Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam thành được xây bên sông. Dòng sông chính hình chữ thập hình thành khung chính của toàn thành. Những dòng sông lớn nhỏ khác, chảy vào hai dòng sông chủ đạo này tạo thành mạng lưới sông ngòi chằng chịt, rất giống với những vùng quê Giang Nam.
Một ngã tư lớn xây men theo khúc sông chữ thập, là khu thương mại nhộn nhịp nhất của nam thành. Sau khi trời tối, mặc dù các cửa hàng đã đóng cửa, nhưng trà quán, quán ăn, quán cầm đồ, thanh lâu và sòng bạc đều vẫn đang mở cửa, tạo nên cuộc sống về đêm ở nam thành.
Toàn thành có tất cả 72 cây cầu lớn nhỏ. Cây cầu nổi tiếng nhất phải kể đến “Tứ Tử Kiều” ở nơi giao nhau giữa ngã tư. Bốn cây cầu hình vòm, hai cây bắc ngang, hai cây xây dọc, lan can bằng đá nối với nhau, hình thành một cấu trúc liên tục của bốn cây cầu. Đứng ở trên cầu, nhìn thấy những mái ngói nhấp nhô trên bờ, những cành liễu xanh biếc bên hồ, cùng những chiếc cầu đá to lớn mà cổ kính. Bất kỳ ai đặt chân đến đây, cũng sẽ tưởng rằng đây là một vùng sông nước nổi tiếng nào đó ở Giang Nam. Không ai ngờ rằng đây là phong cảnh trong một sào huyệt bí mật của Đại Giang Liên.
Một nét đặc sắc nữa của nam thành, là trước những cửa hàng ở khu phố ngã tư chính có hành lang, một đầu nối vào tầng trệt cửa hàng, một đầu bắc ra ngoài đường, nối dài cửa của tiệm hàng. Tất cả những cửa tiệm ven đường đều xây như vậy đã hình thành một hành lang dài bất tận bên hồ. Những chiếc cột nối nhau, người đi đường có thể đi, cũng có thể dừng lại nghỉ, không sợ nắng mưa gió bão.
Rời khỏi khu thương mại, là đến khu nhà ở yên tĩnh. Mọi người đều ở cạnh nguồn nước, lấy hồ làm trung tâm, sống men bên hồ. Trong hồ có thuyền, ven hồ có người, cầu đá bến đò, ngõ nhỏ tĩnh mịch, mái ngói nối dài, yên tĩnh đến mê người.
Chưa đến cửa vào phía bắc của nam thành, từ xa đã nhìn thấy bóng buồm lay động trên hồ lớn. Liên tục có thuyền đang bơi tới từ hướng Hồ Động Đình, rồi lại có thuyền đi về phía Hồ Động Đình. Trên con đường vòng quanh hồ, người xe đi lại, không biết là người vừa tới bến đò để vào thành, hay là người qua lại giữa hai tòa thành. Nơi này nhộn nhịp không khác gì khu Lạc Hà của Thần Đô.
Long Ưng thở dài:
- Không thể nào, những người này từ đâu tới vậy, đều là người của Đại Giang Liên ta sao?
Khương Xích nói:
- Ngài cứ coi chúng là hai thành phố đối diện nhau cách bởi con sông là được, vẫn làm ăn và nộp thuế bình thường. Không ai có thể lợi dụng quan chức của mình để thu về nhiều lợi nhuận hơn. Thành có thành lệnh, dưới thành lệnh có sở thành vệ, chuyên phụ trách trị an, tất cả đều rất quy củ, làm việc theo nguyên tắc. Ai tài giỏi thì kiếm tiền, kiếm được tiền thì bỏ vào túi mình.
Phục Chân ngẩng đầu nhìn màu trời rồi nói:
- Nhất định có một trận mưa rào ập tới. Chúng ta đi mau lên.
Long Ưng đã quen với những cơn mưa bất chợt ở vùng hồ. Nghe nói vậy, hắn bèn đi theo sát phía sau hai người, làm xong thủ tục vào thành lần đầu ở cổng thành, đi được vài bước, mưa đã đổ xuống rào rào.
Những người qua lại trong thành chạy nháo nhào, vội vào những hành lang ven đường trú mưa, chật kín trước những cửa hiệu, trong lúc hỗn loạn, một màu sắc rực rỡ chợt xuất hiện. Hóa ra hơn mười cô nương trẻ trung đã nhảy lên từ một chiếc thuyền không mui trên khúc sông đối diện với chỗ họ tránh mưa, rồi chen nhau chạy qua con phố, về phía họ.
