Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Part 9
“... Tôi chết mất rồi.”
“Ồ, chào mừng trở về.”
“Đã nghe rõ rồi chứ!? Tôi sẽ nhắc lại lần nữa!? Tôi chết mất rồi!! Không phải tôi sẽ chết mà là tôi đã chết rồi!! Chuyện đó rất quan trọng cho nên tôi phải nhắc lại tới ba lần đấy biết chưa hả~~ !?”
“Nhưng cậu vẫn còn sống mà. Không phải trong game đối kháng đã nói [không chết là tất cả đều ổn] sao?"
“Thế nên mới nói, tôi đã chết mất rồi~~ !!”
Steph nổi giận bừng bừng, như muốn túm lấy cổ áo Sora, gào lên thảm thiết.
“Anh, anh, anh~~... Lấy tôi làm mồi nhử sau đó lại còn thản nhiên thấy chết không cứu nữa!!”
“Chung quy thì cũng có chết thật đâu, tất cả đều ổn rồi mà.”
“Anh.... Anh....”
Sự chịu đựng của cô đã lên tới giới hạn rồi.
Bây giờ đây, lúc này đây chính là thời điểm để giải phóng tất cả sự phẫn nộ đối với gã thanh niên này...
Và rồi khi Steph chuẩn bị mở miệng thì.... Sora nói với cô.
“Nhưng mà nếu không có Steph thì chúng tôi đã bị đánh bại rồi.”
“Eh....”
Nếu không nhờ cô thu hút sự chú ý của đối thủ rời khỏi các hiện tượng thực thể hóa.
Thì sẽ như những gì Jibril đã nói, Sora và Shiro rất dễ bị ép tới mức không thể tiếp tục trò chơi.
“Hơn nữa chính vì như thế bọn tôi mới có thể đoạt được Jibril, cậu cũng đã góp một phần công sức vào sự nghiệp giải cứu chủng tộc loài người rồi đấy.”
“... Ơ.... À...”
“Cám ơn nhé, Steph. Cũng xin lỗi vì lúc nào cũng bắt cậu phải phụ trách những công việc vất vả.”
Sora xoa xoa đầu cô.
Sự giận giữ mới một giây trước vẫn còn đang sôi sục như núi lửa sắp sửa phun trào giờ đã biến mất tăm.
“Ơ... A, ưm, à, phải, phải rồi... Anh, anh nói cũng đúng.”
Gương mặt Steph đỏ bừng lên nhưng không phải vì phẫn nộ, cô cúi gằm đầu, ngón tay đan đan vặn vẹo.
“Đúng, đúng là như thế. Nếu như một chút vất vả của tôi, có thể giúp cứu được Elechia... Với, với lại... Hai người Sora đấu tâm lý chiến... Mới thật sự là vất vả... mà, Ưm...”
Nhìn Steph lắp ba lắp bắp nói, vẻ mặt cũng dần dần buông lỏng, Shiro bỗng xen vào.
“... Anh... chuyển nghề từ... quốc vương.... thành playboy?”
“Thật xin lỗi, nhưng là vì Steph thật sự rất dễ bị lừa.”
“Tôi nghe thấy rồi đấyyyyyyy~~ !!! A a a a a.... thật đúng là! Tôi ghét anhhhhhh! Thật sự ghét anh~!!”
Steph đang nguyền rủa Thần.
Hỡi Thần duy nhất, tại sao ngài lại cấm chỉ bạo lực chứ?
Giờ đang có một kẻ mà dù có phải vứt bỏ tính mạng tôi cũng muốn đập cho hắn một trận đây này.
“... Tôi bị đánh bại hoàn toàn rồi.”
Jibril vừa nói vừa cung kính cúi đầu.
Cảnh tượng kinh hoàng lúc nãy bỗng như chỉ là một giấc mơ. Thư viện vẫn nguyên vẹn như trước khi bắt đầu trò chơi, Jibril ngồi ở trung, nhấp một ngụ trà, khẽ thở hắt ra một tiếng.
“.... Tôi có thể đặt một câu hỏi được không?”
“Hử?”
“Tôi biết là... Anh cố ý dẫn dụ để tôi nói ra từ có kết thúc là [yếu đuối] (nhược - じゃく – jaku), nhưng mà...”
Để mình ý thức được từ [yếu đuối], vẻ giận giữ Sora thể hiện ra cũng chỉ là diễn kịch.
Nhưng cho dù là như vậy...
“Vẫn còn vô số những khả năng khác... Nếu gặp phải những tình huống như thế thì anh định sẽ làm thế nào?”
