Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Họa Nhi vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thư nhi: “Tam tỷ, là nhị bá đầu tiên muốn bán muội cho người ta xung hỷ trả nợ đánh bạc của người, còn muốn bán đi tửu lâu mà cha mẹ để lại cho Hằng nhi, muội mới nói những lời kia. Tam tỷ muội không phải cố ý!” Nói đến đây Họa Nhi lại khóc rống lên, “Đại bà, Họa Nhi sợ lắm…”
Đại bà Dương thị vừa nghe liền nổi giận: “Ngươi còn độc ác đến đâu nữa, đều đã bán con bán cháu, có còn vương pháp hay không?”
Họa Nhi hiểu nội tình của Sở gia nhất định phải được vạch trần, nếu không đem những chuyện thất đức Sở gia làm truyền ra cho mọi người đều biết, cô và Hằng nhi vĩnh viễn không thoát khỏi tình cảnh ăn nhờ ở đậu này, chịu đựng cuộc sống giày vò hành hạ, càng miễn bàn muốn giữ được tài sản cha mẹ lưu lại.
Đại bà Dương thị một tiếng phẫn nộ này, cũng là để những người khác thấy rõ chân tướng sự việc. Mọi người liền đối với Lưu thị cùng Sở gia chỉ trỏ.
Lưu thị vội vàng biện bạch: “Đại thẩm, bà ở chỗ này hô to gọi nhỏ, chỉ nghe lời nói dối của một tiểu nha đầu. Khi nào thì muốn bán con ban cháu? Nếu bán rồi, nó còn có thể đứng ở đây sao?”
Dương thị quả thực bị đứa cháu dâu này chọc tức rồi: “Họa Nhi mới mấy tuổi, nó có thể bịa chuyện sao?” Nói rồi lại nhìn Thư nhi, “Thư nhi, vừa nãy có phải ngươi nói muốn bán ai đi xung hỷ phải không.”
Thư nhi chỉ vào Họa Nhi: “Là nó nói với bà nội phụ trái tử hoàn, muốn bán con cho Lục gia xung hỷ, tâm địa nó mới là xấu xa nhất.”
Họa Nhi tiếp tục khóc, bộ dạng đáng thương nhìn Dương thị: “Đại bà, con không đi Lục gia xung hỷ, con không đi…hu hu…”
Người xung quanh vừa nghe lời này của Thư nhi, liền biết Sở gia thật là có ý định bán hài tử đi xung hỷ, chỉ là hai tiểu hài tử đều không hiểu chuyện, liền thoái thác lẫn nhau.
Người vây xem chỉ chốc lát đã biết rõ sự tình từ đầu tới cuối, lúc đầu vẫn chỉ là đứng ngoài nghị luận, bây giờ đã biến thành chỉ trích trách mắng: “Sở gia đúng là mất hết lương tâm rồi, việc bán con bán cháu mà cũng làm ra được.”
“Loại người như vậy đáng ra phải bắt lại nhốt vào đại lao, đúng là phá hư danh tiếng của Đạo Hương thôn rồi, quá thất đức.”
“Đạo Hương thôn này nhà nào có cuộc sống sung túc? Nhưng có nghe thấy ai bán con bán cháu? Cũng chỉ có Sở gia ngươi táng tận lương tâm, lòng dạ cay độc, vì bản thân đem hài tử đẩy vào trong hố lửa.”
Mọi người nghị luận cùng chỉ trích đem Sở gia đẩy tới đầu sóng ngọn gió, Tiền thị nếu như còn không đứng ra, Sở gia bọn họ không sớm thì muộn cũng bị đuổi khỏi Đạo Hương thôn, bất đắc dĩ buộc phải đi ra hóa giải.
Tiền thị vừa ra tới, vẻ mặt liền ủy khuất: “Ai ô, đây đều là oan uổng, oan uổng a.”
Nói xong ánh mắt rơi xuống trên người Dương thị: “Đại tẩu, người hãy nghe ta nói, ban nãy những lời của hai đứa trẻ này, chúng ta đều không biết! Toàn bộ là việc lão nhị và vợ hắn làm, chúng ta không hay biết gì cả. Nếu không phải hôm nay đem những lời này nói ra, chúng ta căn bản cũng không biết được chuyện này.” Nói rồi lại nhìn Họa Nhi, “Đứa bé này vẫn luôn sinh sống cùng vợ chồng lão nhị, lại không thích nói chuyện, ta đây công việc bề bộn, người cả nhà ta đều phải chăm sóc, nhất thời cũng không chú ý đến nó, ai biết được kẻ lòng dạ hiểm độc kia sẽ làm ra cái chuyện này? Thực sự là táng tận lương tâm, Sở gia ta lại có đứa con dâu tâm địa nham hiểm như vậy, oan nghiệt a, oan nghiệt a…”
Dương thị tất nhiên không tin chuyện lớn như vậy bà ta lại không biết, có điều bà cũng là người Sở gia, chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến nhà bà.
Bà là dâu trưởng của Sở gia, nhưng đã sớm ra ở riêng rồi, bởi vậy cũng không tiện nhúng ta quá nhiều vào chuyện nhà người khác. Nhưng mà chuyện hôm nay, bà không quản cũng không được, còn có thể ảnh hưởng đến nhà bà.
“Nhị đệ muội, chúng ta cũng là tỷ muội nhiều năm rồi, biết chuyện này không thể trách ngươi toàn bộ. Chẳng qua nhị tức phụ này đã phá hỏng thanh danh Sở gia, về sau gia đình nào dám đem khuê nữ gả đến Sở gia đây? Khuê nữ của Sở gia sau này làm sao hứa gả cho được?”
