Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ sông Tư Mục đến Gia Lan Quan, năm trăm dặm đường đi năm ngày.
Nguyên Tu vốn có thể trở về trước, để lại Triệu Lương Nghĩa ở lại hộ tống Mộ Thanh và Mạnh Tam, nhưng hắn lại cố ý muốn đi cùng bọn họ. Hai người có thương tích trong người, lại nhiễm lạnh của nước sông ngầm, trên đường trở về sốt không ngừng, may mà Tây Bắc quân hàng năm chinh chiến, quân y rất có kinh nghiệm, có điều dược liệu không được vận chuyển theo quân, bởi vậy quân y thường phối thuốc cho những bệnh hoặc vết thương thường gặp cho vào hòm thuốc, chiến thời theo quân, khẩn cấp không kịp bắt mạch, thì thuốc gói thường có tác dụng rất lớn.
Trên đường Quân y vốn định bắt mạch cho Mộ Thanh, Nguyên Tu chỉ nói: “Dược liệu không mang theo, bắt mạch cũng vô dụng, pha một gói thuốc hạ sốt cho uống là được rồi!”. Trên đường uống thuốc, Mạnh Tam vẫn còn sốt cao chưa hạ, Mộ Thanh hai ngày đã bớt nóng, chỉ là vẫn khi tỉnh khi mê, như thế một đường trở về quan thành.
Đế giá ở phủ Võ Vệ tướng quân tại Thạch Quan thành, phủ Đại tướng quân ở Gia Lan Quan thành. Nguyên Tu trước tiên về phủ tắm rửa thay quần áo, giao Mạnh Tam cho Ngô lão tự mình dùng dược trị liệu, cũng dàn xếp Mộ Thanh ở lại phủ mình.
Vẫn là phòng khách lần trước Mộ Thanh ở, Nguyên Tu cho người lui xuống, chỉ còn Nguyệt Sát ở phòng ngoài, trước khi đi nói: “Trời sắp trưa rồi, lần này đi diện thánh, nhanh nhất cũng phải chạng vạng mới về phủ, hôm nay ngươi chịu khó vất vả trông coi nàng. Ta đã phân phó người trong phủ không quấy rầy, nếu phòng bếp đưa thuốc và bữa ăn hàng ngày đến, ngươi gọi vào phòng khách là được, đừng để người khác đến gần nàng.”
Nguyệt Sát biết thân phận của nàng, lại là thân binh của nàng, tuy là nam tử, cũng chỉ có thể để hắn trông cửa. Trong quân không thể có nữ tử, ngay cả trong phủ Đại tướng quân cũng không có nha hoàn, sinh hoạt ngày thường đều do thân binh chăm sóc, đám tiểu tử đó mặc dù so với trong đám hán tử trong quân cẩn thận hơn chút, nhưng dù sao cũng là nam tử, không thích hợp vào nhà chăm sóc nàng, một khi phát hiện ra thân phận của nàng, theo luật lệ, nàng không chỉ mang tội dâm loạn quân cương, còn mang trọng tội khi quân.
Trước mắt Đế giá ngay tại trong quân, lại cố tình nghỉ ở Thạch Quan thành! Thạch Quan thành là nơi tân quân đóng quân phòng thủ, doanh trại Trung lang tướng của nàng cũng ở trong Thạch Quan thành! Hắn an trí nàng ở lại phủ đệ của hắn, cũng có ý giúp nàng tránh đi đế vương.
Thánh giá, nàng vẫn không thấy thì hơn.
Nguyệt Sát đáp lại một tiếng, không có ý kiến gì, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
Từ sau khi Nguyên Tu biết được thân phận của Mộ Thanh, Nguyệt Sát không còn tỏ ra cung kính với hắn, Nguyên Tu biết được tâm tư của hắn, bởi vậy không nhiều lời mà lập tức rời đi.
Nguyên Tu trở về phòng tắm rửa mặt mũi thay quần áo, khi áo mũ chỉnh tề ra khỏi cửa phòng, trời đã gần đến buổi trưa. Nam tử khoanh tay dưới cửa hiên, mặc một thân hồng bào ngân giáp, đội mũ quan bạc, ánh mặt trời chói chang, ngân giáp hư mắt người, đôi con ngươi lại lạnh lùng như sương, cất tiếng hỏi: “Vết thương của Nguyên Duệ thế nào?”
Triệu Lương Nghĩa chờ ở bên ngoài, nói: “Trúng độc rất nặng! Quân y đã dùng ngân châm phong bố kinh mạch, Lỗ tướng quân đang phái người khẩn cấp đưa về.”
