Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyên tử phát xong truyền đơn bên ngoài trở về, nhìn thấy khắp phòng đều là người, nhất thời kinh ngạc đứng ngẩn ra, hắn tới chỗ này cũng đã hơn nửa năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Thực Vi Thiên náo nhiệt như vậy, vội vàng chạy tới dọn dẹp bát đĩa của thực khách đã ăn xong. Sau đó chạy đến nhà bếp phía sau, đem cơm và thức ăn của những người muốn đưa cơm tới đặt vào trong hộp đựng, đưa đến cho họ.
Bận rộn suốt hơn một canh giờ, khách nhân cũng từ từ tản đi. Ngô lão tiên sinh lạch cạnh gảy bàn tính, trên mặt cười híp lại.
Họa Nhi nhìn bộ dạng của Ngô lão tiên sinh, liền biết buổi trưa hôm nay chắc là buôn bán kiếm lời rồi. Liền đi tới hỏi: “Ngô lão tiên sinh, trưa hôm nay sổ sách thế nào?”
“Trưa nay thu vào tổng cộng sáu lượng năm tiền lẻ bảy mươi văn, trừ đi chi phí, có thể lời được hơn bốn lượng!” Ngô lão tiên sinh đã rất lâu không nhìn thấy Thực Vi Thiên có lãi rồi.
Sổ sách vừa tính ra, đều làm cho mọi người ở Thực Vi Thiên rất vui mừng, đối với vị đại tiểu thư này càng bội phục sát đất, đặc biệt là La Trung Tường, ông thật không ngờ ba món chính một món canh này lại lợi hại như vậy.
Ngô lão tiên sinh đánh giá vị tiểu nữ tử mười tuổi trước mặt, trong mắt đều là tán thưởng. Còn nhỏ tuổi đã hiểu được cảm tạ đội ân, can đảm quyết đoán, tâm tư lại kín đáo, khi biết tửu lâu chỉ còn năm lượng bạc không hề lo lắng, mà lại trong thời gian rất ngắn nghĩ ra cách làm Thực Vi Thiên kiếm lời, đồng thời an bài mọi việc hợp lý.
Vẻ mặt không khỏi trở nên khuây khỏa: Đông gia có người nối nghiệp rồi! Thực Vi Thiên nhất định sẽ có ngày huy hoàng trở lại.
Mọi người dọn dẹp đại sảnh và nhà bếp, Họa Nhi vội vàng dặn dò mọi người: “Không vội, mọi người đã bận rộn cả buổi trưa rồi, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống, A Thanh đi xào mấy món ăn, chúng ta cùng ngồi xuống ăn cơm. Thế này đi, chúng ta giờ tỵ ba khắc ăn cơm trưa, giờ thân ba khắc ăn cơm tối, ăn xong lại tiếp tục làm việc.”
“Đại tiểu thư, nào có quy tắc như vậy, đều là làm xong việc rồi mới ăn cơm, cũng không thể chuẩn bị thêm đồ ăn khác, nhà bếp còn thừa cái gì, mọi người ăn cái nấy.” La Trung Tường vội vàng nói.
“Vậy không được, đói bụng thì sao làm việc được! Từ hôm nay trở đi, quy tắc này sẽ sửa đổi. Nếu như phòng bếp còn dư đồ ăn, thì gói lại đem cho mấy người ăn mày ngoài đường, vậy cũng không tính là lãng phí, cứ quyết định vậy đi.” Chủ ý Họa Nhi đã quyết, không được phép thay đổi.
A Thanh tuổi còn trẻ, việc hắn thích nhất là làm cơm, nghe được chỉ thị của đại tiểu thư, trên mặt mau chóng nở nụ cười đồng ý: “Để tôi đi xào rau.”
Chỉ chốc lát sau thức ăn đã làm xong, Họa Nhi để mọi người ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Thoạt đầu mọi người vẫn có chút cẩn trọng, dù sao ngồi ăn cơm một bàn với Đông gia cũng là không hợp quy tắc. Thế nhưng ngược lại Họa Nhi cùng mọi người cười cười nói nói, hiểu biết một chút gia cảnh từng người. Lúc này mọi người mới từ từ buông lỏng.
“Nguyên tử, tửu lâu này vẫn là ngươi gác đêm, cha mẹ ngươi có yên tâm không? Đến vụ mùa thì trong nhà làm sao?”
“Đại tiểu thư yên tâm, nhà của tôi ở trấn trên, không có ruộng vườn, cha mẹ nếu nhớ tôi thì đi vài bước là tới rồi.” Nguyên tử nói xong liền nhếch miệng cười.
“Vậy nhà các ngươi dựa vào cái gì để sống?” Họa Nhi hỏi.
“Mẹ tôi đi giặt quần áo cho người ta, cha tôi thì đi làm công, tôi ở đây làm việc vặt, cũng đủ cho một nhà ăn no.” Nguyên tử đơn thuần tươi cười, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Họa Nhi cười một tiếng nhìn La Trung Tường: “La bá bá, buổi tối buôn bán có thể sẽ không tốt bằng buổi trưa, cho nên nguyên liệu không cần chuẩn bị quá nhiều, dù sao đến tối những tiểu thương và người làm công đó đều sẽ về nhà, nhưng mọi người yên tâm, sinh ý trưa mai nhất định sẽ tốt hơn hôm nay. Còn về buổi tối, Tứ Hỷ thúc phải vất vả một chút rồi.”