Tiền thị thẳng thừng trả lời: “Hưu, ta đây sẽ hưu độc phụ lòng dạ độc ác này.”
Lưu thị vừa nghe lời này, cả người nhảy dựng lên: “Bà dám hưu ta, ta lập tức đem những chuyện xấu của Sở gia vạch trần toàn bộ…”
“Nhao nhao càn rỡ cái gì? Nổi điên cái gì? Đều vào trong nhà cho ta!” Sở lão gia cầm tẩu thuốc đi ra, rống một tiếng, nhất thời tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Tiền thị vội vàng đẩy mạnh Lưu thị vào trong nhà, Kỳ nhi và Thư nhi cũng đi theo vào.
Sở lão gia nhìn Dương thị: “Đại tẩu, chuyện này phát sinh trong nhà ta, ta sẽ xử lý tốt. Lão nhị hắn bất tài gây ra tai vạ, liên lụy đến Sở gia, liên lụy đến danh tiếng Đạo Hương thôn, ta đây cùng đại tẩu, cùng mọi người chịu tội.” Nói rồi hướng về phía người trong thôn cúi người chắp tay.
Mọi người thấy Sở lão gia nói như vậy, còn khiêm nhường với bọn họ, từng người đều ngừng trách móc, có người nói: “Sở lão gia, cách đối nhân xử thế của ông chúng tôi đều biết, là người ngay thẳng thật thà, chuyện này là lỗi của Sở Hoằng Hậu cùng vợ hắn.”
Sở lão gia vẻ mặt áy náy: “Lời tuy nói là vậy, nhưng Sở gia không có ở riêng, ta cũng không không tránh khỏi liên quan, ta cũng có lỗi. Là ta già rồi, mấy năm nay quản giáo ít đi, cũng không chiếu cố tốt cho tỷ đệ Họa Nhi hai đứa nó. Ta thấy rất hổ thẹn!”
Dương thị nghe vậy liền khuyên giải: “Nhị đệ! Việc này không trách ngươi. Con cháu đều lớn cả rồi, không chịu nổi quản giáo. Con trai lớn đều nghe lời vợ, bây giờ lão nhị bị thương ở chân, cũng vẫn phải giáo huấn hắn. Ngươi cũng là trưởng bối, không cần phải lo lắng tiểu bối. Còn về Họa Nhi hài tử này, ngươi phải chăm sóc nó thật tốt, đừng để cho nó phải chịu thêm bất cứ oan ức gì. Lão tam mất sớm, Họa Nhi và Hằng nhi cũng rất tội nghiệp, ngươi không thể thương yêu chúng hơn?”
“Đại tẩu nói phải, vào trong ngồi, vào trong ngồi!” Sở lão gia vội vàng mời Dương thị vào phòng.
Những lời cần nói Dương thị đã nói hết rồi, người ngoài cũng có thể nghe được rõ ràng, cũng không tiếp tục nhúng tay vào nữa: “Ta sẽ không vào, trên bếp còn đang đặt nồi cháo.” Nói rồi lại thả Họa Nhi ra, “Họa Nhi, sau này có ủy khuất gì hãy nói cho ông nội bà nội ngươi, biết không?”
Họa Nhi gật đầu: “Đã biết, cảm ơn đại bà, tạm biệt đại bà.” Trong lòng suy nghĩ Dương thị này đúng là người thông minh, vì danh tiếng Sở gia, đem người một nhà dạy bảo sạch sẽ, đem tất cả chuyện này quẳng lên đầu Lưu thị.
Người vây xem thấy Dương thị đi rồi, bọn họ vây quanh cũng không có ý nghĩa, tất cả liền giải tán. Họa Nhi không cần bọn họ lưu lại làm gì, chỉ cần bọn họ biết là được, sau này còn dám đánh cô và Hằng nhi hoặc là có chủ ý với tửu lâu, nước miếng văng ra đều có thể dìm chết cả nhà bọn họ.
Họa Nhi theo Sở lão gia vào trong nhà, vừa vào đã nghe thấy Lưu thị cùng Tiền thị huyên náo.
“Dựa vào cái gì mà hưu ta? Là ta không sinh nhi tử? Hay là không nuôi cái Sở gia này? Vì giữ mặt mũi của Sở gia đem tất cả nước bẩn hắt lên người ta, còn muốn hưu ta? Nằm mơ!”
“Vẫn còn ầm ĩ, ngươi còn ngại hôm nay mặt mũi vứt đi chưa đủ hay sao? Trong thôn bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm ngươi, ngươi còn không biết thu liễm, không muốn ở lại Đạo hương thôn nữa đúng không!” Một câu nói của Sở lão gia , nhất thời làm khí thế của Lưu thị yếu đi không ít.
“Cha, chuyện này không thể kết thúc như vậy, phải cho con lời giải thích. Không ngờ Sở gia các người đều là tốt, chỉ một mình ta xấu. Ta thay các ngươi cõng oan uổng, còn muốn hưu ta!” Lưu thị không chịu bỏ qua, một bộ liều mạng tranh cãi.
Diêu thị vội nói: “Không ai muốn hưu ngươi, sao lại nghe không hiểu như vậy? Trong tình huống đó, mẹ không nói như vậy thì nói thế nào? Ngươi là người Sở gia, thay Sở gia bảo toàn thể diện có gì oan ức, chuyện kia còn không phải do ngươi gây ra? Nếu như muốn hưu ngươi, cha làm sao lại nói thế, suy nghĩ kỹ một chút.”
Tiền thị nói tiếp: “Không hưu ngươi, nhưng chuyện ngươi gây ra, dù sao ngươi vẫn phải chịu trách nhiệm với đại tẩu cùng thôn dân.”