Quân lệnh đưa đến địa cung bị chậm một bước, Nguyên Duệ đã xuống địa cung, bị độc trùng cắn thương, rơi xuống mật đạo, bị gãy xương thắt lưng. Quân Thanh Châu đốn củi thành cáng, khi nâng hắn ra khỏi địa cung đã quá nửa ngày, khi đó độc đã lan sâu. Độc trùng kia không giống như vật sống trên đại mạc, chất độc khó giải, quân y chỉ có thể dùng châm chặn mạch của Nguyên Duệ, Lỗ Đại phái người vội vàng đưa trở về, đại khái sáng mai có thể về đến quân doanh.
“Đi Thạch Quan thành!” Sắc mặt Nguyên Tu bình tĩnh, bước nhanh xuống thềm đá.
“Tướng quân đi thật sao? Trên người vẫn còn vết thương do trúng tên, chi bằng để cho Ngô lão đến phủ xem vết thương trước, hoặc trực tiếp xưng bệnh ở lại phủ dưỡng, thánh giá đã chỉ định đến phủ thăm, tướng quân còn đi làm gì?” Triệu Lương Nghĩa đi theo phía sau nói.
“Nói cái gì thế!” Nguyên Tu nhíu mày dừng lại, nói: “Nếu như ta bị thương nặng không thể xuống giường, tất sẽ ở trong phủ dưỡng thương, nay hành động tự nhiên, trang bệnh không phải việc đại trượng phu nên làm!”
Hắn biết trong quân đối với những việc làm hoang đường của Thánh Thượng mấy năm nay rất oán hận, nhưng thánh giá vẫn là thánh giá, không thể thất lễ. Một đường này hắn bận tâm vết thương của Mạnh Tam và nàng đã chậm trễ, nếu như lại cáo ốm không gặp, chẳng khác nào đang tỏ vẻ tránh không gặp Thánh Thượng. Các tướng sĩ trong quân đều nhìn hành động của hắn, thân là chủ soái, phải làm gương.
“Anh Duệ tướng quân bị thương một chút đều tĩnh dưỡng không gặp thánh giá, ngài quá coi trọng rồi!” Triệu Lương Nghĩa không cho là đúng, bất đắc dĩ cười nói, sắc mặt lại có chút cổ quái.
Nói đến Anh Duệ tướng quân, một đường này coi như được mở mắt, tiểu tử kia đầu óc như thần, mà chịu chút tổn thương da thịt đã bệnh không dậy nổi? Thân thể cũng quá yếu rồi.
“Anh Duệ chỉ bị thương ngoài da, nhưng tâm lực lại hao tổn nặng nề. Lần này có thể ra khỏi địa cung, đều là công lao của hắn, tâm lực hao tổn quá nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là cần thiết.” Nói đến đây, săc mặt Nguyên Tu có chút trầm.
“A?” Triệu Lương Nghĩa há to miệng, chuyện trong địa cung trên đường về Đại tướng quân chưa từng nhắc tới, lúc ấy ở bên bờ sông, hắn thấy Anh Duệ tướng quân cùng Mạnh Tam bị thương, còn tưởng rằng là Đại tướng quân cứu bọn họ ra, chẳng lẽ không phải?
“Được rồi! Trở về nói sau, đi gặp thánh giá trước.” Nguyên Tu nói xong liền đi ra ngoài, đi hai bước lại dừng lại, “Lời này không thể nói nữa! Nay đế giá ở trong quân, nếu truyền đến tai Thánh Thượng, lại cho rằng Anh Duệ giả bệnh không gặp.”
Trước đó vài ngày nàng mới nhậm chức Anh Duệ, đế giá đến trong quân, theo lý nên đi tạ ơn, nay bệnh, lại vừa đúng có cớ. Cũng chỉ có trên phương diện này, hắn mới cảm thấy may mắn vì nàng bệnh.
“Vâng, đã rõ!” Triệu Lương Nghĩa nhức đầu, đáp ứng một tiếng rồi đi theo Nguyên Tu ra khỏi phủ Đại tướng quân.
Chiến mã đã chờ sẵn bên ngoài phủ, Nguyên Tu lên ngựa, giục ngựa đi về phía Thạch Quan thành.
*
Mộ Thanh mơ một giấc mộng rất dài.
