Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Part 2
Đại lục Lucia, vương quốc Elechia, thủ đô Elechia
Đại lục phía nam trải đến xích đạo, kéo dài theo hướng đông bắc, đó là một quốc gia nhỏ bé nằm ở tận cùng cực tây, nói chính xác hơn là một thành phố nho nhỏ.
Dù ngày trước trong thời đại thần thoại, quốc gia này từng chiếm cứ quá nửa đại lục, đến bây giờ nó đã sớm đánh mất sự huy hoàng vốn có. Hiện tại, nơi đây chỉ là một đất nước yếu đuối, chỉ còn lại một thành phố cuối cùng, cũng chính là thủ đô.
.... Nói một cách chính xác hơn thì
Đây cũng là vương quốc cuối cùng của chủng tộc loài người.
Ở vùng ngoại ô cách đô thị trung ương hơi xa một chút. Trong tầng một của một tòa kiến trúc rất giống quán rượu kiêm nhà trọ tồn tại trong RPG.
Có hai thiếu nữ ngồi cách một chiếc bàn đang chơi trò chơi, rấy nhiều người vây quanh đứng xem.
Trong đó một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài màu đỏ rực, cử chỉ và trang phục đều khiến người ta có cảm giác cao nhã.
Về người còn lại...
Tuy tuổi tác đại khái cũng tương đương với thiếu nữ tóc đỏ nhưng nhìn khí chất và cách ăn mặc thì có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
Đó là một thiếu nữ tóc đen, mặc một bộ váy dài kèm mạng che mặt và khăn voan trùm vai màu đen như áo tang.
Trò chơi mà họ đang tham gia... hình như là Poker.
Vẻ mặt hai người thể hiện sự đối lập rõ ràng, thiếu nữa tóc đỏ tựa hồ vì lo lắng mà sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Mặt khác, trên khuôn mặt cứng ngắc đủ khiến người khác liên tưởng đến bản mặt người chết của thiếu nữ tóc đen, vẫn có thể mơ hồ nhận ra vẻ ung dung.
Nói tóm lại... Thiếu nữ tóc đỏ thua hoàn toàn triệt để.
“...Này, nhanh lên chút được không?”
“Phiền, phiền quá. Tôi đang suy nghĩ cơ mà.”
.... Đây là quán rượu, đầy tiếng cười nói thô tục của đám người xem giữa ban ngày ban mặt mà đã uống đến say mèm.
Khung cảnh đó càng khiến vẻ mặt thiếu nữ tóc đỏ thêm khổ sở.
Nhưng dù thế nào thì cảnh tượng đang diễn ra lúc này cũng vô cùng náo nhiệt.
...........
Bên ngoài quán rượu đang diễn ra cuộc đấu.
Ngồi bên một chiếc bàn lộ thiên, một cô bé đầu đội mũ trùm vừa nhìn qua song cửa sổ vào bên trong vừa hỏi:
“...Rất, náo nhiệt... Chuyện gì, vậy?”
“Ồ? Cô bé không biết sao, hai người ngoại quốc này... Có điều, nói ra thì, đã không còn quốc gia của loài người nào khác nữa rồi.”
Ngồi cạnh cô bé đang dõi mắt qua khung cửa còn có hai người khác đang ngồi đối mặt chơi bài.
Đó là một thanh niên đầu cũng đội mũ trùm giống cô bé kia và một người trung niên bụng bia, để râu.
Cậu thanh niên trả lời.
“À.... Bởi vì chúng tôi từ vùng quê mới lên cho nên không hiểu rõ tình hình ở thành phố lớn cho lắm.”
Trùng hợp là hai người cũng đang chơi trò chơi giống như bên trong, là Poker.
.... Chỉ là thẻ chip bên này sử dụng là nắp bình.
Nghe cậu thanh niên nói vậy, người đàn ông nghi hoặc hỏi:
“Những khu vực gọi là thôn quê trong lãnh thổ còn lại của loài người... Đó không phải là ẩn sĩ à?”
“Ha ha, đúng vậy. Vậy thì, sao bên trong đó ồn ào thế?”
Thanh niên khéo léo di chuuyển đề tài, người đàn ông râu ria đáp:
“Hiện tại Elechia đang tiển hành đại hội cờ bạc [Lựa chọn quốc vương kế nhiệm].”
Cô bé đội mũ trùm đang quan sát tình hình trong quán rượu, hỏi tiếp:
“... Lựa chọn quốc vương... kế nhiệm?”
“Đúng thế. Đó là di ngôn của quốc vương tiền nhiệm lúc lâm chung.”
[Quốc vương kế nhiệm sẽ không thuộc về người mang dòng máu của trẫm mà sẽ dành cho “Tay cờ bạc giỏi nhất của chủng tộc loài người”.]
Người đàn ông có râu vừa đặt thêm nắp bình vừa kể tiếp.
“Trong cuộc [Đánh cược quốc gia], loài người đại bại, hiện tại chỉ còn lại Elechia, hơn nữa còn chỉ có thủ đô của quốc gia này.... chắc là đã không còn hơi đâu để ý tới thể diện nữa rồi.”
