất định làm theo lệnh của Tiên Tử. Hắc! Khi nào chúng ta đến Tịnh Niệm Thiền Viện lấy kinh?
Đoan Mộc Lăng đáp:
- Ta muốn lưu lại Dương Châu hai, ba ngày. Ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi ở Tiểu Thanh Am, phía tây bắc, chỉ cần ngươi báo bốn chữ “Phật pháp vô biên”, là có thể tìm được ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hành động, được không?
Nói xong, nàng đứng lên.
Long Ưng hoảng lên, vội nói:
- Ta còn chưa nói xong mà!
Lần đầu tiên Đoan Mộc Lăng cười với hắn một cách ngọt ngào và duyên dáng:
- Nhất niệm vạn niên, thiên cổ tại mục (1), sao Long huynh lại đặt nặng cuộc tạm biệt ngắn ngủi này mà làm gì?
Bỏ lại Long Ưng đứng ngẩn ngơ, Tiên Tử lướt đi như sương khói.
...
Chiến thuyền xuôi theo Đại Vận Hà (2) Khâu Thần Tích không dám lơ là, phái bốn chiếc chiến thuyền khác hộ tống trước sau, không để kẻ địch lợi dụng thời cơ.
Lúc này trời chưa sáng rõ, ba người đang ăn điểm tâm trên khoang thuyền. Trải qua một đêm vận công, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ đã phục hồi nguyên khí, tinh thần mạnh mẽ, phấn chấn. Thần ưng bay trên cao phía trước thuyền, lúc thì thiên nhãn bao quát xa gần, lúc lại đậu lên cột buồm thuyền nghỉ ngơi. Loại chim ưng này thân hình rất lớn, hai vuốt sắc như dao. Mỏ ưng càng là vũ khí lợi hại, không sợ bất cứ loài mãnh cầm nào khác, là bá chủ vô địch trên bầu trời.
Long Ưng nói:
- Phong công tử cần phải bảo vệ chim ưng này thật cẩn thận, nếu ta là người Đột Quyết, biết rõ hiệu quả của nó trên chiến trường, tất nhiên sẽ dùng trăm phương ngàn kế giết hại nó. Chỉ cần nhớ tới cao thủ Đột Quyết Thiên Bàng bị thần ưng bức bách, buộc phải tránh tới Ba Lăng, là đủ hiểu sự kiêng dè của người Đột Quyết đối với nó.
Phong Quá Đình nói:
- Vì sao bỗng nhiên Long huynh nghĩ đến chuyện giao tranh trên chiến trường? Chẳng lẽ lại có ý ra trận?
Long Ưng vui vẻ:
- Muốn trừ họa lớn cho Trung Thổ một cách triệt để, phải nhổ tận gốc người Đột Quyết, nếu không, sẽ không có một ngày yên tĩnh.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Sau này Long huynh lĩnh quân xuất chinh, ta cũng xin theo.
Phong Quá Đình đưa tay ra, mỉm cười nói:
- Mạng của ta là được nhặt về, là để chúng ta liên tục chiến đấu ở biên cương Trung Thổ, giết địch không còn một manh giáp.
Hai người kia lần lượt đưa tay úp lên đó, cùng hô lên lời thề, hào khí oanh liệt và xúc động.
Vạn Nhận Vũ rút tay về, nhìn Long Ưng nói:
- Nghe nói ngươi khởi hành trước, nhưng lại mới về được một khắc đồng hồ, có phải vì đi dạo, dạo đến cả chốn thanh lâu?
Phong Quá Đình cười cười:
- Ta luôn tự cho là phong lưu, nhưng tiểu tử này so với ta còn phong lưu hơn. “Cá trong lờ đỏ lơ con mắt, cá ngoài lờ ngúc ngắc muốn vô”, Quá Đình ta theo không kịp rồi!
Long Ưng nhớ tới đêm qua, từng đường gân thớ thịt cũng đều sướng rơn. Lần này Đoan Mộc Lăng gặp hắn, dường như biến thành một người khác, chẳng những để hắn tùy ý cợt nhả, mà còn như thêm gia vị vào cổ vũ hắn, động thủ chỉ là đùa chơi, sự thú vị trong đó và mùi vị ngọt ngào, hạnh phúc giữa tình chàng ý thiếp khó mà nói hết, chỉ có thể dùng mấy chữ “vô cùng tốt đẹp” để hình dung. Rung động lòng người nhất ở chỗ, mặc dù nàng không ngừng cố gắng gìn giữ phong thái tiên tử thoát tục, lại không giữ được trái tim, sự thú vị trong tình cảm tinh tế này, chỉ giữa hai người mới hiểu rõ. Kiểu cách vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào của Tiên Tử, khiến cho dư vị còn mãi không thôi.