Nàng mơ thấy Giang Nam, trời xanh nước biết, gió thổi liễu rủ. Mưa gột sạch bụi bẩn trên ngói xanh, nàng nằm ở trên giường nhỏ, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, hương thuốc lượn lờ theo gió đưa qua cửa sổ, cha bưng chén thuốc vào phòng.
Thuốc nóng, cha đặt ở trên bàn, đến bên cạnh giường bắt mạch cho nàng, hồi lâu, thở dài.
Tiếng thở dài kia, so với mưa phùn Giang Nam còn lâu hơn, như có rất nhiều chuyện không thể nói.
Nàng nhẹ nhàng nhíu mi, thân mình vô lực, trong thoáng chốc lại không nhớ nổi vì sao sinh bệnh, bệnh lại nặng như vậy, nhưng thấy cha vì nàng làm lụng vất vả, cũng muốn an ủi. Nàng nói: “Cha, đừng thở dài, nhanh già.”
Bàn tay bắt mạch trên cánh tay nàng hơi ngừng lại, lập tức nở nụ cười. Tiếng cười kia không giống vui vẻ, ngược lại giống như bị nàng chọc tức.
Nàng nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi nói lỡ lời? Nàng không muốn cha vì nàng làm lụng vất vả, xuân qua lại già thêm một tuổi, Giang Nam xuân sắc, nàng còn muốn hàng năm cùng cha đi ngắm. Chỉ là nàng không giỏi nói, có lẽ nói không dễ nghe, khiến cha hiểu lầm.
Cha rất ít tức giận với nàng, trong trí nhớ có một năm, trong thôn xảy ra án mạnh, sau khi nàng khám nghiệm tử thi kết luận là kẻ trộm nửa đêm vào phòng, sau khi bị phát hiện hoảng sợ mà giết người. Hộ gia đình kia ở bên cạnh núi, nàng ra sau nhà phát hiện dấu chân của kẻ trộm, kết luận hắn chạy trốn vào trong núi, sau đó theo bộ khoái vào núi, một đường lần theo dấu chân. Tìm hơn nửa ngày, khi nàng phát hiện dấu chân ở bên cạnh một bãi bùn, ngồi xổm xuống điều tra, kẻ trộm kia đột nhiên xuất hiện đánh úp từ phía sau, suýt nữa bị thương nàng. Cha biết được việc này, lần đầu tiên tức giận với nàng, nghiêm khắc nói: “Ngỗ tác chỉ cần khám nghiệm tử thi, truy bắt hung phạm là việc của bộ khoái, nữ nhi không thể dính vào những việc nguy hiểm như thế!”
Nhưng bộ khoái của huyện Cổ Thủy phần lớn là đám hán tử thô lỗ biết chút quyền cước, đánh đập bắt người còn có thể, cẩn thận tra án không thể trông cậy được. Nàng biết cha lo lắng, lại khó đồng ý. Ngỗ tác chỉ là tiện tịch, nàng bỏ thêm chút sức lực, phá thêm nhiều vụ án, tri huyện mới không làm khó dễ cha, để cha ở huyện nha cũng dễ chịu hơn.
“Sau này chỉ khám nghiệm tử thi, không tra án.” Nàng không biết làm thế nào để cha nguôi giận, chỉ nhớ rõ người không muốn nàng tra án, có lẽ lời ấy sẽ khiến cha vui hơn chút.
“Ồ?” Cha giống như không tin, mỉm cười, có chút lười, hỏi: “Làm được không?”
Không làm được...
Đó là mong muốn cả đời của nàng, thế nào mà làm được?
Nhưng không nói như thế, làm sao trấn an cha?
Nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy đầu có chút đau, suy nghĩ tiếp, lại nghĩ ra cha có một chuyện rất quan tâm, nói: “Thế... cháu trai của Vương lão phòng thu chi cùng với con trai của nhà Ngô thợ rèn tính tình thế nào, cha nói con nghe một chút đi.”
Nàng cập kê, chuyện cha quan tâm nhất đó là hôn sự của nàng. Nhưng hôn sự của nàng khó tìm, theo như dân phong Đại Hưng, người nào dám cưới một nữ ngỗ tác? Càng miễn bàn chuyện mẹ nàng là nô dịch nhà quan, thầy bói phán mệnh nàng mang cô sát.
