Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền
Ninh Tiểu Nhàn lúc này, tất nhiên là ở trong Thần Ma ngục.
Nàng từ trong truyền tống trận đi ra, thấy Trường Thiên nghênh đón với vẻ mặt lo lắng, nên cũng không kiên trì nữa, mất hết sức lực ngồi phịch xuống. Mặc dù Trường Thiên biết nàng bị đâm, mặc dù có thể cảm nhận được sự kinh sợ của một kiếm kia, nhưng là không trực tiếp nhìn trực diện như bây giờ.
Dáng người của Ninh Tiểu Nhàn vốn gầy yếu, mấy ngày gần đây có ăn gạo Vân Hương để cải thiện sức khỏe. Bây giờ, tay phải nàng ôm lấy vai trái, nhưng không ngăn được máu đang chảy ồ ạt. Trên thực tế, cho dù là thanh niên khỏe mạnh bị thương nặng như vậy, cách xử lý tốt nhất là nằm im tại chỗ chờ cứu viện. Đáng tiếc nàng lại không được như vậy, còn phải loay hoay thoát nạn dưới kiếm của Thạch Quý San, lại còn muốn phản kích, sau đó nhiều lần phải khom người, vung tay, tấn công, chạy gấp, máu lại càng chảy nhanh hơn, đừng nói tự ngừng, máu ở trên vai còn chảy thành dòng.
Trường Thiên nhìn thấy nàng đã trở thành người đầy máu, máu từ vết thương chảy ra nhiễm đỏ hơn nửa người, hơn nữa quần áo vải thô từ eo trở xuống đã sớm bị nhuộm đỏ. Tay nàng cũng quá nhỏ, vốn không thể che hết vết thương kia.
Nha đầu này bị thương nặng như vậy, thân thể lại nhỏ bé như vậy, nàng còn bao nhiêu máu có thể chảy chứ? Hắn không khỏi ngừng thở, trái tim đột nhiên đau xót như bị kim châm. Không đợi hắn kịp thích ứng với loại cảm giác đột nhiên xuất hiện này, Ninh Tiểu Nhàn vẫn đang nhìn hắn đột nhiên cười một tiếng nửa lấy lòng nửa mong chờ.
Nhất thời, một cảm giác tức giận đột nhiên trào dâng, trong thần thức của hắn gào thét, sôi trào, muốn tìm chỗ để phát tiết, nhưng lại không thể nào bộc phát được, nên biến thành một cơn bão khủng khiếp.
Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm thấy rất khó chịu. Sau khi nàng vào ngục Thần Ma, nhìn thấy bóng người màu đen kia trước tiên, mũi không khỏi cảm thấy ê ẩm, gần như muốn rơi nước mắt, dũng khí muốn đả thương Thạch Quý San lúc nãy biến đi đâu mất, chỉ cảm thấy cả bụng uất ức muốn tìm hắn giãi bày, giống như con cún nhỏ tìm được chủ nhân vậy.
Nhưng mà bây giờ cả người mình toàn là máu, hình tượng đã chật vật khó đỡ rồi, lại còn khóc nước mắt đầy mặt nữa thì hắn có thể chán ghét mình không? Ai nha, nàng cũng phục mình thật, máu ở vết thương chảy thành sông, đau đến tê liệt rồi mà mình vẫn còn tinh thần đi suy nghĩ lung tung như vậy.
Không đợi nàng mở miệng, mặt đất đột nhiên rung lên, không đúng, là cả tòa Thần Ma ngục đều khẽ rung lên.
Đây là sự rung động lớn nhất mà nàng từng thấy a, nàng kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Trường Thiên, nhưng thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị lạnh lùng, con ngươi vốn màu hổ phách trong suốt lại giống như nổi lên vũ bão, dường như có vô số ngôi sao rực rỡ sáng chói đang không ngừng sinh ra, không ngừng xoay tròn, không ngừng hủy diệt. Cứ thế xoay chuyển vài lần, số ngôi sao bị hủy diệt càng lúc càng nhiều, trước lúc biến mất còn bộc phát ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói mắt, cực kỳ huy hoàng, thần quang trong mắt Trường Thiên rực rỡ làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Nếu có Đại La Kim Tiên ở đây, chắc chắn sẽ kinh hô, Trường Thiên đã đạt đến cảnh giới “Nhất niệm sinh thế, nhất niệm diệt thế”! Xích bạc trên người hắn khẽ kéo căng, như gặp địch mạnh. Ngục Thần Ma cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, sợ đến phát run, cả tầng không gian phía dưới giống như bị một sức ép làm cho méo mó, người ở trong đó giống như vùi lấp trong vũng bùn, cả người không thế động đậy.
Nàng sợ, lấy hơi kêu tên hắn hai lần. Mấy ngày gần đây Trường Thiên vẫn không thoải mái, sao hôm nay lại đột nhiên bộc phát? Chọn thời gian đúng là không thích hợp tí nào, bây giờ nàng đang bị thương nặng, cần gấp sự giúp đỡ của hắn. Nếu không nhanh chóng cầm máu, nàng nhất định sẽ chết ở chỗ này.
