Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Họa Nhi biết bọn họ nhất thời không tiếp thu được, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Khi nãy ta và Hằng nhi đã đi một vòng trong trấn, tiểu thương buôn bán rất nhiều, người làm công cũng rất nhiều, những người này buổi trưa thường chỉ ăn chút lương khô uống chút nước nguội. Muốn ăn ngon một chút nhưng đồ ăn ở tiệm lại quá đắt. Chúng ta có thể làm sinh ý từ đám người kia.”
“Ta biết đại tiểu thư thiện tâm, chỉ là mở cửa buôn bán, không thể không kiếm tiền?” La Trung Tường nghĩ đại tiểu thư mới mười tuổi, có lẽ là vẫn chưa rõ đạo lý này.
“Tiền đương nhiên là phải kiếm, hơn nữa nhất định có lời. Bây giờ phải vất vả mọi người, phân công hợp tác. Ngô lão tiên sinh chịu trách nhiệm viết đơn thông cáo, La bá bá chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Tứ Hỷ và A Thanh chuẩn bị xào rau, nấu cơm, cần dùng nồi lớn hơn, xào xong rồi thì xúc ra tô lớn trang trí. Trụ tử phụ trách ở ngoài cửa, Nguyên tử phụ trách đem đơn thông cáo mà Ngô lão tiên sinh viết phát cho tiểu thương trên đường và những người làm công, người không biết chữ thì ngươi cứ nói với họ cầm tờ đơn thông cáo này, đến Thực Vi Thiên mười tám văn tiền không những được nếm thử hà bộc thiện bối mà còn có thể ăn no. Nếu như không tiện đi, bây giờ nói một tiếng, buổi trưa sẽ đem cơm tới cho hắn, đưa đến rồi mới nhận tiền.”
Họa Nhi phân công xong, thấy Hằng nhi chớp chớp mắt nhìn cô: “Tỷ tỷ, đệ cũng muốn giúp.”
“Vậy đệ hãy đi phòng bếp nhóm lửa!” Họa Nhi biết việc nhóm lửa này Hằng nhi làm đã thành quen rồi, rất dễ dàng với nó.
Mặc dù mọi người đều không biết vị đại tiểu thư này rốt cuộc là có ý tưởng gì, có điều thấy cô tuổi còn nhỏ mà đã có thể sắp xếp mọi việc như vậy, nhất định là có chủ ý. Mặc kệ có lỗ vốn, dù sao Thực Vi Thiên cũng đã thành cái dạng này, thử một chút cũng không sao.
Mọi người bắt đầu bận rộn với công việc của mình, cầm bản thông cáo đỏ chót ra ngoài, Trụ tử bắt đầu gào to, vừa hô lên quả thật là có người đến hỏi thăm rồi, Trụ tử ở ngoài cửa kiên nhẫn giải đáp, dần dần người dừng bước lại càng lúc càng đông, Trụ tử cười tươi như hoa, Thực Vi Thiên đã lâu không có náo nhiệt như vậy.
Mùi nước tương thơm nức mũi của hà bộc thiện bối đã bay ra, những người vừa mới tới vào giờ ngọ liền bước vào bên trong. Họa Nhi bắt đầu đảm nhiệm vai trò tiểu nhị.
“Tiên sinh, ngài dùng gì? Ở đây chúng tôi có món chính, cũng có thể nếm thử phần cơm chúng tôi mới ra, ba món chính một món canh chỉ cần mười tám văn tiền.” Họa Nhi tươi cười.
Ở nước Tấn, tiếng xưng hô tiên sinh này là chỉ những người đọc sách, mà người đọc sách ở nước Tấn rất được tôn trọng. Ban đầu nghe được câu xưng hô này, nhất thời sửng sốt, đánh giá nữ hài tử ở trước mặt, trong mắt tràn đầy chân thành, chắc hẳn tiểu cô nương này xem hắn là người đọc sách rồi, trong lòng mười phần hưởng thụ.
“Được, vậy cho một phần ăn!” Họa Nhi vừa nghe liền biết phần ăn này, chính là phần ăn được viết trên bản thông cáo.
“Được, chờ một chút, lập tức sẽ đưa lên.” Họa Nhi tươi cười trả lời.
Nói xong liền trở lại nhà bếp đằng sau, dùng ba cái đĩa tinh xảo, đem ba món ăn A Thanh vừa xào, xúc từng ít một vào trong đĩa, lại điểm thêm vào chỗ còn trống, sau đó dùng bát nhỏ múc một ít canh, xới một bát cơm đặt vào khay bưng ra.
Người tới vừa nhìn thấy những chiếc đĩa tinh xảo, trang trí cực kỳ đẹp mắt này, lại thật sự có hà bộc thiện bối. Tuy rằng hà bộc thiện bối cộng lại cũng chỉ ba bốn miếng, nhưng khi nếm vị cũng rất ngon, trước đây còn không nỡ gọi. Đem đồ ăn và cơm canh trước mặt ăn sạch sẽ, no căng, rất vừa lòng.
Họa Nhi lúc tiễn khách đều không quên nói một câu: “Tiên sinh, buổi tối đừng quên qua đây xem xem, gói lấy mấy món ngon mang về nhà cho nương tử và hài tử ngài nếm thử.” Nếu thấy chưa thành thân, sẽ đem nương tử, hài tử đổi thành cho cha mẹ nếm thử.
Người đến ngày một đông, Họa Nhi bận đến tối tăm mặt mũi, Trụ tử và La Trung Tường cũng vội vàng tiến vào đại sảnh giúp một tay. Họa Nhi chịu trách nhiệm ở trong nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, Trụ tử và La Trung Tường ở bên ngoài sẽ bưng ra.