“Ồ.... [Đánh cược quốc gia] à... Có vẻ ở đây đang có chuyện rất thú vị.”
Cậu thanh niên đội mũ trùm trả lời.
Giống như cô bé, thanh niên cũng rất để tâm tới tình hình trông thấy bên trong quán rượu.
“.... Vậy thì, tại sao? Hai cô bé kia cũng là người được lựa chọn cho vị trí quốc vương kế nhiệm?”
“Ừm? Gọi là [người được lựa chọn] thì cũng không đúng lắm, bởi vì chỉ cần thuộc chủng tộc loài người là ai cũng có tư cách tham gia.”
Chỉ là.... Người đàn ông lại bồi thêm một câu, ánh mắt hướng vào trong quán rượu.
... Rõ ràng là đang chơi Poker, có điều hình như không biết đến từ gọi là “mặt poker”.
Người đàn ông liếc nhìn thiếu nữ tóc đỏ đang nhìn chằm chằm vào mấy lá bài trong tay, vẻ mặt phảng phất như có thể nghe thấy cả tiếng ư ư bối rối, nói tiếp.
“Cô bé tóc đỏ kia tên là Stephanie Dora... là cháu ruột của quốc vương tiền nhiệm. Cô ta nói, nếu như theo di ngôn, người không mang dòng máu hoàng tộc lên làm quốc vương thì mình sẽ mất đi tất cả, nên đặt quyết tâm phải trở thành quốc vương kế nhiệm.
Dòng máu của kẻ khiến loài người thua liểng xiểng đến tận mức này, không ngờ lại là một cô bé quật vường như vậy…
Người đàn ông vừa nói vừa thở dài, bình luận không chút kiêng dè về tình hình bên trong.
“….Hô…”
“Ừm…[Đánh cược quốc gia]….Là trò chơi dùng để quyết định biên giới phải không?”
Bé gái và thanh niên đội mũ trùm cùng phát biểu cảm tưởng.
Cô bé cảm thấy bội phục.
Thanh niên cảm thấy thú vị.
“Tóm lại là như vậy, đấu vòng tròn đại hội đánh bạc đang diễn ra hết sức nóng bỏng.”
“.....Đấu vòng tròn?”
“Chỉ cần thuộc chủng tộc loài người thì ai cũng có thể là thành người dự tuyển quốc vương kế nhiệm, chỉ cần báo tên, không cần biết dùng biện pháp nào, tất cả dùng trò chơi quyết định thẳng bại, người thua sẽ bị xóa tư cách, người thắng đến cuối cùng sẽ là quốc vương.
.... Hóa ra là vậy, quy tắc rất đơn giản. Dễ dàng giải thích là tốt nhất.
Nhưng thanh niên đội mũ trùm vẫn nghi hoặc nói.
“... Thật đúng là tùy tiện. Làm vậy không có vấn đề gì sao?”
“Chỉ cần tuân thủ [Mười minh ước], chỉ cần hai bên xác định tình huống cân bằng, không hạn chế mức cược, cũng không hạn chế phương thức so đấu... bao gồm cả là ai, dùng cái gì, ở đâu, vào lúc nào, đó dù sao cũng là đánh cược quốc gia mà.
“...Không, ý tôi không phải nói chuyện đó.”
Thanh niên đội mũ trùm lẩm bẩm đầy ẩn ý, một lần nữa quay nhìn vào trong quán rượu.
Cô bé khẽ nói với cậu thanh niên.
“... Rõ ràng, vẫn thất bại.”
“Ha ha, hoàn toàn đồng cảm mà.”
Hai người trao đổi, thanh niên lấy trong túi ra một vật hình tứ giác, hướng vào trong quán rượu, bấm bấm mấy nút liền vang lên một tiếng “tách.”
... Tiếp đó, người đàn ông cười khà khà.
“Vậy thì, anh bạn trẻ? Bây giờ là lúc để ý tới thắng bại của người khác sao?”
Ông ta vừa nói vừa xòe bài ra.
“Full house(1). Xin lỗi nhé.”
Ông ta tin chắc mình sẽ thắng lợi... Khi nghĩ tới thứ sẽ thắng cược, trên mặt liền lộ ra nụ cười hạ lưu.
... Nhưng nhìn lại thanh niên đội mũ trùm.
Ngay từ ban đầu đã mang bộ dạng không chút quan tâm.
Giống như đến tận bây giờ mới sực tỉnh ra, có phản ứng lại.
“Ồ? A... xin lỗi, đúng rồi.”
Vừa nói cậu ta vừa tùy ý mở bài ra, người đan ông trung niên lập tức trợn tròn mắt.
“Ro, Royal Straight Flush(2)....!”
Nhìn cậu thanh niên không lộ thanh sắc đã hợp đủ dãy bài mạnh nhất, người đàn ông gào lên giận giữ.
“Mi, mi, mi chơi gian lận!?”
“Hả? Này này, thật là thất lễ... Ông có chứng cứ không?”