“Tôi còn hai mươi đáp án dự bị khác, chỉ là nếu như tất cả những cái đó mà cũng đều không trúng thì tôi cũng chẳng còn chiêu nào tiếp nữa.”
Sora thản nhiên cười đáp nhưng trong lòng Jibril đã hiểu rõ.
Con người này... Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, anh ta đã hoàn toàn nhìn thấu mình, [cân nhắc] đến hai mươi khả năng có thể xảy ra.
Thế nhưng cho dù như vậy thì vẫn là một ván cược vô cùng nguy hiểm.
Một trò chơi không hề có một sự đảm bảo nào ngoài câu nói của Jibril, chỉ cần kết thúc thì mọi thứ sẽ khôi phục lại như cũ.
Vậy mà cậu thanh niên này đến cả thời gian có thể sinh tồn cũng đưa ra để làm mồi nhử đánh lạc hướng. Jibril không thể làm gì khác ngoài đầy [tôn kính] nói với cậu.
“Đầu óc anh thật sự không bình thường.”
... Nhưng nghe cô nói vậy, Sora chỉ cười khổ trả lời.
Đã khổ sở chờ đợi hơn sáu nghìn năm kể từ khi sinh ra tới nay.
Nghe thấy câu nói đó, Jibril không mở to mắt, cảm thấy như nghẹt thở.
“Tôi muốn khiêu chiến với [Thần]... Người bình thường có ai làm vậy không?”
Âm thanh như tiếng phúc âm vang vọng trong tai Jibril, đầu óc cô thoáng ngừng lại trong một khoảnh khắc.
.... Khiêu chiến với Thần.
Chống lại Thần duy nhất, TET.
Dù không muốn nghe thấy đáp án phủ định một chút nào.... Nhưng Jibril vẫn phải xác nhận lại một lần nữa, cô hạ quyết tâm, hỏi Sora.
“Anh… thực sự nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên là nghiêm túc rồi. Mà chẳng lẽ cô không cảm thấy việc bọn tôi tới được thế giới này là rất bí ẩn sao?”
Giống như đang công bố đáp án, Sora cuối cùng cũng nói ra chân tướng.
“Để tôi trả lời luôn nhé. Kẻ đưa chúng tôi tới thế giới này chính là…. TET.”
Jibril lập tức không nói nên lời.
“Bọn tôi chơi trò chơi thắng hắn xong, hắn liền giở trò trẻ con kéo bọn tôi đến cái thế giới này, muốn bọn tôi dùng quy tắc của thế giới này để chiến thắng hắn. Trò chơi này do tên nhóc ấy chủ động bày ra, bọn tôi chẳng có lựa chọn nào khác ngoài chiến thắng hắn thôi~~”
Chỉ vì lý do như thế mà muốn đoạt lấy ngôi vị của Thần duy nhất.
Nhưng đó cũng chỉ như một lẽ tất nhiên.
“Vậy thì, như đã nói lúc trước, Jibril, chiếu theo minh ước, bắt đầu từ hôm nay tất cả mọi thứ của cô thuộc về tôi.”
Nghe Sora tuyên bố, Jibril chỉ biết trân trân nhìn lại như đang chứng kiến một sự vật tuyệt mỹ.
“Muốn đánh bại Thần, bọn tôi còn có rất nhiều việc phải làm, chỉ là với tình hình của chủng tộc loài người lúc này, những việc có thể làm cũng rất hạn chế. Bọn tôi cần nhiều sức mạnh hơn, nhiều tri thức và thẻ bài có thể đặt cược hơn, tri thức và sự tồn tại của cô sẽ cực kỳ có ích.”
…. Jibril giống như Đức mẹ Maria đang lắng nghe lời chỉ dạy của Thiên Chúa.
“À, còn về chuyện sách tư liệu trong máy tính bảng của tôi, tôi chỉ lấy chúng ra làm mồi nhử thôi, cô có thể tự do nghiên cứu chúng. Bọn tôi đến từ thế giới khác, muốn chinh phục thế giới này sẽ cần nhiều [người có kiến thức]. Nếu có thể tăng cường tri thức của Jibril lên nhiều hơn thì cô cứ thoải mái mà đọc, hãy dốc hết những tri thức học được để giúp bọn tôi nhé.”
Khóe mắt Jibril ầng ậng nước, lộ ra ánh mắt mê say, Sora tiếp tục nói.
“Ngoài ra cô cũng có thể tự nhiên sử dụng thư viện này như cũ, chỉ là loài người cũng cần có thư viện nên hãy để học viện hồi trước sử dụng chung luôn, sách vở sẽ do Jibril toàn quyền quản lý, như thế có được không?”
