Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đương nhiên rồi! Ví như sơn tra, phục linh các ngươi bán đều có thể dùng để nấu ăn, hơn nữa mùi vị rất tốt, tuyệt đối so với thuốc được sắc trong nồi ngon hơn.” Họa Nhi nói rồi cười một tiếng, “Không tin ngươi có thể đến Thực Vi Thiên nếm thử.”
Lạc Nhan Trần thực sự cảm thấy hứng thú với những lời Họa Nhi nói, liền sai người làm trong cửa hàng giúp Họa Nhi đem cân những dược liệu cần thiết, lấy đủ số tiền còn lại giao cho Họa Nhi: “Vậy lát nữa ta nhất định sẽ qua nếm thử.”
“Biểu ca, ta cũng muốn đi.” Từ bên trong phòng bước ra một người con gái giản dị trang nhã, khuôn mặt tươi cười.
Lạc Nhan Trần mỉm cười gật đầu: “Được! Làm xong việc cùng nhau đi.”
Họa Nhi vừa thấy cô bé kia không nhịn được cười một tiếng, đây không phải là cô gái sáng nay đại ca nhìn đó sao? Tỉ mỉ đánh giá một phen, tuy nói hình dáng nhỏ nhắn còn chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng cũng cảm giác đã có dáng dấp của một tiểu mỹ nhân, đặc biệt là da dẻ trắng trẻo non mềm, tuyệt đối không giống với con cái nông thôn, cả người đều lộ ra một cỗ thanh tú đáng yêu.
Họa Nhi không tiện đánh giá quá phận, liền cầm dược liệu người làm đã gói kỹ cho cô xoay người rời đi. Cô cũng thật không ngờ nhị thẩm có thể yêu tiền đến mức độ này, đúng là không có lương tâm.
Lưu thị thấy tình hình này, bà ta không lấy được tiền, liền đi theo phía sau Họa Nhi: “Nha đầu chết tiệt, lòng dạ ngươi sao tàn nhẫn như vậy?”
Họa Nhi xoay người: “Là ngươi tàn nhẫn hay ta tàn nhẫn, nhị bá chung sống cùng ngươi mười mấy hai mươi năm, sao ngươi lại nhẫn tân đến mức đi lấy tiền trị chân của ông ấy? Sao ngươi không suy nghĩ một chút nếu quả thật nhị bá què rồi, ngươi cùng Kế Hiền ca bọn họ phải làm sao?”
“Không phải chỉ gãy xương thôi sao? Đã nối lại rồi, không bao lâu sẽ khỏi.” Lưu thị một mực đi theo Họa Nhi, ả luôn cảm thấy nhất định có thể lấy được tiền từ trên người Họa Nhi.
“Ngươi cho rằng gãy xương có thể khỏi dễ dàng như vậy! Không uống thuốc được không? Bị viêm thì phải làm sao? Nhiễm trùng thì phải làm thế nào? Thực sự là chưa từng thấy ai ác tâm như ngươi. Đừng đi theo ta, tự ngươi không thương tiếc chồng mình, người ngoài càng không có nghĩa vụ.”Họa Nhi vẻ mặt phẫn nộ.
Lưu thị vẫn là không đi, một mực theo sau Họa Nhi. Họa Nhi đến ngoài cửa Thực Vi Thiên thì dừng lại: “Nhị thẩm, lúc này cũng sắp đến giờ cơm, nếu như ngươi muốn đi vào ăn cơm, ta hoan nghênh. Nhưng nếu muốn ta đưa tiền cho ngươi, đó là không thể nào. Nếu như ngươi coi đây là nhà mình mà la lối khóc lóc, ta tin rằng sẽ có mấy người làm trẻ tuổi lực tráng bên trong ra ném ngươi đi. Bọn họ cũng mặc kệ ngươi là nhị thẩm của ai.”
