Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Part 6
Tại vương thành Elechia, trong phòng ngủ của nhà vua.
Steph đang thoải mái tận hưởng giấc ngủ bình yên đã rất lâu chưa từng có, dạo chơi trong giấc mộng…
“Lão già… tôi đã biết mọi chuyện rồi, lão đúng là đáng chết!”
Nghe được tiếng nổ rung chuyển trong thành, cùng với tiếng gào thét thậm chí còn át cả tiếng nổ, Steph từ trên giường lăn xuống.
“Xảy, xảy ra chuyện gì?”
Steph đau đớn vì ngã dập đầu kêu lên, nhưng khi nhận ra âm thanh vừa nghe được… đính chính lại là tiếng kêu lớn của ai, cô thậm chí quên mất mình đang mặc đồ ngủ, lập tức vén chăn lên, từ trong phòng chạy ào về hướng phát ra tâm thanh… cũng chính là phòng hội nghị.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, giống như muốn đá bay cánh cửa phòng hội nghị, những gì Steph vội vàng chạy tới nhìn thấy là…
Người gây nên tiếng nổ vừa rồi… chắc là… không, không sai… chính là Jibril.
Có lẽ là vì tiếng nổ kia…
“Cái, cái cảnh tượng kinh khủng này là sao thế…”
Hatsuse Ino thay thế Steph tiến hành trò chơi, và người đối chiến… hẳn là đám chư hầu chứ… những lá bài của bọn họ và một đống văn kiện bay tứ tán trên không, khói dày tràn ngập trong phòng hội nghị, cảnh tượng hoang tàn.
Mà nguồn gốc gây nên chuyện long trời lở đất này dường như đã phát hiện ra Steph.
“Ái dà, Dora-chan, chào cậu. Chủ nhân bảo là lập tức dịch chuyển không gian đến Elechia, nhưng vì nhân số quá đông, cho nên tôi đã mở một hang động không gian hơi lớn… cậu không sao chứ?”
…Thực tình có thể không sao à?
Nhưng so với chuyện đó… Steph đột nhiên nhìn chăm chú.
Chỉ thấy Sora xé tan bụi mù, khí thế giống như muốn đạp nứt sàn nhà… sấn đến Ino, hét lớn với ông ta.
“Bị cáo Hatsuse Ino! Ngươi không chỉ là một Riajuu (1), mà thậm chí còn cưới vợ đến hai con số! Ta đã đánh giá sơ bộ cái tội lớn này trong đầu mình, căn cứ vào sự độc đoán và thành kiến của ta, được mọi người nhất trí, tuyên bố ngươi có tội, tại nơi này tuyên án bị cáo tội tử hình! Tuân theo pháp luật của ngân hà, bây giờ ngươi sẽ bị ta hóa thành tro bụi trong vũ trụ, aaahhh!
“…À… Sora-dono, chuyện mà tôi muốn nói đã chất đến tận trời cao rồi đấy.”
Đối diện với vị vua ra ngoài nửa tháng mới trở về… hơn nữa còn là một vị vua điên loạn…
Ino giống như cố nén cơn giận, thế nhưng…
Izuna đột nhiên xuất hiện từ sau lưng Sora, câu nói của cô khiến Ino lập tức đờ người ra.
“…Ông nội… ông là [quái thú tình dục] sao, desu?”
“Ấy? Izuna, cháu học ở đâu mấy từ như vậy…!”
Nhưng có lẽ vì không hiểu ý nghĩa của những từ đó, Izuna nghiêng đầu mở to mắt.
“…Sora gọi ông như vậy đấy, desu.”
“Này! Đồ khỉ trụi lông! Tên khốn ngươi chẳng những đẩy công việc chất đống như núi cho người khác, lại còn tiêm nhiễm mấy từ ngữ kỳ quái cho cháu gái người ta nữa à?”
Ino không nhịn được bộc lộ bản tính, đập vỡ cái bàn, gào lên giận dữ.
Nhưng Sora lại nhìn lên trời, vung tay chỉ vào ông ta một cách cường điệu.
“À! Nhìn kìa Izuna! Đây chính là diện mạo của tội nhân lúc bị nói trúng tim đen, khó coi thật đúng không?”
Biểu tình của Izuna giống như thua cuộc nói tiếp.