Nghe cậu nói một tràng như vậy.
Jibril cuối cùng cũng quỳ xuống trước mặt Sora
Một giọt nước mắt nhỏ xuống, hai tay đan lại trước ngực giống như đang cầu nguyện.
Mà không, cô thật sự đang cúi đầu cầu nguyện.
“Ôi, hỡi chủ nhân quá cố, thần linh sáng tạo nên chúng tôi nay đã tan biến.... Tôi cuối cùng cũng đã tìm thấy [chủ nhân] mới xứng đáng để tộc Flügel theo đuổi phục tùng, nguyện vọng tha thiết của chúng tôi cuối cùng cũng đã thành hiện thực...”
“Ủa, sao lại thành phản ứng thế này...?”
Thấy bộ dạng của cô như vậy, Steph thõng vai thất vọng, nói.
“Tôi, tôi phải nói cho cô biết nhé, hai anh em này là loại biến thái đó!? Bọn họ sẽ bắt cô ăn mặc thành bộ dạng cực kỳ xấu hổ, sẽ bắt đóng giả thành chó đấy, mồm mép thì ác độc, không có nhân tính, nhân cách đầy lệch lạch, là hai anh em cực kỳ xấu xa hạ lưu đấy!?”
“... Steph.... Chào mừng...”
“Cô, cô xem! Bọn họ sẽ làm những chuyện thế này này!!”
Nhưng Jibril vẫn còn đang trong trạng thái xuất thần chỉ mơ màng đáp.
“.... Vậy thì, có vấn đề gì sao?”
“Hả....?”
“Có thể chiến thắng tên nhóc con hèn hạ đã ngồi lên ngôi vị của Thần duy nhất bằng cách trốn tránh chiến đấu, mang tới nguồn tri thức khổng lồ từ thế giới khác, thân là Imanity nhưng lại đánh bại được tộc Elf và tộc Flügel, bọn họ là những người lật đổ tất cả những khái niệm đã biết.”
Cô khép hai cánh lại, chuyển vòng sáng trên đầu ra sau gáy, cúi thấp đầu xuống.
Đó là tư thế.... biểu lộ sự trung thành tuyệt đối mà tộc Flügel chỉ thể hiện duy nhất với chủ nhân của mình.
“My master, my lord, đức ngài của em.”
“Tốt tốt.”
“.... Thành viên tộc Flügel đứng hàng thứ sáu trong [mười sáu chủng tộc], một đôi trong Hội đồng Mười tám cánh, Jibril.”
Giống như đang tuyên thệ với thần linh, cô vừa nghiêm trang vừa cung kính nói.
“Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về chủ nhân. Suy nghĩ của em, quyền lợi của em, mỗi tấc thân thể em cũng đều thuộc sở hữu của chủ nhân, xin người hãy tận dụng chúng đến hết mức có thể, được trở thành nền móng cho ý chí của người là sự vinh hạnh tối cao của em.”
“Ừm, cứ giao cho bọn tôi. Phải không Shiro?”
“... Ưm, cứ yên tâm...”
“Tôi không thể chấp nhận chuyện đó! Với cả tôi còn phải đóng giả thành chó tới bao giờ nữa đây!?”
Tuân theo mệnh lệnh cuối cùng.... Tiếp tục duy trì tư thế [chào mừng].
Tiếng thét chói tai của Steph vang vọng không dứt trong thư viện.
Part 10
Tùm....
Tuy không xuất hiện âm thanh như vậy.
Nhưng chung quy cũng đến thời gian tắm của hôm nay.
Nói thế nào nhỉ. Đây mới chỉ là lần thứ hai từ khi tới thế giới này, Shiro đi tắm.
“... Quả nhiên là do tôi tắm rửa, Sora mặc quần áo nhỉ.”
“Hôm nay không lắp máy ảnh nên cậu không cần phải để ý. Mà này Shiro, em cũng nên quen dần với việc tắm gội đi chứ.”
Còn Shiro thì vẫn giơ mặt phụng phịu rất không hài lòng.
“Bởi vì tóc... sẽ cứng lại.... không thích...”
“Biết là vậy, nhưng hôm nay vận động nhiều như thế, dù thế nào cũng phải đi tắm chứ.”
Ngay cả là Shiro, mà không, sợ là tất cả con người đều chưa từng có ai trải qua một ngày kịch liệt như vậy.
“Nếu thế thì...”
Không biết xuất hiện từ lúc nào, Jibril đột nhiên lên tiếng.