Cha vì hôn sự của nàng mà vô cùng đau đầu, muốn tìm một gia đình tốt là rất khó, cho nên chỉ muốn tìm một nhà gia phong trong sạch, con cháu chính trực là được rồi. Vương lão trước kia từng trông coi sổ sách thu chi cho nhà Tề viên ngoại, phu nhân của Tề viên ngoại đã mất từ lâu, năm trước cưới thêm một người vợ kế. Phu nhân vừa gả vào trong phủ đã muốn nắm toàn quyền thu chi trong tay, cho nên ngầm sai người làm giả sổ sách vu oan cho Vương lão, rồi lấy lý do hắn tuổi già thưởng cho chút ngân lượng đuổi ra khỏi phủ. Vương lão tính tình cương liệt, giận dữ mà đi cáo lên nha môn, phu nhân kia dùng bạc mua chuộc được tri huyện, phán hắn vu cáo, đánh hai mươi gậy. Vương lão tuổi già, hai mươi gậy đủ để mất nửa cái mạng, con trai con dâu của lão đều đã chết, một người nuôi cháu trai, cũng không dễ dàng. Cha thương tình, bèn thay lão cầu xin với tri huyện, tri huyện vẫn cần dùng cha, cho nên nể mặt mà tha cho Vương lão, chỉ sai nha dịch đuổi người ra ngoài. Vương lão bởi vậy đối với cha có chút cảm kích, hai người thường xuyên qua lại, cha thấy cháu trai lão đã động tâm tư.
Còn nhà Ngô thợ rèn ra sao nàng không biết, chỉ biết trong nhà Vương lão, cha thường nhắc đi nhắc lại trước mặt nàng, trong lòng nàng hiểu rõ lại vẫn vờ như không biết, chưa bao giờ đồng ý. Hôm nay chọc cha tức giận, cho nên thử hỏi một chút.
Cha lại im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi làm cho nàng cảm thấy nghi hoặc.
Hôm nay cha có chút cổ quái, nàng đau đầu mệt mỏi vô cùng, mí mắt nặng không mở ra được, nhất thời không biết được cổ quái ở chỗ nào, chờ hồi lâu, nghe cha hỏi: “Cháu trai Vương lão, con trai Ngô thợ rèn, con đã nhìn thấy rồi sao?”
Tất nhiên nàng chưa nhìn thấy, không phải cha thấy tốt sao? Lời này hỏi thực cổ quái.
Trong lòng nàng đang cảm thấy lạ, lại nghe cha hỏi: “Thanh nhi thích nam tử có tướng mạo tính tình như thế nào?”
Nàng?
Nàng cũng không biết.
Chuyện tình cảm, nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Kiếp trước, cha mẹ mất sớm, nàng ăn nhờ ở đậu, vì muốn sớm ngày sinh hoạt độc lập, cả ngày nàng chỉ quanh quẩn tại phòng nghiên cứu, phòng giải phẫu cùng với hiện trường vụ án, thời gian gặp thi thể còn nhiều hơn thời gian gặp bạn bè, làm sao có thời giờ tinh lực để ý chuyện tình cảm?
“Con không biết.” Nàng thẳng thắn đáp, “Tướng mạo chỉ gặp trên thi thể nam nhân, tính tình chỉ nghiên cứu phạm nhân nam.”
Nam tử? Lĩnh vực này, nàng chưa từng nghiên cứu.
“Cao khoảng năm thước sáu tấc đến năm thước tám tấc, xương cốt cân xứng, lông tóc mọc đều là... nam thi đẹp đẽ. Tính tình... so với tội phạm biến thái, bình thường là tốt rồi.” Dùng lĩnh vực mà nàng hiểu rõ, nàng chỉ có thể đưa ra tướng mạo và tính tình như thế này.
Cha lại thật lâu không nói gì.
Trong phòng yên tĩnh, nàng chờ, cha lại không nói tiếp nữa.
Nàng đau đầu như búa bổ, mí mắt nặng không thể mở, dần dần ngủ thiếp đi.
Không biết bao lâu, nàng ngửi thấy mùi thuốc, nghe thấy tiếng ngọc khẽ vang, có người nâng nàng dậy, nàng dựa vào người nọ, như tựa vào một đám mây, mộng nhập dao đài không thấy người, chỉ nghe mùi thuốc.
Cha?
Không phải!
Ai?
Nàng muốn liếc mắt nhìn người nọ một cái, mắt lại không mở ra được, uống thuốc, lại ngủ thiếp đi.
Trong mộng lại là đám mây kia, nàng ngồi ở chính giữa, nàng nóng như lửa trong khi đám mây lại lạnh lẽo, lạnh như dao trì* trên trời, nàng lạnh thì đám mây lại ấm, ấm như sơn khê** dưới mặt đất. Nàng cứ chợt nóng lại chợt lạnh như thế, cho đến tận khi không thấy nóng cũng chẳng thấy lạnh.
