Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
  3. Chương 547 : Kim Tinh
Trước /551 Sau

[Dịch]Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 547 : Kim Tinh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trên đời chủng loại thần thông nhiều như sứa biển, nàng cũng không thể có thể biết rõ hết, dự định vào khách sạn xong sẽ từ từ ứng đối, nào biết tới cửa lại là Hoàng Phủ Minh! Thuật pháp kỳ dị kia, chính là hắn thả ra sao? Nhưng vì sao nàng có cảm nhận được ác ý tràn đầy như thế?

Hoàng Phủ Minh bỗng dưng nghiêm mặt, lớn tiếng nói: “Thả đệ xuống! Tỷ cho ta cố ý theo dõi tỷ sao?”

Ninh Tiểu Nhàn không để ý tới hắn, lạnh lùng nói: “Nói.” Nàng cũng muốn nhìn xem hắn có thể đưa ra lý do gì. Chuyện hôm nay nàng định làm ở đây là có liên quan đến Thần Ma ngục, nếu như bị người thứ ba biết, quan hệ của Hoàng Phủ Minh và nàng khá hơn nữa, nàng cũng phải nghĩ biện pháp xử lý hắn.

Hoàng Phủ Minh cũng cảm nhận được không khí khẩn trương, vội vàng nói: “Mới vừa ở cửa thấy tỷ tiến vào, ta nhớ lại Quyền sư huynh có lời bảo ta nhắn lại với tỷ, cho nên mới đi vào theo”

Quyền Thập Phương có lời nói muốn chuyển cho nàng? Như vậy cũng phải, dù sao hôm qua hai người mới trở mặt, hắn tất nhiên không muốn gặp nàng. Ninh Tiểu Nhàn đè lại tâm tình trong lòng, nhíu mày nói: “Vậy sao, hắn muốn đệ nói cho ta biết cái gì?”

Hoàng Phủ Minh tức giận: “Thả đệ xuống.” Bị nàng nắm cổ nhấc lên như vậy, còn gì là tôn nghiêm của nam nhân chứ?

Nàng cười càng lạnh hơn: “Trong thời gian năm hơi thở phải nói xong, nếu không ta đem đệ đánh ngất xỉu rồi ném vào Tiểu Kính Hồ.”

Nếu hắn bị ném vào trong hồ tất nhiên là không chết chìm, nhưng mặt mũi sẽ mất sạch. Mấy ngày nay, bên trong phủ người đến người đi nhiều, nếu như tất cả mọi người thấy Hoàng Phủ thiếu gia nổi lềnh bềnh trong hồ giả làm tử thi, hắc hắc, nàng biết đứa nhỏ này tuổi tuy nhỏ, nhưng lòng tự ái rất mạnh.

Quả nhiên Hoàng Phủ Minh tức giận trừng nàng một cái nói: “Tính tình xấu như vậy, cẩn thận sau này không ai thèm lấy.” Trong miệng hắn mỉa mai nhưng đầu óc lại đang xoay chuyển thật nhanh.

Nàng không để ý tới hắn, chỉ lo đếm ngược: “Năm, bốn, ba. . . . . .”

Làm sao lại tính nhanh như vậy? Hoàng Phủ Minh sợ hết hồn, vội vàng nói: “Quyền sư huynh muốn ta nói cho tỷ biết, đan dược kia, chưởng môn sư thúc đã thu. Chuyện đã nói, chưởng môn sư thúc cũng đồng ý rồi.” Dứt lời còn hiếu kỳ nói, “Tỷ còn làm giao dịch với chưởng môn sư thúc hả? Điều kiện gì mà có thể khiến tính tình của ông ấy như vậy lại chịu đồng ý?” Chưởng môn sư thúc không phải là không thích nàng sao?

Nàng vừa nghe, cũng biết lời này không bịa đặt được. Đích xác là Quyền Thập Phương đã nói cho hắn biết , ít nhất mấy câu này không có nói láo, cho nên nàng chậm rãi để hắn xuống. Chỉ mới hai ngày mà thôi, cho dù Địa Âm đồng tử mang tin tức cũng không thể đi một chuyến khứ hồi được, trong Triều Vân tông nhất định có bí pháp liên lạc khác nhanh hơn.