Lưu thị nhìn vào bên trong một chút, đúng lúc nhìn thấy Trụ tử và Nguyên tử bọn họ đang vội vàng đi lại trong đại sảnh, trong lòng ớn lạnh một cái, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy ngươi đưa chút bạc cho ta, ta mua cho nhị bá ít đồ ngon bồi bổ.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi sao?” Họa Nhi thật tình không muốn cùng ả dây dưa, liền xoay người đi vào Thực Vi Thiên.
Lưu thị ở bên ngoài đi lại mấy vòng, cuối cùng cũng không dám tiến vào, hướng Thực Vi Thiên nhổ một bãi nước bọt, tức giận xoay người rời khỏi.
Họa Nhi đi đến trước mặt Ngô lão tiên sinh, đem năm lượng bạc vừa lấy được từ Lục gia nhập sổ, dược liệu và tiền vừa lấy từ hiệu thuốc thì tự mình giữ lại. Cô phải giữ lại chút tiền mua thêm cho Hằng nhi vài đôi giày cùng vài bộ quần áo.
Nghĩ một lúc nữa tiểu Lạc đại phu cùng biểu muội hắn muốn qua đây nếm thử dược thiện, liền đi xuống nhà bếp nhìn xem có nguyên liệu nấu ăn gì dùng được hay không. Lật trái lật phải cũng không thấy đồ gì tốt, lập tức quyết định làm một bát canh mỹ nhân, sau đó sẽ dùng bánh ngọt phục linh làm món chính.
A Thanh có chút vội vã, Họa Nhi không tiện đi làm phiền hắn, liền tự mình lấy mộc nhĩ ra ngâm, lại đem đậu xanh, ý nhân, thổ phục linh, ngọc trúc cùng xương heo dùng nước rửa thật sạch sẽ.
A Thanh nhìn nhìn, có chút hiếu kỳ, làm sao lại dùng đến dược liệu: “Đại tiểu thư, người lại chuẩn bị làm món gì vậy?”
Họa Nhi một bên nói một bên đem xương cẳng chân heo trong tay thả vào trong nồi: “Canh mộc nhĩ dưỡng nhan, nữ nhân ăn vào rất tốt! Có thể dùng làm đẹp.”
“Ồ, đại tiểu thư làm món ăn nào cũng đều rất kỳ lạ, không phải dùng hoa quả thì là dùng dược liệu.” A Thanh thật muốn biết sau khi canh này đun xong, liệu có đắng không đây.
Họa Nhi cười cười: “Đều là dưỡng sinh, sau này từ từ dạy ngươi.” Nói rồi lại đổ một ít nước vào nồi, để lửa thật to lúc bắt đầu nấu, sau đó chuyển sang lửa nhỏ chậm rãi ninh, trong tay cầm cái muôi, thỉnh thoảng lại di động hớt đi lớp bọt.
Đại khái nửa canh giờ, màu của nước từ từ trở nên nên đậm, mùi hương nhẹ nhàng bay khắp phòng, liền đem khúc xương lớn vớt ra, bỏ vào đậu xanh, ý nhân, thổ phục linh, ngọc trúc cùng mộc nhĩ, nấu bằng lửa lớn đến khi sôi, sau đó lại chuyển sang lửa nhỏ từ từ nấu xấp xỉ hai khắc đồng hồ.
Bận rộn cả một buổi trưa, người đến Thực Vi Thiên ăn cơm cũng dần dần đi hết, A Thanh cũng được rảnh rỗi, : “Đại tiểu thư, canh này nấu thật tốn thời gian! Cũng nấu rất lâu rồi, đã xong chưa!”
“Sắp xong rồi, nấu thêm hai khắc nữa là được. Làm canh thì cần phải có kiên nhẫn, cũng giống như nấu đậu đỏ vậy, không có gì là kỹ xảo, quan trọng phải chú ý đến độ lửa và thời gian.”
Lúc này Sở Kế Tổ đột nhiên bưng một chậu lớn bát đĩa bẩn tiến vào: “A Thanh, đặt ở đây được không?”
“Đại ca, sao huynh lại ở chỗ này?” Họa Nhi có chút ngoài ý muốn.