“…Ông đúng là không có đức hạnh, desu.”
“Cái… không, không phải vậy, Izuna! Ông thật lòng yêu thương bọn họ mà…”
“A… ah… im miệng đi, tên nô lệ của phần dưới cơ thể ngươi! Đừng kiếm cớ nữa, lập tức chịu chết đi… aaahhh!”
“…Anh… ồn ào quá…”
Shiro được Sora cõng trên lưng nhỏ giọng nói.
Cánh tay quàng lấy cổ Sora đang ầm ĩ, khẽ dùng sức khiến cậu im lặng.
……Sau đó lúc bụi mù bắt đầu tản đi…
“Ha ha ha, đúng là lần nào cũng náo nhiệt nhỉ…”
Theo tiếng chuông, cùng với tiếng bước chân đạp trên sàn nhà… một hồ ly màu vàng xuất hiện.
“Cái… Mi, Miko-sama?”
Nhìn thấy bóng dáng của cô, Ino lập tức cúi người nghênh đón, Miko nói với ông ta.
“Hatsuse Ino… bây giờ chúng ta phải [tất cả cùng nhau] đi đến Oceando.”
Giọng nói trong trẻo vui vẻ tiếp tục cất lên.
“Trên đường sẽ từ từ giải thích, lần này phải nhờ ông phát huy bản tính phong lưu của mình rồi, không có ý kiến gì chứ?”
“Mi, Miko-sama… ngay cả Miko-sama cũng nhìn thần như thế sao…”
Cho dù Ino sắp rơi lệ ướt đất, Miko chỉ hơi hạ thấp giọng, nói một lần nữa…
“…Ông không có ý kiến gì chứ?”
……Hỏi như vậy.
……Ino ngẩng đầu lên nhìn chung quanh.
Nhìn qua những người có mặt ở đây, tuy không biết rốt cuộc đã hiểu được gì… nhưng ông ta chỉ đáp lại một câu.
“…Tuân lệnh, xin cứ giao cho thần.”
“……”
Steph không theo kịp tình hình, chỉ đứng ở trước cửa không biết làm gì.
“Hey, Steph, xem ra cậu rất phấn chấn, chúng ta đã hai tuần không gặp rồi nhỉ?”
……Có lẽ cuối cùng cũng chú ý tới cô, Sora dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.
Nhìn dáng vẻ của cậu… vô số tình cảm trong ngực Steph như sóng cả cuộn trào.
Giận dữ, trách móc, truy xét, chất vấn…
Nhưng so với tất cả những thứ này, khi nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp của Sora, ánh mắt của cô lại nhòe đi.
Rất nhiều chuyện vốn định nói ra khi gặp Sora, cũng hoàn toàn bay đến chín tầng mây.
Steph nhắm chặt hai mắt, cố gắng không lau nhưng giọt nước mắt đang trào ra.
Cô không quan tâm nước mắt kia rốt cuộc xuất phát từ tình cảm nào, chỉ mặc kệ tâm tình lên tiếng…
“Ồ, chính sách bên phía Elechia cũng tiến hành đến mức này rồi… là chỉ thị của Hatsuse Ino sao?”
“Là Steph đấy, giữ Ino lại chỉ để kiềm chế và đưa ra ý kiến mà thôi.”
“…Ấy?”
……Không biết nói gì.
Nghe Miko và Sora đích nói chuyện, cô chỉ sững sờ thốt lên một tiếng.
Nghe được câu trả lời bất ngờ của Sora, Steph kinh ngạc mở to mắt, nhưng Miko lại mỉm cười giống như hiểu ngầm.
“…Thì ra là vậy, sau khi hô vang khẩu hiệu xây dựng liên bang, người trong cuộc là hai vị [quốc vương] lại ung dung ở tại Liên Hiệp Đông Bộ, hóa ra chuyện là như vậy… cậu vẫn xảo trá như thường nhỉ.”
Miko can đảm nói như vậy, Sora cũng đáp lại với nụ cười tương tự.
“Việc chuyên nghành nên giao cho người chuyên nghiệp… việc chính trị giao cho Steph chắc chắn không có vấn đề.”
“…Hơn nữa cộng thêm việc [các người không có mặt] thì càng như vậy.”
“Đúng thế, bởi vì chúng tôi chỉ lo lắng các nước khác sẽ thừa cơ hội can thiệp mà thôi.”