Hoàng Phủ Minh hai chân chấm, đang âm thầm thở dài một hơi, đã nghe Ninh Tiểu Nhàn nói: “Như vậy, đệ đi ra ngoài làm chuyện gì ? Nếu ta nhớ không lầm. Ngươi mấy ngày nay còn đang là kỳ cấm túc, không ra khỏi Vương Phủ được”

Hoàng Phủ Minh ngạc nhiên một chút, cúi đầu ủ rũ nói: “Trong phủ quá nhàm chán, lại có kẹo da trâu Kim Mãn Nghiên dán chặt ta khắp nơi, không ra hóng mát một chút thật là chịu không được.” Mới vừa rồi hắn muốn xuất phủ cũng là hướng về phía phủ vệ vừa đe dọa vừa trấn an, mất không ít công sức. Kể từ sau chuyện của Khổ Ẩu, Vương Phủ liền lo lắng an toàn của hắn, không cho hắn một mình xuất phủ nữa. Hiện tại cả thành đều là nhân sĩ tu tiên, hắn một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, nếu nổi lên xung đột với người ta. Kính Hải vương sợ rằng tiểu tử này còn không có lộ ra chiêu bài của Kính Hải vương phủ đã bị người ta giết chết.

Ninh Tiểu Nhàn chăm chú nhìn hắn, biết rõ trong lời hắn nói vẫn có điều che giấu, hơn nữa thuật pháp theo dõi người kia lại càng làm cho nàng nổi da gà. Nhưng bây giờ tức giận của nàng đã tiêu tan hơn phân nửa. Chuyện cũng đãxong xuôi, nên hất càm về hướng cửa phòng nói: ” Hôm nay ta đi ra ngoài làm việc, không thích có người đi theo. Đệ còn không mau trở về phủ?”

Hoàng Phủ Minh nhìn sắc mặt của nàng đạm mạc, biết trong lòng nàng không vui, liền ngoan ngoãn mở cửa phòng, đi ra ngoài. Bình thời nếu có người dám nói chuyện như vậy với hắn, dù như thế nào hắn cũng muốn làm cho người nọ chịu nhiều đau khổ. Nhưng nàng tức giận, hắn thực không muốn đi chọc nàng để gặp rủi ro.

Mới đi ra khỏi cái cửa này, cả khuôn mặt ngoan ngoãn đã biến thành trầm tư.

Trong rạp chỉ có một mình nàng. Đâu có Hắc y nam tử nào? Nhưng chưởng quỹ càng không phải thấy quỷ vào ban ngày, bởi vì trên bàn chén tô lẫn lộn. Nhìn bộ dáng, chủ quán đúng là đưa lên mấy chục món ăn. Hơn nữa mỗi một món đều bị ăn sạch. Hắn và Ninh Tiểu Nhàn cũng một khoản thời gian rồi, trong vấn đề ăn uống biết cô gái này đòi hỏi cao, nhưng mỗi một dạng cũng chỉ một ít rồi dừng lại, tuyệt đối không thể có chuyện đem cả mâm liếm sạch như vậy, cũng sẽ không ăn thức ăn dầu mỡ nhiều như thịt kho tàu, thịt sườn đông.

Hơn nữa ánh mắt của hắn rất tốt, nên nhìn thấy trên bàn có hai đôi đũa ngà, cho nên trong phòng này quả thật có hai người. Nếu nói nàng là chủ, như vậy người khách sẽ là ai đây?

Liên tưởng đến vừa rồi con mèo đen chỉ đi tới khoản cách hơn mười trượng bên ngoài tửu lâu là không dám đi tới nữa, chẳng lẽ có liên quan đến người gặp gỡ nàng sao? Hắn biết gốc biết rễ con mèo đen, cho nên mới càng cảm thấy kinh ngạc. Cái dạng gì mới có thể làm nó kinh sợ đến vậy chứ?

#####

Ninh Tiểu Nhàn đóng kỹ cửa, lại tiện tay bày kết giới, lúc này mới ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ.

Nguyên bản khi có kết giới mà ngoại địch xâm phạm, nàng sẽ biết trước tiên, nhưng bởi vì gặp gỡ tiểu quái vật không theo đạo lý bình thường như Hoàng Phủ Minh thì khó nói. Nàng vẫn nhớ mấy ngày trước ở dưới kết giới của Mịch La, tiểu tử này vẫn âm thầm xông vào.