“Buổi trưa ta đến dùng cơm, nhìn thấy tất cả mọi người đều bận rộn, ta liền tới giúp một tay.” Kế Tổ đặt cái chậu trong tay xuống tùy ý nói.
Trong ấn tượng của Họa Nhi hắn là người chưa từng làm việc nhà, đến đây cư nhiên lại có thể giúp đỡ? Quá bất ngờ rồi. Là cô thật không thể giải thích được Sở Kế Tổ rồi sao?
Lúc này Trụ tử đã chạy tới: “Đại tiểu thư, bên ngoài có hai người đến, nói là tới gặp người. Có muốn ra ngoài gặp một chút?”
Họa Nhi vừa nghe liền đoán là tiểu Lạc đại phu cùng biểu muội hắn, liền nhanh chóng đem lò lửa giao cho A Thanh: “A Thanh, giúp ta trông lửa, ta ra ngoài xem xem.”
A Thanh đáp một tiếng, nhận lấy cái muỗng trong tay Họa Nhi, giúp cô trông nồi canh trên bếp lửa. Kế Tổ cũng đi theo Họa Nhi ra ngoài, bên ngoài còn có một ít bát đĩa vẫn chưa thu.
Họa Nhi nhìn thấy bên chiếc bàn dựa gần song cửa sổ đã ngồi hai người, khóe miệng không khỏi giơ lên, đi đến phía bọn họ: “Các ngươi đã tới?”
Lạc Nhan Trần gật đầu: “Đặc biệt qua đây thử dược thiện mà ngươi nói.”
“Dược thiện chuẩn bị cho mọi người vẫn còn đang trên bếp lò, có thể còn phải đợi thêm hai khắc nữa.” Họa Nhi cười: “Không biết mọi người có bằng lòng đợi hay không.”
Lạc Nhan Trần khẽ mỉm cười: “Không việc gì. Chẳng qua có món món ăn nhẹ nào, có thể mang lên trước cho biểu muội Linh Xu của ta nếm thử.”
“Được chứ! Linh Xu cô nương có ăn tôm không?” Họa Nhi hỏi.
Hàn Linh Xu vẻ mặt tươi cười, gật đầu: “Có có! Ăn! Món hà bộc thiện bối ở đây của mọi người rất ngon. Nhưng hôm nay không muốn ăn hà bộc thiện bối, có thể đổi sang món khác không?”
Họa Nhi biết nàng ấy cho rằng cô sẽ giới thiệu món ăn chiêu bài của Thực Vi Thiên, thế nhưng cô không định đưa lên món ăn này, liền cười: “Đương nhiên, Thực Vi Thiên ngoại trừ hà bộc thiện bối còn có rất nhiều món ăn khác dùng tôm.”
“Được! Vậy ta chờ.” Hàn Linh Xu khuôn mặt vui vẻ cùng chờ mong.
Họa Nhi cảm thấy ánh mắt của Linh Xu trong veo, tính tình rất tốt, người cũng hiền hòa, khẽ mỉm cười tiến vào phòng bếp. A Thanh còn đang giúp cô nấu canh mộc nhĩ dưỡng nhan.
Họa Nhi vớt lấy nửa đĩa tôm, tách phần chỉ đen sau lưng tôm sạch sẽ, đem gừng thái mỏng, đập dẹp hai miếng tỏi, hai miếng tỏi khác băm nhỏ bỏ vào đĩa, thêm vào nước tương cô mới điều chế ra.
Mở nồi đổ nước, bỏ vào gừng, tỏi cùng muối, lại thêm vào rượu gạo, đợi nước sôi thì cho tôm vào. Nấu đến khi thân tôm chuyển thành màu hồng, tắt lửa. Đậy nắp nồi lên om một lúc. Lại thêm dầu vừng vào một nồi khác, bỏ vào tỏi vừa được băm ban nãy, nấu mềm, hoàn thành.
Họa Nhi đem đĩa tôm cùng tỏi được nấu sệt bỏ vào trong khay, Kế Tổ vội vàng đi tới: “Họa Nhi, để ta giúp muội bưng thức ăn cho khách ở bàn đó!”