Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn trầm xuống. Nếu không phải nàng biết Trường Thiên dùng thần thông, lời của hắn người khác không nghe thấy, quả thực nàng sẽ hoài nghi hai người này thông đồng với nhau chọc tức nàng, cả lời nói ra đều giống nhau như đúc.
Thấy phía trước có một người đi ra từ đằng sau cái cây, từ trên xuống dưới một bộ bạch y mộc mạc, mở miệng hỏi: “Xin hỏi vị cô nương này, ca khúc vừa rồi là. . . tiểu thư viết?” Hắn nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn đứng trên mảnh đất trống, trên mặt hơi lộ ra ngạc nhiên, lời đang nói cũng không khỏi hơi dừng lại.
Ninh Tiểu Nhàn lại rất tức giận, nàng nhìn hành động của người này cũng đã hiểu rõ, trong lòng hắn cũng cho rằng nàng không xứng là tác giả của bài hát kia.
Nàng lạnh lùng nói: “Làm sao, người mặc áo vải ở chỗ này ăn khoai lang không xứng viết ra bài hát này hay sao?”
Một trận gió nhẹ lướt qua, làm vạt áo bạch y nam tử nhấc lên một góc, lộ ra một ấn ký nho nhỏ thêu bên dưới. Thị lực của nàng đúng lúc là 5.2, có thể thấy rõ ràng đó là một ấn ký hình đám mây trắng.
Lúc này nàng mới giương mắt nhìn khuôn mặt người kia, rắn rắn chắc chắc lại càng hoảng sợ. Cũng không phải là đối phương lớn lên xấu xí, nam tử trước mặt thân hình ngọc thụ lâm phong, một đôi mắt sáng ngời như sao mai, lại trong suốt nội hàm, hiển nhiên thần thông đã đến cảnh giới nhất định. Mũi hắn cao thẳng, môi hồng răng trắng, rất phù hợp với hình tượng thiếu niên hoàn mỹ nhẹ nhàng trong suy nghĩ của nhiều thiếu nữ.
Song chân chính để cho Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc chính là trên người hắn bắt đầu khởi động một luồng chính khí và khí chất nhàn nhạt, lại khiến nàng liên tưởng nhớ tới《Chính khí ca》của Văn Thiên Tường. Trong đó có câu “Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh”, luồng chính khí cương trực này phó thác trên người như vậy? Đều sẽ khiến người khác không tự chủ được có cảm giác vừa dễ thân cận, kính trọng, vừa bái phục tín nhiệm?
Nam tử trước mắt này chính là có một loại khí chất đặc thù này. Hắn chỉ đứng ở nơi đó, liền có khí phách của núi cao sông sâu, đạo nghĩa hơn người, khiến trong lòng mọi người sinh ra cảm giác kính phục.
Lại nghe thấy hắn nghiêm nghị nói với nàng: “Cô nương nói có lý. Là ta lỡ lời rồi!”
Quả nhiên người trước mắt này chính là Quyền Thập Phương – Quyền thiếu hiệp đại danh đỉnh đỉnh! Nếu nói ban đầu nàng chỉ nhận định chín phần, hiện tại lập tức thêm một phần. Trừ hắn ra, ở đây làm gì còn có người tu sĩ nào sẽ chân thành nói xin lỗi với một cô gái là phàm nhân như vậy?
Chẳng trách nhiều mỹ nữ nổi danh tiên môn, khi nói đến Quyền Thập Phương trong lòng đều như có con hươu chạy, nét mặt hiện lên rặng mây đỏ. Nam tử tuổi trẻ tài cao lại đoan chính hữu lễ như thế dõi mắt cả tu chân giới, quả nhiên thực không dễ tìm.
Trong lòng Quyền Thập Phương cũng hết sức kinh ngạc.
Hắn ngồi trên yến tiệc của phái Xích Tiêu một hồi lâu, có chút ít đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên hắn dẫn đầu đi ra ngoài, trả lời chuyện hợp tác giữa môn phái và phái Xích Tiêu. Trước kia đều là nhóm sư trưởng đi, nhưng phiền hà xã giao lần này lại rớt xuống trên người hắn.
