Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
La Trung Tường theo bản năng lui về sau hai bước, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh: “Đại tiểu thư, không thể làm vậy, Đông gia khi còn sống, ân tình đối với chúng ta rất lớn, chúng ta không có suy nghĩ gì khác, cũng chỉ nghĩ ở lại trông coi Thực Vi Thiên, đợi tiểu Đông gia trưởng thành, sẽ trở lại vực dậy Thực Vi Thiên.
Họa Nhi đứng thẳng, nhoẻn miệng cười, nhưng vành mắt đã hồng hồng: “Ta và Hằng nhi được mọi người giúp đỡ, Thực Vi Thiên không sớm thì muộn sẽ trở lại như xưa.”
Sở Hoằng Hậu vẫn đứng ở bên ngoài không dám vào trong, bởi lẽ nếu hắn bước vào, phòng sổ sách lại nói với hắn về chuyện tiền bạc, cũng sắp đến ngày phát tiền lương cho bọn chúng rồi, cho nên hắn cũng đã rất lâu chưa tới Thực Vi Thiên. Thỉnh thoảng thấy việc làm ăn tốt, liền vào xem một chút, lấy đi một ít tiền nói là cho Họa Nhi và Hằng nhi.
Hắn trốn ở bên ngoài nhìn Họa Nhi và Hằng nhi, hắn muốn biết rốt cuộc Họa Nhi dùng cách gì mà có được năm mươi lượng bạc. Thế nhưng cũng chỉ thấy bọn chúng nói chuyện, không thấy nó làm cái gì?
Họa Nhi từ bọn họ hiểu được sơ qua một chút tình hình, biết bây giờ Thực Vi Thiên muốn kiếm tiền, bắt buộc phải thay đổi hình thức kinh doanh hiện tại. Diện mạo tửu lâu giờ đã cũ rách không chịu nổi, nếu không phải nhờ món hà bộc thiện bối của A Thanh và mấy món đồ ăn của Tứ Hỷ, chỉ sợ đã sớm đóng cửa rồi.
Họa Nhi hỏi Ngô lão tiên sinh: “Hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền?”
Ngô lão tiên sinh vẻ mặt u sầu: “Trong sổ còn có năm lượng bạc.”
Năm lượng bạc! Nếu chuyển đổi theo tỷ giá Thục quốc, tính ra có lẽ khoảng 3000 nhân dân tệ*, Họa Nhi nhất thời có cảm giác gặp phải trở ngại, một tửu lâu lớn như vậy, trong sổ lại chỉ có 3000 tệ, tốt lắm! Có thể làm được gì bây giờ?
*3000 NDT: khoảng 10 triệu 500 ngàn VNĐ
Họa Nhi lại hỏi: “Bình thường một phần hà bộc thiện bối bao nhiều tiền?”
“80 đồng.” La Trung Tường đáp.
“Như vậy vẫn có chút đắt, không phải tất cả mọi người đều chịu bỏ tiền ra ăn.” Họa Nhi nghĩ giá bán phải xấp xỉ với giá của một nhà hàng bình ở thường hiện đại.
“Đúng vậy, rất nhiều người đều tiếc rẻ. Món ăn này có thể mua được hai mươi cân gạo.” La Trung Tường thành thật trả lời.
Họa Nhi lại hỏi: “Vậy người muốn nếm thử món này có nhiều không?”
La Trung Tường không hiểu tại sao đại tiểu thư lại muốn hỏi ông vấn đề ày? Lẽ nào tiểu thư muốn xuống giá: “Rất nhiều người muốn nếm thử, nhưng mà đại tiểu thư, chi phí của món này cũng cao, nếu như hạ giá xuống để những người kia có thể ăn được, vậy thì sẽ lỗ vốn.”
Họa Nhi thấy bộ dạng khẩn trương của La Trung Tường, liền mở miệng trấn an: “La bá bá, yên tâm đi, món ăn này là chiêu bài của Thực Vi Thiên, chắc chắn sẽ không xuống giá.”
Mọi người nghe câu này của Họa Nhi, trái tim đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Họa Nhi nói tiếp: “Tình hình hiện tại của Thực Vi Thiên, mọi người đều biết. Đã đến tình cảnh số vào chẳng bằng số ra, lòng trung thành của mọi người với Thực Vi Thiên, ta rất cảm động. Nếu như ta và Hằng nhi là Đông gia, ta sẽ không thể để mọi người làm việc vô ích mà không nhận được tiền công. Đều là trên có già dưới có trẻ phải nuôi gia đình sống qua ngày. Ta muốn thương lượng cùng mọi người, thay đổi tình trạng trước mắt một chút.”
Họa Nhi biết cho dù cô có nghĩ biện pháp, nếu như bọn họ không tiếp nhận, không phối hợp thì cũng vô ích, bởi vậy nhất định phải lấy được sự ửng hộ của bọn họ.
“Đại tiểu thư, người có ý tưởng gì, người nói.” La Trung Tường rất tán thưởng Họa Nhi, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên là con cháu của Đông gia, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có chủ kiến rồi.
“Hiện tại còn một canh giờ nữa là đến trưa, những người đi làm trên con đường này, bao giờ cũng cần phải ăn cơm. Làm phiền Ngô lão tiên sinh ngài chuẩn bị một tấm giấy đỏ thật lớn, viết một bản thông cáo dán ở cửa, nói là ba món chính một món canh, bao gồm hà bộc thiện bối, mười tám đồng. Có thể đưa cơm đến tận nơi.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mọi người tức khắc đều bối rối, La Trung Tường vội vàng nói: “Đây…đây…đây không phải là lỗ vốn sao?”