Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển 5 – Chương 340: Lời nói sắc bén.
Khi hắn theo Thôi lão hầu đi về phía cao nguyên, trước khi vào núi đã bị dân tộc Thổ Phiên bắt. Ô Tố đã từng thăm dò, bị hắn bắt được chỗ hiểm, suốt đời không quên. Sau khi người Đột Quyết bị buộc rời khỏi cao nguyên, thì không còn tin tức của Ô Tố. Không ngờ lại gặp y ở Đại giang này?
Đồng thời hắn cũng hiểu được, y chắc chắn là một trong những cao thủ đánh lén phủ Lư Lăng Vương. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của y bây giờ, mặc dù có thể thoát thân bảo vệ tính mạng, nhưng đã bị thương không nhẹ. Cho nên cần phải trị liệu thương thế. Sau khi khôi phục mới có thể đến Ngạc Châu để Đại Giang Liên thu xếp lên thuyền rời khỏi.
Cùng đồng hành với y còn có bảy tám người nữa. Ít nhất có hai người Thiên Trúc. Mặc dù mặc trang phục giống người bình thường, nhưng ánh mắt làm sao mà giấu được. Còn những người khác đa phần là người Hán. Tuy nhiên có hai người lại giống như đến từ ngoại tộc ở Tây Vực. Một trong số đó còn lộ ra hình xăm. Chẳng lẽ là đồ đệ lọt lưới của Đại Minh Tôn giáo?
Long Ưng bỏ ý động thủ. Đối phương người đông thế mạnh, bản thân không cần phải nôn nóng. Chủ yếu là hắn không muốn ném đá xuống giếng.
Ô Tố luôn gặp vận rủi, thậm chí còn không đủ tiền mua lễ vật lớn. Đáng lẽ đã có một lần thành tựu, lại gặp phải Long Ưng mà bị buộc phải rời khỏi cao nguyên. Rồi được Quân Thượng Khôi Tín đề cử cho Mặc Xuyết. Nhưng có thể do Quân Thượng Khôi Tín thất bại ở Thiên Thạch, liên lụy đến Ô Tố, nên không được Mặc Xuyết trọng dụng, bị Mặc Xuyết lợi dụng bán đứng, phái đến Trung thổ tiến hành nhiệm vụ nhất định thất bại.
Bất luận Mặc Xuyết hoặc Tiểu Khả Hãn của Đại Giang Liên, đều là người cầu thành công không từ thủ đoạn, không có tình nghĩa.
Ô Tố theo đội nối đuôi nhau lên thuyền. Để ý kỹ, Long Ưng cảm thấy trên khoang thuyền có người bí mật giám sát tình huống bến cảng.
Ánh mắt của một người trong đó đang nhìn hắn.
Long Ưng nảy ra một ý nghĩ liền giả bộ rời khỏi. Cho đến khi rời xa ánh mắt địch nhân thì mới triển khai cước pháp, chạy tới vùng thượng du.
Cánh buồm xuôi theo hướng gió, giúp chiếc thuyền nhanh chóng lướt đi.
Long Ưng đã nắm giữ tuyến đường biển của mình, liên tục nhấp hai lần trong nước, liền bám vào thân thuyền.
Long Ưng thi triển thần thông ma chủng. Một lát sau đã nắm giữ tình huống trên thuyền.
Nhóm người trên thuyền, người nào cũng mang nội thương chưa lành, tự mình về khoang được phân phối để chữa thương. Lái thuyền có hơn mười người. Toàn bộ dùng tiếng Đột Quyết nói chuyện với nhau.
Bọn chúng nói chuyện cũng chỉ là chơi gái đánh bạc, chẳng có gì hay để nghe.
Hắn men theo thân thuyền đến vị trí buồng nhỏ phía dưới, giống như linh hầu trèo lên thuyền, nhảy vào một khoang thuyền không người.
Hắn vừa vận công làm khô nước trên người, vừa lắng tai nghe tám hướng.
Hắn muốn tìm người tên Ô Tố.
Tuy giờ phút này, hắn và Ô Tố đang ở trong tình huống đối địch.
Nhưng bởi vì không có thù riêng, không phải là không thể nói chuyện.
Đổi lại là người khác, cho dù là cao thủ như Pháp Minh, trong tình huống như vậy, thực tế rất khó mà không kinh động bất luận kẻ nào.
Một khi biết rõ ràng vị trí của Ô Tố thì không làm khó được Long Ưng.
Nhìn thấy hành lang không người, hắn đẩy cửa lách mình bước ra, giơ tay gõ cửa khoang đối diện, dùng tiếng Đột Quyết hỏi:
- Có muốn uống nước không?
Cao thủ Thiên Trúc trong phòng dùng giọng Đột Quyết cứng rắn nói lại:
- Không! Trước giờ cơm tối, đừng ai làm phiền ta.
Long Ưng tránh vào một khoang trống, bởi vì có người đi ngang qua hành lang.