Nàng cũng không còn bao nhiêu hơi sức, tiếng gọi không lớn, nhưng vẫn đủ truyền vào trong tai Trường Thiên.
Hắn bỗng dưng nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại. Bây giờ không phải là lúc tức giận, hắn cũng không ngờ cơn tức này lại mạnh mẽ đến thế. Phải biết là, lần hắn tức giận lớn như vậy đã là vài vạn năm trước, khi đó hắn tạo nên hồng thủy ngập trời, ngập ít nhất một phần mười vùng đất phía Nam! Nhưng hôm nay chỉ là nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn bị thương, đã khiến cho hắn mất bình tĩnh đến thế sao?
Hắn lại mở mắt ra, hai mắt đã khôi phục bình thường, những thứ sao xẹt kia cũng không còn nữa.
“Tới đây!” Nàng là chủ nhân của ngục Thần Ma, hắn không có cách nào tự đưa nàng đến trước mặt mình.
Nhưng nàng vẫn còn hơi sợ. Thì ra Trường Thiên tức giận lại kinh khủng như vậy! Tại sao hắn lại tức giận nha, rõ ràng người bị thương là nàng mà? “Ta, ta ăn một viên Quỳnh Lộ Hoàn là được rồi.” Nàng ấp a ấp úng.
“Ngươi không bị vết thương trí mạng, không nên lãng phí Quỳnh Lộ Hoàn!” Hắn rất là không vui, vì nàng bị trọng thương mà còn mè nheo, cũng vì nàng lộ ra vẻ mặt e ngại hắn. “Nhanh đến đây!” Hắn không tự chủ dùng giọng ra lệnh.
“Ừ.” Nàng ấm ấm ức ức đáp một tiếng, dùng tay phải chống, mất rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng bò dậy được. Nhắc đến cũng thấy lạ, lúc bị Thạch Quý San chém trúng, nàng tuy sợ hãi nhưng không đến mức không có sức thế này, có lẽ là tiềm năng trong người nàng bộc phát, hiện tại lại cảm thấy cực kỳ uể oải. Khoảng cách giữa nàng và Trường Thiên chỉ có mấy trượng ngắn ngủi, nhưng nàng cảm giác dưới chân cực kỳ nặng nề, trước mắt biến thành màu đen.
Đứng còn không vững, còn phải nghĩ cách lết đi, rất khổ sở a! Hu hu hu. . . . . . Nàng lết cơ thể bị thương, tốc độ còn không nhanh bằng sên bò, rốt cục chạm được cái sợi dây đỏ đỏ “ba tám” kia.
Sau đó Ninh Tiểu Nhàn nhấc chân không chút do dự, bước qua.
Nàng sắp đi tới Hóa Yêu tuyền, Trường Thiên liền đứng lên. Hắn cao hơn hai mét, đứng thẳng như vậy, nước chỉ vừa đến bắp chân của hắn. Điều thần kỳ chính là quần áo của hắn không dính chút nước nào, xem ra cũng là pháp khí.
Hắn nhấc chân, đi về phía Ninh Tiểu Nhàn, đột nhiên trong không gian có một cỗ khí thế duy ngã độc tôn chưa từng có từ trước đến nay. Trói long tác nhận thấy sự bất thường của hắn, dùng hết sức kéo hắn về phía sau, nhưng Trường Thiên chỉ hơi dừng lại một chút, lại tiếp tục đi về phía trước. Hắn phân thần lực ra chống lại Trói long tác, phía sau cũng không có cách nào ngăn cản hắn.
Mắt Ninh Tiểu Nhàn mong chờ nhìn hắn đến gần. “Lần đầu tiên hắn đứng dậy nha, thì ra hắn lại cao đến vậy.” Trên đỉnh đầu có nguồn sáng không biết từ đâu đến chiếu rọi xuống, cả người nàng đều bị che khuất dưới bóng dáng của hắn, lộ ra vẻ nhỏ bé đáng thương.
Nàng yên tâm thoải mái dùng xong chút sức lực cuối cùng, sau đó an toàn thả người ngã vào trong một vòng tay ấm áp.
Trường Thiên không tốn chút sức lực nào ôm nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Nghĩ đến việc mặt đất quá cứng, hắn lại điều chỉnh tư thế thành nửa quỳ, làm cho nửa người nàng nhẹ nhàng dựa trên người hắn.
“Ta đau muốn chết!” Nàng vốn định oán trách, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại biến thành làm nũng.
“Sẽ nhanh hết đau thôi.” Hắn trầm giọng an ủi, sau đó ngẩng đầu lên, khẽ hé môi mỏng.
Tư thế này của hắn đúng là trêu ngươi người khác a, nếu có thẳng nam ở đây, có khi không kìm lòng được lại xông lên hôn hắn thì sao nhỉ? Tấm lòng hủ nữ của Ninh Tiểu Nhàn không an phận tưởng tượng tình cảnh lại xuất hiện rồi, nghĩ đến cảnh hoang đường đó, nàng không nhịn được cong miệng cười.