Trong vương phủ khắp nơi đều là tai mắt, nàng không muốn bị giám thị mới hẹn đối phương ở khách sạn náo nhiệt nhất toàn thành, nào biết vẫn bị theo dõi.

Lúc nàng uống đến bầu linh tửu thứ ba do mình ủ, trong Thần Ma ngục rốt cục có động tĩnh truyền đến.

Bên ngoài phòng nhỏ Tầng thứ năm, ghế dài quấn đầy Hoa Tử Đằng đã bị người ta chiếm, cái bóng dáng oai hùng trong tay đang nâng một bình Lưu Ly, cười lộ ra hàm răng trắng với nàng: “May mắn không làm nhục mệnh, đem vật này giao cho Trường Thiên, tự hắn sẽ biết sử dụng như thế nào—— dù sao vũ khí như Nam Minh Ly hỏa kiếm không phải là ngươi có thể sử dụng được.”

Người này mày kiếm mắt sáng, đường nét mạnh mẽ của gương mặt như từ đá cẩm thạch chạm khắc ra. Hắn vừa đứng lên đã thể hiện chiều cao vượt xa thường nhân, thậm chí còn cao hơn Trường Thiên một chút, áo đen mặc hết sức ôm người, lộ ra vóc người cường tráng, mỗi một khối da thịt căng phồng lên tựa hồ có cường độ cứng như sắt thép, rõ ràng chẳng qua chỉ tùy ý đứng ở đó, thì đã có khí thế cắn xé người đáng sợ.

Đây chính là một đầu thần thú khác đã lâu chưa lộ diện – Bạch Hổ Thần Quân.

Trong bình có một quả cầu vàng chói mắt, sáng ngời như mặt trời, nhưng dao động không chừng, giống như là không có hình thể. Hắn tùy tùy tiện tiện đem bình ném qua , Ninh Tiểu Nhàn lại cẩn thận từng li từng tí đón lấy: “Đơn giản như vậy liền xong rồi?”

Bạch Hổ nhíu mày kiếm, bất mãn nói: “Cái gì gọi là đơn giản? Ngươi thử tìm ra người thứ hai dưới gầm trời có thể dùng tay không luyện ra kim tinh này cho ta xem một chút?”

“Luyện?” Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, “Điều khiển canh Kim, không phải là sức mạnh tinh tú của ngươi sao? Có liên quan gì đến luyện khí sư chứ?”

Bạch Hổ nhất thời cứng họng. Tây Phương tinh tú ban cho hắn sức mạnh thiên phú, chính là tự ý điều khiển kim khí, so với tay nghề của luyện khí sư đúng là hai chuyện khác nhau. Hắn bỏ nghiêm trang mặt dày, cười hì hì nói: “Ngươi nhìn ta một nắng hai sương, ngàn dặm xa xôi xuôi nam chạy tới tìm ngươi, rốt cục đã không phụ sự nhờ vã. Ừ, ngươi phải cám ơn ta như thế nào đây?”

Nàng mỉm cười nói: “Ngươi ăn uống một bữa liền xài của ta một, hai trăm vàng, này giá tiền có thể ở nông thôn mua mấy trăm đầu heo rồi, còn muốn như thế nào nữa?” Cùng hắn định ra hiệp nghị chính là Trường Thiên, không phải là nàng, muốn tạ ơn xin hãy tìm Trường Thiên. Ừ, nếu như hắn có thể thuận tiện làm Ba Xà đại nhân tỉnh lại, nàng sẽ vô cùng cảm kích.

Bạch Hổ trên dưới đánh giá nàng mấy lần, lại hít hít mũi, lặng lẽ nói: “Mới hơn một năm không thấy, tu vi của ngươi tăng tiến không ít a, chậc chậc, miễn cưỡng có thể thừa nhận được thân thể thần thú. Không bằng ngươi lấy thân báo đáp nhé?” Nói xong liền muốn đi lên trộm hương.

Ninh Tiểu Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, đưa tay vỗ một tiếng, động tác của Bạch Hổ bỗng ngừng lại, không nhúc nhích, qua mấy hơi thở mới có thể miễn cưỡng chuyển động cổ.