Họ trang điểm rất xinh đẹp, đều chạc tuổi mười lăm, mười sáu, mặc những chiếc váy sặc sỡ với ống tay áo rộng, bên ngoài là những chiếc áo bó đủ kiểu cách, đầu quấn khăn tơ, hoặc đội mũ hoa, đeo khuyên tai, vòng cổ, lắc tay. Nhưng dù trang điểm thế nào, trông cũng không hề xoàng xĩnh, mà đều hừng hực sức xuân, ngay cả chiếc dây buộc trên váy cũng sặc sỡ, trông rất bắt mắt.
Những người đang chen nhau trong hành lang, dù là nam hay nữ, cũng đều ồ lên. Ba người họ đứng ở phía ngoài, nhìn thấy họ đang tiến đến, vội vàng lùi về phía sau, để nhường chỗ trú mưa cho họ.
Phía sau vang lên âm thanh yểu điệu, Long Ưng và Phục Chân cùng nép vào lòng hai cô gái đứng phía sau.
Long Ưng không có cơ hội để xem người đang tiếp xúc thân mật với mình là già hay trẻ, xinh hay xấu, chỉ biết rằng cơ thể của đối phương mềm mại và đầy đặn. Không những người ta không mắng hắn, mà còn cười rồi lùi về phía sau, tay đặt lên vai hắn, rất hợp tác. Cảm giác được tiếp xúc thân mật một cách công khai với cô gái lạ mặt thật là thích thú.
Mưa rào rào đổ xuống, các thiếu nữ chạy tới, bổ nhào về phía ba người, không hề có chút e ngại, cười đùa thỏa thích. Mặc dù ướt nhẹp, nhưng họ vẫn thấy rất thú vị.
Cô gái đứng phía sau Long Ưng và Phục Chân lại lùi về phía sau. Một thiếu nữ cao ráo khỏe khoắn với bộ đồ sặc sỡ trong số đó, không biết vô tình hay cố ý, cười rồi bổ nhào vào lòng Long Ưng, hay tai đặt lên ngực hắn, khiến Long Ưng gần như hoàn toàn cảm nhận được những đường cong trên cơ thể nàng.
Thiếu nữ quay người trong lòng hắn, đón lấy một người chị em cùng chạy vào trong hành lang.
Ba người như lạc vào cõi mê, bên tai đều là tiếng nói, tiếng cười của họ, cộng thêm tiếng mưa rơi trên mái, thật không còn biết nhân gian ở đâu.
Phía trên đầu họ được lợp ngói xanh, một bên hình vòng cung hướng lên trên hứng nước mưa, một bên hình vòng cung cụp xuống dưới để nước mưa chảy xuống, tạo thành một mái nhà, nước mưa chảy vào phía trên, rồi chảy xuống theo mái hiên, tạo thành một màn nước sinh động, ngăn cách không gian phía trong và ngoài hành lang thành 2 vùng trời khác nhau.
Được cơ thể mỹ nhân kẹp lấy, Long Ưng đã hoàn toàn quên mất mục đích đến đây, quên sạch cả mối hiểm họa đang rình rập, và đầy cảm giác của cuộc sống đời thường.
Từ khi bước vào màn chính trị không ngày kết của Thần Đô, điều mà hắn một mực theo đuổi, chính là cuộc sống vô lo vô nghĩ và đầy niềm vui bất ngờ này. Với hắn, không có cuộc sống nào là tầm thường, chỉ là bản thân chúng ta nhìn nhận mọi thứ của cuộc sống thế nào mà thôi, cũng chỉ khi được sống trong bầu không khí của cuộc sống đời thường, hắn mới có được sự tự do.
Phục Chân cố gắng tiến lại gần, ghé vào tai hắn rồi nói:
- Nhìn bím tóc của họ, có bao nhiêu bím tóc, là bao nhiêu tuổi, người trước mặt ngài, chỉ có 17 tuổi thôi.
Long Ưng nói:
- Khương Xích huynh đâu rồi?
Phục Chân:
- Không biết bị chèn đến đoạn nào rồi. Sờ họ vài cái họ cũng không ngại đâu, còn thích ngầm nữa đấy.
Thiếu nữ trước mặt Long Ưng, giống như không hề biết rằng lưng và mông của mình đang áp sát hắn. Nàng cứ cười hỉ hả và nói chuyện với những người bạn khác, vô cùng vui vẻ.
