Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Long Ưng nói với Lưu Nam Quang:
- Đã vất vả cho ngươi rồi.
Lưu Nam Quang cười khổ:
- Khó chịu đựng nhất chính là chuyện phải đến ngự thư phòng ngồi yên, lại không dám ngẩng đầu nhìn quanh, quả thực là mỗi ngày dài bằng một năm.
Phong Quá Đình vui vẻ nói:
- Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngươi có thể làm Thánh Thượng thay đổi cảm nhận đối với Quan Trung kiếm phái, sủng hạnh chúng ta giống như là với Ưng gia thì chút chuyện đó có đáng gì đâu?
Long Ưng van nài:
- Bà nội nó, ngươi có thể đừng bảo ta là Ưng gia được không? Cứ gọi ta là Long tiểu đệ như trước kia chẳng phải dễ nghe hơn à?
Phong Quá Đình cười nói:
- Dường như ta chưa bao giờ kêu ngươi là Long tiểu đệ cả!
Vạn Nhận Vũ:
- Vừa rồi ngươi có nói đỡ cho chúng ta phải tốn công truy đuổi đến Ba Lăng là sao?
Long Ưng bảo:
- Việc này nói đến thì dài lắm. Có điều bây giờ nhìn thấy Nam Quang, ta lại có một ý định rất hay, chúng ta tìm nơi đỉnh núi nào ngồi trước, sau đó lại bàn tiếp.
Nghe Long Ưng kể hoàn tất về những chuyện đã phát sinh vài tháng nay, ba người đều cảm thấy thật khúc chiết ly kỳ, khó thể tin nổi.
Long Ưng hỏi:
- Các ngươi đến Dương Châu bao lâu nay, đã điều tra được gì chưa?
Phong Quá Đình đáp:
- Bởi vì ngươi từng bảo chúng ta chờ ngươi ở Dương Châu, nên chúng ta đều tập trung điều tra trong khu ấy cả, đã phát hiện được hai chuyện. Đầu tiên là những bang hội dưới trướng Đại Giang Liên đang liên tục đặt mua thuyền mới, mà cùng một cái bang hội lại đồng thời đặt mua nơi mấy xưởng khác nhau. Nên biết rằng một chiếc thuyền phổ thông để chở khách chở hàng, chỉ cần thân tàu đủ chắc chắn thì sửa sang lại đôi chút là có thể trở thành chiến thuyền ngay. Chúng ta sợ làm rút dây động rừng, nên chỉ báo cho Khâu tổng quản mà không điều tra sâu hơn.
Gã ngừng lại phút chốc, rồi nói tiếp:
- Chuyện thứ hai, có một tổ chức tên là Dương Châu thương xã đang nổi lên ở Dương Châu, liên tục tuyển người, tốc độ bành trướng rất nhanh, kẻ cầm đầu là Độc Cô Sóc. Y là một đại phú hào nổi tiếng trong chốn võ lâm. Người này không những giàu nhất một vùng, mà võ nghệ còn xưng bá Dương Châu, khôn khéo lanh lẹ, quen biết cực kỳ rộng rãi, vẫn luôn giữ quan hệ tốt đẹp với Trúc Hoa bang và triều đình. Nhưng chúng ta vẫn cứ cảm thấy hắn có gì đó không đúng lắm, chỉ khổ là không có chứng cớ gì.
Long Ưng nói:
- Hiện giờ vấn đề lớn nhất của chúng ta không phải là ở địa phương, mà là bên trong Thần Đô. Những chuyện như Hoành Không Mục Dã bị tập kích và các ngươi bị lộ hành trình vào Nam đều biểu hiện rằng địch nhân đã trà trộn được vào tầng lớp cao của triều đình rồi. Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư và bọn huynh đệ nhà họ Trương đều có hiềm nghi, ta không nói bọn chúng tạo phản, mà là cấp dưới của chúng, những tên này có thể dễ dàng bị địch nhân thâm nhập vào.
Vạn Nhận Vũ mỉm cười, nói:
- Chỉ cần ngươi có thể vào được trong Đại Giang Liên thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết thôi.
Long Ưng cười khổ:
- Nhưng mà người của Đại Giang Liên trong Thần Đô đều biết ta cả rồi. Chỉ cần bị chúng nhận ra, ta có giữ được cái mạng nhỏ này hay không cũng là cả một vấn đề đấy.
Phong Quá Đình hỏi:
- Chẳng phải ngươi vừa nói đã có ý định gì đó hay sao?