Ngu xuẩn, nơi này chính là Thần Ma ngục, là địa bàn của nàng. Ai muốn ở chỗ này đánh lén nàng, chính là nằm mộng ban ngày.

“Thật nhỏ mọn.” Bạch Hổ từ từ đem thân thể cứng ngắt điều chỉnh lại, động tác này chỉ đơn giản thôi, nhưng ở trong nhà tù này làm nên vô cùng khó khăn. Hắn không chút nào ngoài ý muốn oán than nói, “Thôi vậy, không thì cho ta một viên đạo quả, liền xem nó như thù lao qua lại của Bổn thần Quân. Cho dù ở thượng cổ, người có thể làm cho ta tự mình chạy một chuyến như vậy, cũng có không nhiều đâu.”

Thì ra là hắn thèm cơ hội được chu du như Trường Thiên, nên cũng muốn một viên đạo quả. Nàng bĩu môi, dù sao trong túi hơi nhiều, thật cũng không cảm thấy xót của lắm, nên đưa tay lấy một viên trái cây đạo quả cho hắn.

Bạch Hổ cùng Trường Thiên vốn có hẹn trước, là đợi Ninh Tiểu Nhàn lấy Nam Minh Ly hỏa kiếm vào trong tay, sẽ do hắn dùng kim tinh đem thần kiếm tế luyện một lần nữa. Nhưng theo tình hình trước, Nam Minh Ly hỏa kiếm còn không biết ở góc nào trên thế giới này, muốn lấy vào tay còn không biết phải đợi đến khi nào. Nhưng chuyện kế tiếp trong tay của hắn khá nhiều, nên không thể ngày ngày chờ nàng gọi về, cho nên lần này dứt khoát trực tiếp xuôi nam, hẹn gặp mặt nàng ở thành Đô Linh, đem kim tinh lấy ra ngoài trước.

Ngay từ mấy tháng trước, A Ly cũng đã được Đồ Tẫn truyền thụ tu hành Hồn Thuật. Bản thể của A Ly là kim tinh, nếu như không tu ra hồn phách phân thân, như vậy khi Bạch Hổ đề luyện kim tinh, nàng cũng sẽ biến mất. Mục đích của Đồ Tẫn rất rõ ràng, không phải đặt nền móng cho nàng, cũng không phải dạy bất kỳ thần thông công kích nào, chỉ đem pháp môn chuyên tu phân thân dạy cho nàng.

Pháp môn chỉ hóa ra một phân thân thật ra sự rất đơn giản, thiên phú của A Ly không tệ, tu hành hơn phân nửa năm, rốt cục mò ra bí quyết, cũng thành công hóa ra phân thân hồn phách đầu tiên tách khỏi mình, từ đó có thể đem nó làm như chủ hồn của mình để dùng, cũng vì thế mà thoát khỏi trói buộc của kim tinh. Ninh Tiểu Nhàn đã tìm cho nàng một thân thể cầm yêu ở trong Thần Ma ngục.

Trải qua nhiều ngày thử nghiệm, A Ly rốt cục thành công trú vào thân thể vô chủ này. Hồn phách thể thoát khỏi thân thể không thể tồn tại thời gian dài, nếu không sẽ có dị biến. Khi A Ly vào được thân thể mới xong, nàng mới dám đem kim tinh đưa cho Bạch Hổ luyện.

Bạch Hổ tới Thành Đô Linh, sai người đưa tin vào Kính Hải vương phủ cho nàng, hẹn nàng đi ra ngoài gặp mặt. Người này tỉnh bơ ăn uống thả cửa một bữa, hung hăng tiêu xài của nàng một khoản tiền, lúc này mới hài lòng đất vào trong Thần Ma ngục làm việc.

Bạch Hổ trời sanh có khả năng căn nuốt hồn phách, trấn nhiếp quỷ vật, cho nên con mèo đen Hoàng Phủ Minh gọi ra mới đặc biệt sợ hắn. Mới vừa rồi lúc hắn đang gặm con vịt Bát Bảo, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hừ một tiếng: “Vậy quỷ vực, cũng dám ở chỗ này rêu rao sao?”

Quảng cáo
Trước /551 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Copyright © 2022 - MTruyện.net