Hắn ngồi bên cạnh Mai chưởng môn, chỉ nghe bốn phía tiếng a dua liên tục truyền đến, lại có người càng không ngừng kính rượu mời rượu. Tuy nói người tu đạo không kiêng kị uống rượu chay nhưng từ trước đến nay hắn vẫn chán ghét mùi rượu, lại không thích thái độ nịnh nọt của các tu sĩ giống người thế tục. Sau khi rượu quá ba tuần quả thực hắn như đứng trên đống lửa, ngồi đống than. Trong lòng vẫn luôn trách sư thúc tại sao tới lúc có việc lại không giữ lời, để cho mình đi làm những chuyện này, sau đó cuối cùng tìm lý do tản bộ thong thả ra ngoài.
Ý định ban đầu của hắn chẳng qua chỉ hóng mát một chút, chỉ có điều phong cảnh trên ngọn núi chính quả thật không tồi, hắn đi tới phía trước không xa, bước đi thong thả.
Thế sự hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy, bài hát Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nổi hứng hát lại theo gió truyền vào tai hắn.
Lúc trước không phải không có thiếu nữ dùng âm luật tự đề cử mình, ca hát cho hắn nghe. Từ trước đến nay Quyền Thập Phương cũng chỉ cười cười, huống chi thật sự thì Ninh Tiểu Nhàn hát không được hay. Hắn không có sở thích vụng trộm nhìn lén hoạt động của người khác, đang muốn xoay người rời đi, nhưng ca từ từng chữ từng chữ lọt vào trong tai của hắn, cũng làm cho hắn dần dần bước chậm lại.
Nào là “Kẻ thắng người thua, chỉ có trời mới biết”, nào là “Sóng khi dâng khi tận, hồng trần thế tục tri âm mấy người biết”, lặng lẽ tiến vào trái tim hắn. Người khác đều chỉ biết hắn là đệ tử quan môn của chưởng môn Triều Vân Tông được xem trọng nhất. Ngày sau nhất định sẽ kế tục y bát của sư phụ, chấp chưởng Cổ Tông ngàn năm. Chỉ có Quyền Thập Phương hiểu rõ, bản thân hắn một lòng vấn tiên, hướng tới trừ ma vệ đạo cùng tiếu ngạo thiên địa, thật ra không muốn bị tục vụ ràng buộc.
Hắn tu chính là kiếm đạo, đã dùng kiếm nhập đạo, ngày sau tiếp xúc có thể kiếm nhập thánh. Trong khoảng thời gian này tới bây giờ, tu vi của hắn đã đến một bình cảnh. Rõ ràng chỉ cần phá tan một tầng cửa sổ giấy là có thể nước chảy thành sông, tiếp theo tiến vào cảnh giới thần thông.Song nhiều lần trùng kích mà tầng cửa sổ kia lại bền bỉ không phá vỡ được, khiến trong lòng hắn phiền não không thôi.
Bình thường tâm chí của hắn rất kiên nghị nhưng cũng chính vì quá mức kiên nghị mới khiến cho bản thân bị trói buộc không tiến. Hôm nay lời ca Ninh Tiểu Nhàn hát lại làm cho trong lòng hắn khí huyết ý động* (suy nghĩ thay đổi), không kềm chế được. Đợi tới lúc nghe được “Hào kiệt năm ấy, vẫn si ngốc cười vang”, nhiệt huyết trong lồng ngực bộc phát, tầng bích chướng nhiều lần trùng kích không phá được kia đột nhiên cũng buông lỏng một chút. Nhưng chớ xem thường một chút tiến bộ này, chỉ cần hắn trở về tinh tế cảm ngộ, xông phá bình cảnh đã không còn là vấn đề.
Quyền Thập Phương đợi kinh hỉ lớn qua đi thì lại cười khổ. Chính là hắn cũng không nguyện ý nhất đón nhận khoản nợ này, song hôm nay trong lúc vô tình không ngờ ‘bị’ Ninh Tiểu Nhàn trợ giúp, phần nhân tình này vẫn phải trả. Nếu không ngày sau sẽ tạo thành trướng ngại đối với tu vi của hắn. Cho nên hắn do dự một chút vẫn lên tiếng rồi đi ra.