Long Ưng lại tiếp tục đi trên hành lang khoang thuyền, chưa được vài bước đã tìm được khoang của cao thủ Thiên Trúc khác, đương nhiên là dựa vào khứu giác. Dân tộc khác nhau, tập tục sinh hoạt khác nhau, ẩm thực khác nhau thì sẽ sinh ra hiểu biết khác nhau. Đối với Long Ưng mà nói, dựa vào mùi để phân biệt người của các tộc là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hắn thầm nghĩ chí ít có một nửa cơ hội thành công. Bởi vì chỉ còn lại Ô Tố và một cao thủ Thiên Trúc khác. Hắn gõ nhẹ vào khoang cửa hai cái.
Thanh âm không vui của Ô Tố vang lên:
- Chuyện gì?
Long Ưng đẩy cửa ra, ánh mắt của Ô Tố như hai mũi tên phóng tới, hiện lên sự kinh ngạc. Hiển nhiên là y nhớ ra đã từng gặp người này ở bến tàu.
Long Ưng dùng ngôn ngữ dân tộc Thổ Phiên, truyền âm vào tai y:
- Ta không có ác ý. Đừng gây ra tiếng động. Không được để cho bất kỳ ai biết ta tới đây.
Nói xong hắn tránh vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ô Tố ngồi khoanh chân trên giường, tóc trên đầu cuốn lại giống như chiếc mũ hình con rắn màu đen, hai mắt tỉnh táo, theo dõi Long Ưng.
Long Ưng tránh cho y sinh nghi, truyền âm nói:
- Chúng ta đến gần cửa sổ ngồi xuống cho dễ nói chuyện.
Ô Tố truyền âm lại:
- Vì sao ta phải nói chuyện với một người không rõ lai lịch như ngươi?
Long Ưng đáp:
- Rất đơn giản. Nếu lúc các hạ rời khỏi phủ Lư Lăng Vương Phòng Châu, có chút hoài nghi bị bán rẻ thì hãy nghe ta nói.
Ô Tố động dung hỏi:
- Ngươi là ai?
Long Ưng trả lời:
- Tiểu đệ Long Ưng, đã từng gặp Ô Tố huynh.
Ô Tố giật mình, từ trên giường lao xuống, bước đến chiếc ghế bên cửa sổ, mời Long Ưng ngồi xuống, còn mình thì ngồi trên chiếc ghế trống gần đó.
Long Ưng ngồi xuống, lại truyền âm nói:
- Vì sao khi biết được là ta, Ô Tố huynh không còn đề phòng nữa?
Ô Tố cười khổ nói:
- Lấy thân phận địa đầu xà của ngươi ở đây, nếu như muốn giết ta, cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phí lời. Huống chi ngươi là địch nhân mà ta tôn kính nhất. Ai mà chẳng biết Long Ưng rất anh hùng, rất cao minh, cũng không phải tiểu nhân hèn hạ.
Y lại thở dài:
- Quan trọng hơn, ngươi đã nói trúng tâm sự của ta. Bạch Đế Văn đã bỏ mạng trong Phủ Lư Lăng Vương, trốn không thoát, lại còn hai huynh đệ nữa. Sáu người đến cao nguyên, bây giờ chỉ còn một nửa. Ta không muốn chết mà chẳng biết vì sao.
Long Ưng nói chuyện Đát Kỷ Mã phu nhân bí mật tới gặp Tông Sở Khách, khiến cho cả nhà Lý Hiển phải tránh mặt ở Tương Dương; cao thủ trung thổ thiết kế thiên la địa võng ở Phủ Lư Lăng Vương cho Ô Tố nghe.
Hai mắt Ô Tố lóe lên quang mang kỳ lạ, nói:
- Nữ nhân này là ai? Kiếm pháp của nàng ta vô cùng cao minh, nội công bá đạo, rất ít khi nhìn thấy. Bạch Đế Văn táng mệnh dưới kiếm của nàng ta. Thù này không báo, ta thề không làm người.
Long Ưng nói:
- Nhưng không thể biết được chân tướng rõ ràng của nàng ta. Võ công hẳn bắt nguồn từ Ngự tẫn vạn pháp căn nguyên trí kinh. Có thể là người của Đại Minh Tôn giáo.
Ô Tố lắc đầu nói:
- Cũng không phải là người của Đại Minh Tôn giáo. Lần này Đại Minh Tôn giáo làm đến nơi đến chốn, chắc chắn là được Đại Giang Liên ủng hộ. Nhưng đại náo Trung thổ long trời lở đất như vậy, rửa sạch mối thù lần trước, làm sao mà hiểu được thảm cảnh khi bị bán đứng? Ba mươi hai người, giờ còn có hai người phải chạy trốn.
Lại nói:
- Ta biết làm sao bây giờ?
Long Ưng thành khẩn nói:
- Nếu như ngươi muốn làm nên một phen sự nghiệp thì hãy nhận sự giúp đỡ của ta. Nhưng nếu như muốn báo thù, vậy thì hãy về Đột Quyết đi.
Ô Tố nói:
- Đã hiểu.