“Oái! Jibril, cô từ đâu chui ra vậy!?”
“Chỉ cần là nơi Master đang ở thì dù ở bất kỳ đâu em cũng có thể chui ra được. À, vấn đề bây giờ là nếu người cảm thấy khó chịu về đầu tóc thì xin mời hãy dùng thử loại dầu gội này xem sao.”
Jibril vừa nói vừa đưa ra một lọ dầu gội đầu.
“Đây là loại dầu gội mà tộc Flügel chuyên sử dụng, được điều chế từ nước có chứa tinh linh, giúp bảo dưỡng tăng độ bóng cho tóc, không làm tổn hại chân tóc, tóc sẽ càng mềm mại, dễ chải, dễ tạo hình hơn, đảm bảo sẽ khiến người có được một mái tóc dài chắc khỏe và óng mượt ♪”
Thiếu nữ tộc Flügel phát biểu một tràng như chương trình quảng cáo, thế nhưng Sora....
“Để tôi chỉ ra một vấn đề trước đã nhé.... Tại sao cô lại không mặc quần áo~?”
“... Ư”
Nghe cậu nói thế, Shiro dợm quay đầu lại.
“Steph, đừng để Shiro quay lại đây! Cảnh này trẻ vị thành niên không được xem!”
“Xin cứ yên tâm, hơi nước nhiều như thế này, theo phán đoán của em thì hẳn là sẽ không vi phạm tới [quy định luân lý] mà Master đã nnói.”
“.... Ừm... Jibril.... giỏi lắm...”
Shiro lầm bầm nói, trong lòng Sora cũng thấy đồng cảm.
“Không, vấn đề là nếu cô tới chỉ để đưa dầu gội đầu thì tại sao lại phải khỏa thân vậy!”
Nghe câu hỏi này, Jibril chợt quỳ xuống trước mặt Sora, cúi đầu thành kính đáp.
“Về chuyện đó thì, Jibril thân là nô lệ của Master, tự nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ của nô lệ, cho nên em tới để kỳ lưng cho người, eh heh... Heh, heh heh heh~~....”
“Bản mặt đó mà là nô lệ cái quái gì hả! Cái tên [nghiện tri thức biến thái] này!”
Ý đồ của cô đương nhiên là tới để xác nhận, những bộ phận chi tiết chưa kịp nghiên cứu trước cuộc đấu nối từ.
Thế nhưng...
“.... Jibril... [chờ đã]...”
“Ủa...!?”
Shiro vừa lên tiếng, Jibril lập tức ngồi xuống dưới sàn.
“Ô, ô kìa? Chuyện này là thế nào vậy nhỉ?”
Tuy cô đã trở thành vật sở hữu của Sora, cũng thề trung thành với hai người Sora.
Nhưng lực cưỡng chế do Minh ước sinh ra cũng chỉ giới hạn với một mình Sora thôi mới đúng.
“.... À, đúng rồi, bởi vì tất cả mọi thứ của tôi và Shiro đều là sở hữu chung...”
Nếu Jibril trở thành vật sở hữu của Sora thì cũng có nghĩa là tự động trở thành vật sở hữu của Shiro.
Chậm hơn Shiro một bước nhưng Sora cũng đã hiểu ra việc này.
“... Dầu gội, đầu... sẽ nhận... Nhưng mà, cảnh R-18... là NG.”
“Quả, quả nhiên là Shiro... Sự bình tĩnh đó thật khiến onii-chan phải ngước nhìn ngưỡng mộ...”
Sora không khỏi nuốt nước bọt.
Chỉ là Shiro vẫn bình tĩnh như thường.
“.... Jibril... chỉ được, đứng nhìn... từ chỗ đó.”
“Oaaaaaa~~~! Sao lại thế~! Hơi nước nhiều thế này đúng là muốn giết người mà~~!”
Có vẻ cô bé đã học được cách đối xử với Jibril từ Sora.
Sora không thể trông thấy Shiro đang được Steph giúp gội đầu
Cậu thành thực nói với vẻ tôn kính.
“.... Thật tuyệt vời, Shiro-san, phương thức đối đãi của em với Jibril thật sự quá tuyệt.... Xúc động quá đi mất.”
Và rồi....
“.... Không ngờ lại bắt đầu thấy quen với việc bị ép tắm rửa trong tình huống như thế này rồi, tôi cảm thấy căm ghét chính mình...”
Steph nói như vậy.
Cảm nhận bản thân đang dần dần xa rời khỏi định nghĩa của một con người, cô vừa cười vừa rơi nước mắt...