Ma khí bừng lên trong hai mắt Long Ưng, hắn hưng phấn nói:
- Biện pháp của ta rất đơn giản, gọi là kế “Ba kèn cùng thổi”. Đầu tiên, chúng ta ra tay từ quan phủ địa phương, nghiêm khắc truy tra chuyện bang hội đặt mua thuyền, quy định sau này muốn đặt mua thuyền mới thì nhất định phải được quan phủ phê chuẩn, mà hễ kẻ nào mua thuyền thì nhất định phải đưa nó đến đăng ký, không đưa được nó ra thì cho người phong tỏa bang hội nhằm cắt đứt con đường thành lập đội thuyền của Đại Giang Liên.
Phong Quá Đình trầm ngâm nói:
- Đây vẫn có thể coi là một biện pháp hay, chỉ cần không làm nhiễu loạn dân chúng nhiều là được.
Long Ưng nói tiếp:
- Sau đó Nam Quang sẽ để râu cho dài, rồi đến Ba Thục tìm Hắc Xỉ Thường Chi và Vương Dục, nhờ bọn họ giúp giả trang thành Phạm Khinh Chu, hành sự theo lời của Ngọc Suất, còn ta thì quay trở về Thần Đô càn quét nội gian. Ha ha, thật là khoái!
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Chẳng trách tiểu tử nhà ngươi bỗng nhiên hưng phấn như thế, hóa ra là đã nghĩ được biện pháp để quay về Thần Đô vui với giai nhân rồi.
Phong Quá Đình hỏi Lưu Nam Quang:
- Ngươi có lòng tin làm được không?
Hai mắt Lưu Nam Quang tỏa sáng, nói:
- Ta chấp nhận thử một lần, chỉ cần không gặp Khoan Ngọc và Hoa Giản Ninh Nhi thì ta tin có thể trót lọt. Chỉ có một vấn đề duy nhất, đó là ta không biết tiếng Đột Quyết.
Vạn Nhận Vũ bảo:
- Không biết thì có thể học, ngươi cũng còn phải học tiếng Thổ Phiên nữa, thuộc hạ của Hắc Xỉ Thường Chi chắc chắn có kẻ tinh thông cả hai loại ngôn ngữ trên.
Long Ưng truyền thụ tất cả thủ pháp liên lạc trong Đại Giang Liên cho Lưu Nam Quang, sau đó kể rõ về tình huống đã giao thủ với chúng, cuối cùng mới nói:
- Nam Quang nên men theo đường bộ mà tới Thành Đô. May mà vài nhân vật trọng yếu trong thành đô chỉ nhìn thấy ta từ xa mấy lần, lúc đó chúng không lưu ý đến ta, đến khi muốn lưu ý thì ta đã rời khỏi Thành Đô rồi. Cho nên chỉ cần Nam Quang không rời khỏi Ba Thục, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Phong Quá Đình nói:
- Cứ như vậy đi. Nam Quang là người rất lanh lẹ, chắc chắn có thể ứng phó được với những tình huống bình thường. Còn không mau đưa Xà Thủ đao của ngươi cho hắn?
Long Ưng vội vàng đưa đao cho Lưu Nam Quang, cười nói:
- Phạm Khinh Chu rất háo tài háo sắc, đừng nên làm mất uy danh của hắn trong hai phương diện này nhé. Ha ha!
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Tuy Nam Quang có lẽ không bằng được ngươi về phương diện phong lưu, mặc dù hắn cũng là người trong nghề, nhưng nếu bàn về phương diện làm ăn, hắn nhất định hơn Long Ưng ngươi nhiều lắm đấy.
Phong Quá Đình nói:
- Hóa ra Nam Quang cũng là kẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, như thế lại càng lý tưởng hơn.
Lưu Nam Quang hưng phấn nói:
- Ta sẽ làm tốt chuyện này, sẽ không để phụ lòng kỳ vọng của Ưng gia, Vạn sư huynh và Phong công tử đối với ta đâu.
Long Ưng tò mò:
- Dường như Nam Quang rất thích công việc này đó nhỉ?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nam Quang trước giờ luôn thích mạo hiểm gây sự mà, những chuyện hắn làm đều ngoài dự đoán của mọi người cả, những chuyện xấu này đúng là hợp tính hắn lắm.
Lưu Nam Quang vui vẻ nói:
- Ta không chờ được nữa rồi! Ba vị đại ca, hẹn gặp lại sau nhé.