Hắn cười:
- Đúng là đệ suýt nữa không chống nổi cám dỗ, đã vào cửa thanh lâu, may là đạo tâm đủ kiên định, qua cửa nhưng không vào, đi thẳng đến bên hồ ở tây bắc thành, hóa ra đó là tiên giới, được tương ngộ với một nàng tiên, cùng tiên tử qua đêm. Hàaa...!
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ còn tưởng là hắn nói nhảm, trên thực tế là đã đến thanh lâu, cũng không hỏi tới nữa.
Phong Quá Đình nói:
- Không dây dưa với huynh nữa. Mọi người đều là huynh đệ vào sanh ra tử, huynh đệ đương nhiên có tình nghĩa anh em, Quá Đình là đặt mình vào hoàn cảnh của Ưng gia mà suy nghĩ, huynh đi được thì dễ, quay về Thần Đô lại là chuyện khác. Nhưng dù đã nghĩ nát óc, cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào giải quyết giúp huynh.
Đầu óc mơ mơ hồ hồ, Long Ưng hỏi:
- Quay về Thần Đô thì có vấn đề gì? Có chuyện gì không giải quyết được sao? Có người phục kích ta à?
Vạn Nhận Vũ nín cười, nói:
- Động đao động thương thì có ai làm gì được Tà Đế phong lưu của chúng ta chứ? Sợ nhất chính là không có cách nào tính toán rõ ràng “sổ sách” phong lưu, trái phải, trước sau đều làm khó ngươi thôi! Ha ha ha!
Rốt cuộc không nhịn được, y cất tiếng cười to.
Long Ưng không nghĩ ra được, chịu thua:
- Hai người các ngươi, cứ mỗi người nói một câu loạn cả lên, rốt cuộc là có chuyện gì đáng lo nào?
Phong Quá Đình làm ra vẻ bàng quan, nói:
- Quay về Thần Đô, đương nhiên là trước hết đến yết kiến Thánh thượng, chuyện này thì không ai nói gì được huynh. Sau đó thì sao?
Vạn Nhận Vũ tiếp lời:
- Rốt cuộc là về bên Cam Thang Viện ở cung Thượng Dương gặp ba nàng thiếp xinh đẹp, hay là đến Đào Quang Viên thỉnh an công chúa, hay là tới phủ Quốc lão tìm Tiểu Ma Nữ điêu ngoa mà dỗ ngon dỗ ngọt? Việc này, thứ tự trước sau rất cần có học vấn, càng là kiểm tra ngón nghề phong lưu của ngươi. Chọn tới chỗ ai trước tiên, cũng sẽ đắc tội với hai người còn lại, hàaa...! Thật là vô cùng hay ho!
Long Ưng hiểu ra, nhất thời cũng không biết phải tính sao.
Phong Quá Đình nói:
- Không phải tiểu đệ muốn tăng thêm buồn phiền cho Long huynh, ngày đó ta cùng Mẫn Huyền Thanh khổ sở đợi chờ Long huynh ở tửu điếm Đổng gia, ngoài mặt Mẫn Huyền Thanh vẫn giữ được vẻ ung dung, phóng khoáng, nhưng chắc chắn ấn tượng đối với Long huynh đã trở nên rất tệ. Vì vậy, huynh phải mau chóng tìm nàng giải thích, mới mong giành lại trái tim của nàng. Ha ha...!
Long Ưng cười khổ:
- Hai người đều là huynh đệ, mau nghĩ giúp đệ một phương pháp giải quyết ổn thỏa đi!
Vạn Nhận Vũ làm ra bộ đã chọc ghẹo hắn đủ rồi, cười nói:
- Lúc ta và công tử chờ ngươi ở Dương Châu, rảnh rỗi nhàm chán, đã sớm nghĩ ra phương pháp xử lý giúp ngươi phá vỡ tình thế khó xử này, tuy nhiên còn phải nhờ sự phối hợp của Bàn công công. Trong cung, không ai xử lý nhanh nhẹn bằng Bàn công công.
Phong Quá Đình nói:
- Cái này gọi là càng phong lưu lắm, càng khổ sở nhiều, xem huynh về sau còn dám lưu tình khắp nơi không?
Long Ưng cười khổ :
- Rốt cuộc hai người nghĩ ra được diệu kế gì vậy?
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cười rộ lên.
Chiến thuyền cập bờ ở bến Tân Đàm, tới đón bọn họ có Lệnh Vũ và hơn mười thủ hạ. Sau một phen vui vẻ náo nhiệt, ba người lên ngựa do Lệnh Vũ mang tới, phóng băng băng về phía hoàng thành.