*Dao trì: ao trên trời, **Sơn khê: suối giữa núi.
Lần nữa ngửi thấy mùi thuốc kia, đầu đã không còn đau nữa, ý thức thanh tỉnh một chút. Cảm giác có người đỡ nàng dậy, chưa dựa vào đám mây kia, Mộ Thanh đã mở mắt.
Nàng nhìn thấy một cái bát ngọc đựng thuốc, bàn tay bưng bát còn ôn nhuận hơn ngọc xanh, dưới ống tay áo thêu hoa lê nở trong đêm, thấm sương xuân. Mộ Thanh khẽ giật mình, theo ống áo nhìn người nọ, khuôn mặt người chôn ở dưới ánh đèn, mặt mày như trăng tròn phía tây chiếu rọi cảnh xuân xuống mặt sông yên ả, như mộng lại như ảo. Người nọ nhìn nàng, hơi nhíu mày, khẽ mỉm cười, tao nhã ung dung tự phụ, lại lười nhác khiến người ta nhớ tới mỹ nhân buổi trưa nằm nghỉ trên giường mây, hận không thể cùng ngủ một giấc xuân thu.
Vẻ mặt Mộ Thanh không chút thay đổi, đẩy người nọ ra, rồi ngã xuống, nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Nằm mơ.
Làm sao có thể mơ thấy Bộ Tích Hoan?
Nhưng trong phút chốc khép mắt lại, một ít hình ảnh lại đổ về trong óc.
Gian phòng, giường, bàn tròn, chậu đồng, y phục, không có bình phong, không tranh vẽ, không bình hoa, bài trí đơn giản. Đỉnh giường điêu khắc một đàn chim nhạn, bên cạnh cửa sổ đặt một giá đao kiếm! Bài trí trong phòng nàng có chút ấn tượng —— là phòng dành cho khách của phủ Đại tướng quân!
Quần áo của nam tử, áo bào xanh tay áo hoa lê trắng —— là trang phục của thân binh trong quân!
Cổ tay áo lấm tấm hạt cát —— là từ đại mạc trở về, quần áo còn chưa thay.
Bên sườn giầy có vết máu đỏ sậm đã bị chà lau —— là khi đi đường bị dính phải.
Trên người có hơi ẩm ướt và một chút mùi tanh, mùi tanh này rất quen thuộc —— chính là mùi tanh của rắn!
Người này đã đến địa cung của Xiêm Lan đại đế, còn xuống cả hang rắn! Trên giày có vết máu chứng tỏ khi xuống địa cung thì trên đất có người chết, rất có thể là tướng sĩ Tây Bắc. Cung điện địa cung có cháy lớn, lửa cháy hết, cát ngừng chảy, địa cung chắc chắn sẽ lộ ra, Lỗ Đại dẫn người tìm kiếm bọn họ. Tiền điện đã bị thiêu hủy, nhưng cửa đá xuống mật đạo lại bị đóng, muốn đi vào phải phá cửa. Lấy tài trí của Xiêm Lan đại đế, chắn chắn sẽ nghĩ đến tình huống cửa bị phá, cũng sẽ bày ra sát chiêu. Tướng sĩ Tây Bắc quân chết không ít, người này là đi xuống sau, giày dính không ít máu.
Bộ Tích Hoan thích mùi hương tùng, quần áo thường huân mùi hương này, trên quần áo của người này không có —— nhưng không có mới hợp lý! Hắn cải trang thành thân binh trong quân, nhất định sẽ không dùng huân hương.
Bàn tay người này còn trơn bóng hơn ngọc, chứng tỏ cuộc sống an nhàn, nhất định không phải binh lính trong quân!
Nụ cười kia mang theo chút lười nhác tự phụ, khóe môi khi cười bên trái luôn cong hơn. Khí độ của một người có thể bắt chước, nhưng thần thái riêng thì không dễ dàng học theo!
Mộ Thanh lại mở mắt ra trong phút chốc, một lần nữa nhìn quét qua căn phòng và người ngồi bên giường, mày nhăn lại.
“Bộ Tích Hoan?” Nàng thật sự kinh ngạc, “Ngươi không ở hành cung, chạy tới Tây Bắc, đến đại mạc, vào địa cung, còn xuống hang rắn, làm cái gì?”