Nói xong thì y hết sức phấn khởi chạy về hướng Tây.
***
“Đinh!”
Ba chiếc cốc chạm vào nhau, sau tiếng uống rượu ừng ực, ba người cùng úp cốc trên mặt bàn, ý bảo rằng mình đã uống không còn thừa một giọt. Cả ba người đều cảm thấy sảng khoái.
Nơi Long Ưng, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ ngồi ăn uống chính là một quán ăn lộ thiên cạnh bến tàu ngoài thành Dương Châu, người xe qua lại hết sức náo nhiệt. Lúc này đã sắp hoàng hôn, một ít thuyền bè đậu neo đều đã thắp sáng đèn đuốc, những hàng hóa chất đống trên bến tàu được vội vàng đưa lên xe la, chung quanh liên tục vọng đến tiếng quát mắng, bọn thương nhân lữ khách đi thuyền ban đêm thì hớt hải lên thuyền, không khí tràn ngập hơi thở sinh hoạt bận rộn ngày thường.
Phong Quá Đình nói:
- Không phải ta muốn làm tắt đi hứng thú quay về Thần Đô của Long huynh, nhưng nghĩ đến chuyện ba người chúng ta đến đây, còn chưa tạo được thành tích gì mà lại vội vã về Thần Đô, vậy có khi nào khiến người khác nghi ngờ chăng?
Lúc này Long Ưng đã cạo râu đi, bảo:
- Nói hay! Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề đó. Nếu ta đoán không lầm, vì chúng ta vào Nam, Đại Giang Liên đã sinh ra cảnh giác, lại thêm chuyện bị vây quét nơi Ba Thục, chắc chắc trong thời gian ngắn chúng sẽ tận lực khắc chế, thu cờ dẹp trống. Như vậy trong lúc này này mặc cho chúng ta tra xét ngoài sáng trong tối chỉ sợ cũng không được thành quả bao nhiêu. Cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần hư trương thanh thế một chút là có thể yên lòng dẹp đường hồi triều được ngay.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Phải hư trương thanh thế như thế nào?
Long Ưng trả lời:
- Chúng ta đến đảo Hải Nam nơi Phong huynh bị tập kích đi, đó cũng chính là nơi có khả năng tìm được manh mối nhất. Chỉ cần lấy được manh mối, sau đó kiên nhẫn truy theo thì chúng ta có thể đánh cho chúng một trận long trời lở đất.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tốt nhất là chúng ta nên đột nhiên mất dạng, sau đó lại xuất hiện bất ngờ trên đảo, như thế nhất định có thể đánh cho chúng không kịp trở tay.
Tiếp đó gã quay sang nói với Phong Quá Đình:
- Khi đó Phong huynh bị tập kích dưới tình huống nào?
Phong Quá Đình trầm tư một chốc, nói:
- Ắt phải có liên quan đến Khuất Đỉnh, một tên đại phú hào của Hải Nam. Trong tay tên này có vài khu mỏ và ngọn núi Ngọc Quế, chuyện làm ăn khó mà tính hết, thậm chí có cả một xưởng đóng tàu nữa, tuy không phải vốn riêng của hắn, nhưng cũng có quyền rất lớn. Hắn rất được lòng của người địa phương, lúc đó ta không hề nghi ngờ, còn đến thăm nhà hắn, được hắn chiêu đãi khách khí, nhưng đêm đến thì bị tập kích.
Long Ưng nói:
- Bình thường Đại Giang Liên sẽ không ra tay đối phó với Phong công tử của chúng ta, nhưng chúng đã làm thế, có thể thấy công tử đã khiến chúng cảm thấy nguy hiểm. Nhưng không ngờ công tử lại có thể bình an thoát thân, đây thật là một lần thất sách của chúng.
Vạn Nhận Vũ bảo:
- Ta dám khẳng định tên họ Khuất kia sẽ dùng nhiều cớ để tránh gặp chúng ta, khiến ta không thể tra được gì.
Long Ưng nói:
- Trốn được hòa thượng, nhưng không trốn nổi miếu, chúng ta cứ lén đến Hải Nam trước đi, sau đó mới nghĩ cách tiếp.
Ba người lại kính nhau một cốc, rồi trả tiền đứng dậy cùng bước đi.
***
Cuối cùng cũng đến biển rồi.
Nhớ năm đó Đỗ Ngạo cũng định chạy đến nơi đây, nhưng nào ngờ vì sai lầm một bước mà đột tử đương trường, nếu không số phận của mình đã phải sửa lại.