Chỉ có điều người trước mắt lại khiến hắn hơi kinh ngạc. Vốn hắn tưởng rằng có vị nữ tu nào đó ở chỗ này ca hát, nào biết được lại là nữ tử phàm tục mặc áo vải, nhìn y phục và trang sức của nàng là thiếu nữ bình thường ở trong môn phái làm việc tay chân, trước mặt còn một cái giá được dựng lên, trên giá có một cái nồi đang nổi lên bong bóng.
Chỉ là một tiểu cô nương bình thường lại có thể làm ra từ khúc như thế sao?
Một người nghe xong nhớ lại chuyện cũ, nhịn không nổi mà thổn thức, một người nghe xong nhiệt huyết sôi trào, hào hùng bộc phát. Làm sao Ninh Tiểu Nhàn có thể nghĩ đến, mình chỉ thuận miệng hát một khúc lại có thể làm cho hai đại soái ca trong Thần Ma ngục và bên ngoài cảm xúc dâng trào, không kềm chế được.
Thời tiết rất nóng, nàng đứng gần đống lửa bên cạnh đợi lâu như vậy, trên mặt cũng đã đổ mồ hôi. Mà nhìn Quyền Thập Phương đứng thật tiêu sái, trên người sạch sẽ, xem ra ngay cả mồ hôi cũng không có, không khỏi rất hâm mộ người ta có thần thông, có thể không sợ nóng lạnh, ngoài miệng lại nói:
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cũng là ta phản ứng quá kích. Ca khúc này, trước kia ta nghe được ở địa phương khác, vốn cũng không phải bản thân viết.”
Nàng ngạc nhiên nói: “Lúc này không phải Quyền chân nhân hẳn đang ở trên yến tiệc ăn cơm sao? Sao lại đi tới đây?” Nàng không phải đệ tử phái Xích Tiêu, không có tư cách gọi người ta là “Sư huynh”.
“Ngươi nhận ra ta?”
Nàng lấy cái muỗng ra, hơi đảo lại thức ăn trong nồi một chút: “Không nhận biết, chẳng qua có nghe nói qua, chỉ có điều hôm nay vừa thấy, cũng biết ngài là Quyền chân nhân.” Khoai lang ở đây không dễ dàng nấu nhừ, đun trong nồi đến bây giờ, cuối cùng cũng sắp được rồi.
Thì ra nàng biết rõ mình chính là Quyền Thập Phương. Không phải bản thân hắn đáng ghét, mấy năm này bị không ít cô gái theo đuổi phía sau, sớm đã chịu không được phiền nhiễu. Hắn đối xử với người khác từ trước đến giờ đều ôn hòa, không đành lòng nói lời ác liệt cự tuyệt. Nhưng nhìn cô nương này từ lúc trông thấy mình thần sắc vẫn như thường, ngay cả tim cũng không đập nhanh hơn, cũng hiểu rõ nàng thật sự không động tâm đối với mình.
Nhân sĩ tu tiên năm giác quan hơn người, nữ tử mà hắn đối mặt, mỗi lần đều ăn diện như hoa sớm sắp nở, mùi hương son phấn trên người lại càng nồng đậm xông vào mũi khiến hắn tránh đi còn sợ không kịp. Mà bây giờ khuôn mặt Ninh Tiểu Nhàn trắng thuần, trên người lại có sức sống thanh xuân của thiếu nữ 17 tuổi. Tuy rằng trên người có mùi mồ hôi nhàn nhạt nhưng so với mùi vị son phấn dễ ngửi hơn nhiều, lập tức liền cảm thấy cô nương này không khiến hắn có cảm giác phiền chán.
Cho nên hắn vẫn hỏi vấn đề mà đời này hắn cũng không hỏi được mấy lần: “Xin hỏi phương danh cô nương?”
Ninh Tiểu Nhàn đang cho đường vào trong nồi, nghe vậy lại khoát tay áo nói: “Miễn quý danh đi, họ Ninh, Ninh Tiểu Nhàn.” Đây là cách nói chuyện ở Hoa Hạ. Nếu đổi lại là một tiểu cô nương bình thường, đoán chừng sẽ xấu hổ ngượng ngùng nói câu “Tiểu nữ tử họ Ninh” đầu tiên rồi.