Đến trước Tả Dịch Môn (3), Lệnh Vũ kìm cương ngựa lại, báo cáo:
- Hiện giờ Thánh thượng đang ở trong điện Trinh Quán. Thánh thượng có chỉ, khi nào các vị đến, thì vào gặp Thánh thượng.
Long Ưng nói:
- Chuyện này không thành vấn đề. Việc ta nhờ đã làm ổn thỏa chưa?
Lệnh Vũ vui vẻ:
- Ưng gia yên tâm, đã sớm sai người đi thông báo cho Bàn công công, lại cũng thông báo cho Lục đại ca, nhờ huynh ấy tìm Tiểu Ma Nữ và Mẫn Huyền Thanh. Hàaaa...! Ưng gia phong lưu thật!
Long Ưng thở dài:
- Đừng nên nhắc lại hai chữ “phong lưu”, so với hai chữ “tác nghiệt” (tạo nghiệp chướng) cũng không khác gì nhau.
Vạn Nhận Vũ cưỡi ngựa ngay cạnh hắn, cười ha hả:
- Một khi sự tình được giải quyết, bảo đảm là Long huynh lại khôi phục bản sắc phong lưu, phong lưu vốn sẵn tính trời, không sửa được đâu!
Lệnh Vũ và Phong Quá Đình cũng đang quất ngựa chạy song song, cười:
- Qua cửa ải này rồi, tối nay còn phải qua một cửa ải nữa. Mong là Mẫn Huyền Thanh sẽ không lưu huynh ở lại qua đêm, nếu không huynh càng đau đầu hơn.
Long Ưng giật nẩy người:
- Ta chỉ là lần thứ nhất tiếp kiến nàng ấy!
Vạn Nhận Vũ không đành lòng, nói:
- Đừng nghe công tử bịa chuyện, hắn đang hù dọa huynh đó! Mẫn Huyền Thanh làm sao lại là một nữ quan tùy tiện như vậy được?
Long Ưng thở dài:
- Công tử đúng là bạn chí cốt!
Mọi người nghe vậy, vui vẻ cười to, tràn đầy không khí cởi mở và thoải mái giữa huynh đệ bằng hữu.
Sau đó mọi người qua Tả Dịch Môn, tiến vào hoàng thành, gác cổng thi lễ. Bọn hắn không dám tiếp tục cười đùa ầm ĩ, hạ giọng nói chuyện.
Phong Quá Đình nói:
- Sau khi Ngụy Vương trở thành tể tướng, tình hình triều đình có gì thay đổi?
Lệnh Vũ thấp giọng:
- Có ba chuyện nổi bật nhất. Thứ nhất, là Quốc lão vẫn đang cáo ốm không thượng triều, Thánh thượng mấy lần phái đặc sứ đến mời ông ấy, nhưng Quốc lão vẫn không đến, khiến Thánh thượng rất không vui, mặc dù không quở trách ông ấy, nhưng tỏ ra rất nghiêm nghị.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu là ta, ta cũng sẽ như vậy.
Lệnh Vũ nói:
- Chuyện thứ hai, là có Thương Quân Phù Quân Hầu -người được mệnh danh là “Nam phương đệ nhất thương”, từng có một cuộc đại chiến lừng lẫy với Hoành Không Mục Dã, hai tháng trước đã đến Thần Đô, lại còn được Thánh thượng tiếp kiến.
Long Ưng thầm chấn động, nhớ lại nhận định của Hoành Không Mục Dã và Quế Hữu Vi đối với người này.
Lệnh Vũ nói:
- Người này quả thật là rất cao cường, thương pháp của y đã đến mức xuất thần nhập hóa (tuyệt diệu), ngay tại Dương Châu đánh bại hơn mười nhân vật nổi tiếng, sau khi đến Thần Đô vẫn đang không có địch thủ, kiêu ngạo ngất trời, may mắn là hiện giờ có ba vị đại ca lấy lại danh dự cho Thần Đô chúng ta.
Vạn Nhận Vũ đã có nghe Long Ưng nói đến những chuyện có liên quan của người này, nói:
- Tạo một cơ hội để ta dò xét hắn.
Phong Quá Đình nói:
- Yên tâm! Ta cũng muốn xem có phải hắn có ba đầu sáu tay hay không.
Y quay qua hỏi Lệnh Vũ:
- Hiện giờ hắn nghỉ lại ở đâu?
Lệnh Vũ đáp:
- Hiện giờ hắn được Dương Tái Tư đại nhân mời đến.