Đối mặt với thanh niên đang nở một nụ cười khinh bạc, đẩy ghế chuẩn bị đứng lên, người đàn ông tiếp tục quấn lấy không thôi.
“Xác suất ra Royal Straight Flush chỉ có 1/650000, sao có thể dễ dàng xuất hiện như vậy được?”
“Chỉ là hôm nay lại vừa đúng ngày trùng vào tỷ lệ 1/650000 đó thôi mà, ông bác à, vận may của bác quá kém đấy.”
Cậu thanh niên ung dung bỏ lại một câu, đồng thời xòe tay ra.
“Vậy thì, 'vật cược' ông bác hứa đưa tôi đâu?”
“...Khốn kiếp."
Người đàn ông tặc lưỡi, lấy túi tiền ra.
“Điều thứ sáu trong [Mười minh ước], ván cược đã thề trước minh ước phải được tuyệt đối tuân thủ... Được rồi, Gossosan.”(3)
“... Cám ơn... Ông bác.”
Thanh niên đội mũ nói xong liền ung dung đứng dậy.
Cô bé thì gật đầu cảm ơn rồi bước theo sát gót cậu thanh niên.
Người đàn ông trơ mắt nhìn hai người tiến vào trong quán rượu, một người hình như là bạn của ông ta, bước tới hỏi.
“Này, mặc dù từ đầu đến cuối chỉ xem thôi, nhưng tại sao ông lại cược 'tất cả mọi thứ trong tay' vậy.”
“A... Ôi trời ơi, tiền sinh hoạt sắp tới phải làm thế nào đây?”
“Không, không phải chuyện ấy, người ta dùng thứ gì đánh cược mà khiến ông lấy cả tiền sinh hoạt ra mà đặt thế?”
Người đàn ông trung niên thở dài, chán nản đáp.
“Bọn họ nói [Để ông làm gì bất kỳ chuyện gì với hai người chúng tôi].”
“Cái gì....”
“Mặc dù tôi cũng cảm thấy có hơi chút không phù hợp.... Nhưng cảm thấy đối phương là người từ nông thôn lên nên nghĩ là được... Làm sao?”
“Không sao cả... Đúng rồi, ông chọn ai?”
“.... Hử?”
“Không có gì... Homo hay là lolicon, cả hai loại đều đặc biệt cả....”
“Cái, này này, chờ đã nào!”
“Thôi, cứ yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật với Camie-san. Đổi lại, nhớ mời tôi một bữa nhé ♪”
“Không, không phải vậy mà! Càng huống hồ tiền bạc không phải đều đã bị lấy mất hết rồi sao! Chỉ là...”
“Điều kiện đó không chỉ là cược trinh tiết của cô bé đi cùng mà thậm chí còn tương đương với [đánh cược tính mạng của hai người], rõ ràng trong tình huống tâm trí căng thẳng như vậy mà vẫn có thể dễ dàng lấy ra Royal Straight Flush? Rút cuộc thì hai người đó có lai lịch gì...”
...............
“....Anh... Gian xảo.”
“Hả? Sao cả em cũng nói như vậy?”
“... Cố ý, ra loại... Ăn gian, rõ ràng như thế.”
... Đúng vậy, đúng như những gì người đàn ông nói.
Bộ phỏm Royal Straight Flush không thể dễ dễ dàng dàng xuất hiện như thế.
Lấy ra dãy bài đó cũng ngang với công khai tuyên bố mình vừa gian lận.
Thế nhưng....
“Điều thứ tám trong [Mười minh ước], nếu bị phát hiện gian lận trong trò chơi thì sẽ bị xử thua…”
Cậu thanh niên lẩm bẩm như đang xác nhận quy tắc vừa mới ghi nhớ được của thế giơi này.
“…Cũng có nghĩa là, chỉ cần không bị phát hiện là có thể sử dụng. Xác nhận được không phải là rất tốt sao.”
Cậu ta nói giống như là chỉ vừa tiến hành một thí nghiệm vô cùng đơn giản, đứng vặn vặn hông.
“Rất tốt, như vậy ít nhiều gì cũng kiếm được chút quân phí.”
“…Anh… Có biết giá cả, ở đây?”
“Làm sao mà biết được chứ? Có điều, cứ giao hết cho anh, đấy là lĩnh vực của ông anh này mà.”
Cậu thanh niên nói với giọng mà người đàn ông trung niên và người có vẻ là bạn ông ta không thể nghe thấy.
Hai người tiến vào tòa nhà là quán rượu kiêm nhà trọ.
Chú thích:
(1) (2) Tên các bộ phỏm trong bài Poker, Full house gồm 1 đôi và 1 bộ ba, Royal straight flush là một dây 10, J, Q, K, A đồng chất
http://vi.wikipedia.org/wiki/X%C3%AC_t%E1%BB%91
(3)Viết tắt của Gochisousama, cụm từ thông dụng người Nhật nói khi ăn xong, hay đc hiểu là "cảm ơn vì bữa ăn ngon".