……Ino và Steph nghe được câu này cũng lập tức tỉnh ngộ.
Nhưng Shiro nhìn vào đống văn kiện, lại tiếp tục nói giống như chẳng có chuyện gì.
“…[Anh và Shiro không có mặt]… bất kể nghĩ thế nào đều là… [cạm bẫy]…”
Sau đó… cô lại nói tiếp.
“…Chỉ có kẻ ngốc… mới nhảy vào loại cạm bẫy đó…”
“Đám ngốc kia đấu với Steph, người thường xuyên tranh tài với tôi và Shiro… không ngừng học tập từ thất bại, bọn họ không có một phần vạn cơ hội thắng, cho nên chúng tôi mới yên tâm tập trung tâm lực vào Liên Hiệp Đông Bộ ♪”
Steph và Ino chỉ có thể há hốc mồm, kinh ngạc yên lặng.
Có điều sắc mặt của Sora lại trở nên nghiêm túc.
“Nhưng như vậy cũng quá nhiều đúng không, Steph, sao lại chấp nhận toàn bộ lời thách đấu?”
……Nghe được câu này, suy nghĩ của Steph trong nháy mắt đông cứng lại.
Nói như vậy… quả thật không sai… tại sao mình lại chấp toàn bộ lời khiêu chiến?
Bao gồm nội dung trò chơi và có muốn thi đấu hay không, quyền quyết định đều nằm bên phía bị khiêu chiến là mình.
Tại sao phải ép mình đến mức như vậy…
Steph mở to mắt, tự hỏi mình như vậy, nhưng câu nói tiếp theo của Sora…
“Steph… mặc dù tôi rất trông chờ vào cậu, nhưng cậu cũng đừng quá miễn cưỡng, còn có… nên nói thế nào nhỉ.”
Tiếp đó Sora hơi xấu hổ gãi đầu nói.
“Cám ơn cậu nhé.”
……Đó là câu mà cô muốn nghe.
Chỉ suy nghĩ như vậy, đã khiến cho cô liều mạng cố gắng đến mức này.
Khi đầu óc hiểu được ý nghĩa của những giọt nước mắt chảy ra, cảm giác được nhiệt độ tăng lên… gương mặt ửng hồng…
“Không, không phải… bởi vì các người quá khó hiểu, cho nên tôi muốn xử lý nhanh một chút… chỉ như vậy thôi!”
Steph lắp bắp nói, nhưng Sora càng tiến đến gần cô.
Tốc độ tim đập của cô không ngừng tăng lên.
Sora nói.
“Vậy thì Steph, xin lỗi đã làm phiền lúc cậu mệt mỏi, đúng như Miko-sama nói, chúng tôi muốn đi đến thành phố của tộc Seiren.”
“Hả? À, được… vậy, vậy thì sao?”
Steph lảng tránh ánh mắt.
Sora lại liếc mắt về nơi nào đó.
Chỉ thấy nơi đó có một thiếu nữ áo đen chưa từng gặp mặt… gương mặt hiện lên vẻ bất hạnh.
“Tộc Seiren và tộc Dhampir sắp sửa diệt vong, chúng tôi phải đi cứu bọn họ, hoặc nên nói là…”
Sau đó cậu nói nói một cách hời hợt giống như thường ngày.
“Chúng tôi phải đi lấy những thứ đang thiếu hụt để xây dựng liên bang với Liên Hiệp Đông Bộ… tài nguyên và lãnh thổ.”
Nghe Sora tuyên bố như vậy, vành mắt của Steph hơi nóng lên.
Quả nhiên… chàng trai này vẫn lo nghĩ cho cả Elechia…
Lần này đổi thành Shiro tiến đền gần.
“…Steph… cô biết may vá không…?”
“…Cái gì?”
“Nói đơn giản là chúng tôi muốn đến bãi biển, có thể nhờ cô may đồ bơi cho mọi người không? Chúng tôi sẽ đưa bản thiết kế cho cô.”
……Như vậy nói cách khác, công việc lại tăng lên rồi.
Trên mặt Steph nở nụ cười, không nói tiếng nào ngất đi…
Chú thích:
(1) Riajuu là otaku theo kiểu thực tế, dành nhiều thời gian cho cuộc sống thực hơn.