Phong Quá Đình hơi kinh ngạc, tỏ vẻ chợt hiểu ra:
- Dương Tái Tư là đại quan nhất phẩm, gần đây luôn dựa theo anh em Trương Thị, thảo nào Thánh thượng tiếp kiến hắn.
Long Ưng đang phóng tầm mắt ngắm cảnh đẹp hoàng thành, ghìm cương ngựa rẽ vào Thần đạo, phi nhanh về phía hoàng cung, Phượng Hoàng đứng ngạo nghễ trên nóc Vạn Tượng Thần Cung, khiến hắn có cảm giác khác thường như đang yết kiến Võ Chiếu. Hắn liếc nhìn Lệnh Vũ, thấy y muốn nói lại thôi, hỏi:
- Thống lĩnh còn có chuyện gì chưa nói ra?
Lệnh Vũ lại hạ giọng một chút, nói:
- Tên đó vừa đến Thần Đô, ở một tiệc rượu kết giao với công chúa, lập tức thân thiết với công chúa. Hừ! Công chúa luôn có tác phong như thế, chúng tôi không có hứng thú để ý tới. Tuy nhiên y biết quan hệ mật thiết giữa Tiểu Ma Nữ và Ưng gia, lại dám nhiều lần trêu ghẹo nàng, chúng tôi thấy rất gai mắt.
Vạn Nhận Vũ không những không giận mà còn cười:
- Hắn chẳng những vì Ưng gia mà đến, mà còn vì Quốc lão. Thật sự là rất can đảm!
Phong Quá Đình nói:
- Thật sự là hắn muốn làm mưa làm gió thì có! Chuyện thứ ba là gì?
Lệnh Vũ nói:
- Mới đây Ngụy Vương thông báo tuyển dụng một cao thủ đến từ phương Bắc, tên là Qua Vũ, kiếm pháp lợi hại, nghe nói chưa đến mười chiêu, Chử Nguyên Thiên đành chịu lép vế. Người này rất thích đến giáo trường biểu lộ uy phong, đã có hơn trăm hảo thủ Ngự Lâm Quân nuốt hận vì bại dưới tay hắn, nhưng không có ai làm gì được hắn. Ài! Sau khi Ngụy Vương lên làm tể tướng, chủ trương ra sức thực hiện việc cải thiện bang giao với người Đột Quyết, nghe nói tên này từng ở kinh thành của Đột Quyết một thời gian, có quan hệ với hoàng tộc Đột Quyết.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Qua Vũ không đơn giản.
Lệnh Vũ chợt thấp giọng mắng:
- Đúng là ban ngày đừng nhắc tới người, ban đêm đừng nhắc tới quỷ. Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi!
(1) Nhất niệm vạn niên, thiên cổ tại mục: Một ý niệm là vạn năm, có lâu đến nghìn đời hay không là ở mắt của người nhìn. Theo thiển ý của người dịch, câu này ý nói, quan niệm về sự dài, ngắn, lâu, mau của thời gian chỉ là tương đối. Có lẽ trong Thiền Tông, vấn đề này được hiểu sâu xa hơn nhiều, nhưng kiến thức người dịch hạn hẹp, không đủ sức diễn giải, chỉ biết là trong cuốn “Tín Tâm Minh” của Tăng Xán, tổ thứ ba Thiền Tông Trung Quốc có câu “Tông phi xúc diên, nhất niệm vạn niên” (Tông chỉ không có ngắn dài, một niệm là vạn niên).
(2) Đại Vận Hà: cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà, là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này dài 1.776 km, chảy qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh đào này có niên đại thế kỷ 5 TCN (Wikipedia)
(3) Tả Dịch Môn: lối đi bên cạnh cửa vào hoàng cung. Ngọ Môn ở hoàng thành Huế có kiến trúc tương tự Ngọ Môn ở Cố Cung, Bắc Kinh, có lẽ cổng hoàng cung của “Thần Đô” trong truyện này cũng có cùng thiết kế. Ở Huế, lối chính giữa là Ngọ Môn, chỉ dành cho vua đi. Hai lối bên là Tả Giáp Môn và Hữu Giáp Môn, dành cho quan văn, võ theo cùng trong đoàn Ngự đạo. Hai lối đi bên ngoài cùng nằm ở hai cánh chữ U là Tả Dịch Môn và Hữu Dịch Môn, dành cho binh lính và voi ngựa theo hầu. Có lẽ sự phân chia các cửa đi theo phẩm cấp ở Ngọ Môn Huế khác ở Bắc Kinh, cho nên người có vai vế như bọn Long Ưng vẫn vào hoàng cung theo lối Tả Dịch Môn?