***
Gió biển phả vào mặt, khiến y phục khẽ bay phấp phới.
Ba người lên một chiếc thuyền mà Khâu Thần Tích đã sắp xếp cho, tính năng của thuyền rất tốt. Ba người chọn xuất phát vào buổi đêm để tránh bị địch nhân phát giác. Bầu trời đêm xán lạn ánh sao, bên trái là trời nước giao nhau một đường, bên phải là bờ biển đèn đuốc thấp thoáng.
Vạn Nhận Vũ bước đến bên cạnh Long Ưng, thở dài một hơi rồi nói:
- Vào biển rồi mới thấy sóng nước Trường Giang chỉ là một thứ nhỏ bé không đáng kể. Đây có phải là lần đầu ngươi đi biển không?
Long Ưng đáp:
- Đúng là lần đầu tiên.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta vừa mới nghĩ qua, thứ mà chúng ta hiện đang phải đối mặt không chỉ là một bang hội được tổ chức nghiêm mật, mà là một nhánh quân tiên phong của người Đột Quyết, nếu chúng ta giữ cách nghĩ đối phó với một bang hội để đối phó với chúng thì khẳng định sẽ chịu thiệt thòi đấy.
Trong lòng Long Ưng nghiêm lại, nhận thấy mình vẫn còn khinh địch, cứ nghĩ rằng chỉ cần tìm được hang ổ của đối phương, sau đó báo với Khâu Thần Tích là coi như việc lớn được hoàn thành, nhưng nếu đối phương là quân tiên phong đặc biệt của người Đột Quyết thì đó không còn là chuyện ai diệt ai nữa, mà đã quan hệ đến vấn đề giao phong giữa hai nước rồi. Người Đột Quyết đã sắp xếp hơn mười năm nay, chỉ cần nhìn những tên như đạo tặc hái hoa, Cách Phương Luân, Khoan Ngọc và Thiên Bàng là biết cao thủ của đối phương nhiều đến thế nào. Mà điều hại nhất chính là đến bây giờ hắn vẫn chưa biết gì về tình huống trong tổng đàn của đối phương, đã phạm vào đại kỵ
“Địch biết ta mà ta không biết địch” trong binh gia. Bởi thế chuyện quét sạch mối họa này tuyệt đối không thể làm nổi trong một sớm một chiều, mà là phải từng bước suy yếu địch nhân, dò xét rõ ràng địch tình rồi mới có cơ hội thành công được.
Trong hoàn cảnh này, Phạm Khinh Chu thật là một con cờ hay.
Phong Quá Đình cũng đến mũi thuyền, đứng bên cạnh Long Ưng, nói:
- Vạn huynh phân tích khiến ta có cảm giác mở được nút thắt trong lòng, lúc trước ta đúng là tự cao vì võ công của mình, đến nỗi suýt nữa mất mạng. Không ngờ trong dòng dõi thế gia đệ tử lại có một nhân tài kiệt xuất như Vạn huynh.
Vạn Nhận Vũ ngượng ngùng đáp:
- Phong huynh khen ta quá!
Long Ưng quăng ánh mắt vào một chiếc thuyền đang chạy trước họ chừng một dặm, nói:
- Dựa vào tốc độ hiện tại, nửa canh giờ sau chúng ta có thể đuổi kịp con thuyền đó. Bà nội nó!
Phong Quá Đình kinh ngạc hỏi:
- Chiếc thuyền kia có vấn đề gì à?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta thấy không có chỗ nào đáng nghi cả.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Ta cũng không thấy, nhưng lại có cảm ứng kỳ dị nào đó.
Thân hình Phong Quá Đình hơi hơi chấn động:
- Chiếc thuyền đó gia tốc rồi!
Long Ưng nói:
- Chúng ta đuổi theo với tốc độ cao nhất, chỉ cần ta có thể lẻn lên nó thì sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy. Ha ha, vận khí của chúng ta tốt thật!
Vạn Nhận Vũ can ngăn:
- Chớ có manh động, chuyện này ta thấy không thích hợp chút nào cả.
Long Ưng và Phong Quá Đình ngạc nhiên nhìn gã, luận về kinh nghiệm giang hồ thì hai người đều kém Nhận Vũ
xa.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Chúng ta đã bị địch nhân nhận ra rồi. Nếu đuổi theo thì cũng bằng với việc bị người ta xỏ mũi mà kéo, như thế lại càng chết thảm hại nhanh chóng hơn mà thôi.