Phục Chân đánh mắt về phía hắn, ý bảo hắn để ý đến tay mình. Long Ưng nhìn thấy y vòng tay ra trước eo thiếu nữ đối diện, sờ vào bụng nàng, rồi nhanh chóng rụt tay về.
Thiếu nữ bị trêu chọc đó quay đầu lại như không có chuyện gì. Nàng nhìn Long Ưng, rồi lại nhìn Phục Chân rồi nháy mắt dễ thương. Không một câu bực tức, chỉ ghé tai nói nhỏ với cô nàng đang đứng sát vào Long Ưng. Những lời nàng nói đương nhiên là liên quan đến hắn, khiến cho cô nương đó cũng quay đầu nhòm Long Ưng mấy cái, rồi liếc mắt đưa tình, khi quay về còn nhoẻn miệng cười.
Hành động này khiến sắc tâm của Long Ưng trỗi dậy, lòng hắn trở nên ngứa ngáy, chỉ mong cơn mưa này đừng bao giờ tạnh.
Cảm nhận được một nét đặc sắc khắc của nơi đất khách quê người trong thành phố Trung Thổ thật là hay. Họ đã mang tính cách phóng khoáng của người Tái Ngoại đến ngôi thành bí mật xinh đẹp này.
Phục Chân lại ghé đến nói:
- Đến lão ca huynh rồi đấy! Ối chà!
Cô gái đứng sát phía sau Long Ưng rút cánh tay vừa véo lên bắp tay Phục Chân về, rồi cười mắng:
- Đừng làm hư bạn của ngươi chứ.
Phục Chân như đến giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng, y nói:
- Con quỷ háo sắc nhỏ làm sao dậy con quỷ háo sắc lớn hư được chứ? Ta chỉ là làm tròn bổn phận của người chủ nhà, dạy huynh ấy đừng bỏ lỡ một thứ tuyệt vời thế này.
Rồi y lại quay sang nói đầy hâm mộ với Long Ưng:
- Phạm gia có duyên mỹ nữ hơn ta nhiều, người đang dán chặt ngực vào người ngài đây là bà chủ của quán rượu Mại Túy Hiên nổi tiếng của chúng ta – Miêu đại tỷ. Danh tiếng bà chủ nổi như cồn nhờ vào con mắt hớp hồn và vòng eo tuyệt hảo, hầu hết mọi người đều đến mua rượu ở Mại Túy Hiên, nhưng cái làm họ say lại không phải là rượu.
Miêu đại tỷ bị trêu chọc nhưng vẫn không hề có ý định đứng xích ra, mà lại cười bằng một giọng trầm mà rất hút hồn:
- Ngươi nhìn nhầm bạn ngươi rồi, không hề háo sắc, cố tình động chạm vào Tiểu Viên phía sau như ngươi đâu.
Phục Chân “a” một tiếng rồi nhìn về phía sau, sau đó nói với dáng vẻ hồn bay phách lạc:
- Không ngờ vô ý vớ đúng Tiểu Viên.
Thiếu nữ xinh đẹp phía sau lưng y mắng:
- Phục Chân đáng chết, chút nữa sẽ tính sổ với ngươi.
Miêu đại tỷ vỗ vai Long Ưng, nói:
- Ngươi là người mới đến à? Thuộc cấp đàn bao nhiêu? Làm việc dưới trướng Khoan công sao?
Long Ưng cười khổ:
- Tiểu đệ còn chẳng đạt nổi nửa đàn, có thể miễn cưỡng được coi là người của Khoan công!
Miêu đại tỷ cười nói:
- Ngươi thú vị đấy, có điều trông Phục Chân cung kính với ngươi như vậy, thì thật giống nhân vật cấp ngũ đàn trở lên, thật là kỳ lạ.
Không biết có phải vì nàng đã giới thiệu danh tính và thân phận hay không, mà sức hút nàng mang lại cho Long Ưng khi kề sát lưng vào hắn tăng gấp bội, và hắn bị chèn đến độ không động đậy được, và cũng không muốn thay đổi gì. Nàng nói:
- Tạnh mưa rồi!
Cơn mưa rào chợt đến chợt đi, bên ngoài chỉ còn lớt phớt vài hạt.
Đám người tập trung dưới mái hiên bắt đầu tản đi. Cô gái phía trước cũng vui vẻ lên đường cũng những thiếu nữ khác, hắn cũng buộc phải rời khỏi lòng Miêu đại tỷ.