Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đan lão gia đã trở về nhà được gần nửa tháng vậy mà tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Cuối cùng đến khi tỉnh táo ra rồi, liền đặc biệt mở yến tiệc chiêu đãi Khổ Liên Tử. Đan Vãn Thiền âm thầm kêu khổ, kiểu quái nhân như Khổ Liên Tử, mời được mới là lạ. Đan lão gia cứ tiếp tục nhiệt tình mời, cuối cùng không còn cách nào khác, Đan Vãn Thiền đành phải mời Thủy Quỷ Tiêu đến.
Thủy Quỷ Tiêu không chịu nổi việc Đan Vãn Thiền cứ năm lần bảy lượt mời đi mời lại như vậy, nên đành nghe theo. Người nhà của Đan lão gia, cái khác kém tắm, chứ riêng khoản uống rượu thì rất giỏi. Thêm vào đó ông chú họ của Đan Vãn Thiền cảm kích ơn cứu mạng của hai thầy trò Thủy Quỷ Tiêu, nên càng nhiệt tình sốt sắng. Sau màn uống rượu bét nhè ấy, Thủy Quỷ Tiêu không chịu nổi, say như chết.
Trên bàn tiệc, khuôn mặt Đan Vãn Thiền tuy vẫn vui vẻ, nhưng lại không ngừng thở dài, đũa cũng chẳng buồn gắp. Người nên làm những chuyện này, vốn dĩ phải là phu quân của nàng. Nhưng giờ phu quân của nàng đang ở ngàn dặm xa xôi, làm cái việc gọi là “chính sự”.
Gả vào Giang gia nhiều năm như vậy, bất luận là trong mắt của người trong gia tốc, hay trong mắt hắn, nàng đều không phải chuyện gì quan trọng.
Nàng nhấc một chén rượu, uống cạn với mẹ kế, rượu vào sầu càng thêm sầu, khuôn mặt ửng hồng. Đan Vãn Thiền không biết mình bị đưa về khuê phòng từ lúc nào. Sáng hôm sau lúc tỉnh lại, phát hiện căn phòng đó không phải là phòng nàng ở lúc chưa lấy chồng. Đan Vãn Thiền chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra đến nơi, phải mất một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở nhà mẹ đẻ. Lúc nàng quay về nhà có dẫn theo một nha hoàn tên là Linh Âm, đây vốn dĩ là nha hoàn hồi môn của nàng, giờ quay về, cũng không biết đã chạy đến chỗ nào tìm bạn chơi đùa tâm sự, mà không thấy bóng dáng đâu.
Nàng khát khô cả cổ, duỗi tay ra muốn chống người ngồi dậy, nhưng lại chạm vào một thứ nóng sực. Đan Vãn Thiền trợn tròn mắt lên nhìn, cả người thiếu chút nữa là bật dậy – Bên cạnh nàng có một người đang ngủ, là một người đàn ông!
Đan Vãn Thiền vừa định hét lên, nhưng cũng biết chuyện này không nhỏ, nên vội vàng bịt miệng mình lại. Người đàn ông trên giường bị hành động của nàng làm cho tỉnh giấc, nên cũng nhập nhèm mở mắt ra. Sắc mặt Đan Vãn Thiền trắng nhợt, người đàn ông đó là Thủy Quỷ Tiêu!
Điều càng khiến cho nàng lúng túng hơn là, trong khi quần áo trên người nàng vẫn còn rất chỉnh tề, thì của Thủy Quỷ Tiêu lại bị người ta lột sạch, toàn thân từ trên xuống dưới ngay cả một mảnh vải để che đi vị trí đáng xấu hổ kia cũng không còn. Giờ hắn đang nằm gối đầu lên đùi Đan Vãn Thiền, không biết trời trăng gì.
Cho dù Đan Vãn Thiền có chậm hiểu hơn nữa, cũng ý thức được có chỗ không đúng. Đầu óc nàng vẫn còn say váng vất, lảo đà lảo đảo xuống giường, mới phát hiện đây không phải là Đan gia, càng không phải là Trầm Bích sơn trang.
Đây là đâu?!
Nàng sải bước đi nhanh tới chỗ cửa, đẩy mạnh một cái, quả nhiên đã bị khóa chặt. Toàn bộ cửa sổ cũng bị đóng dát gỗ chặn từ bên ngoài. Đan Vãn Thiền không tìm thấy đường ra, lại quay trở về bên giường, cũng không màng đến việc ngượng ngùng, dùng sức lay Thủy Quỷ Tiêu: “Này…… ngươi tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi!”.
Thủy Quỷ Tiêu vừa mở mắt, việc đầu tiên là xuýt xoa một tiếng, lúc ấy Đan Vãn Thiền mới phát hiện ra trên đầu hắn sưng một cục rất to. Đó là vết thương do bị người ta đánh một gậy rất mạnh từ đằng sau. Đan Vãn Thiền vội vàng rụt tay lại, không dám mặt dày liếc mắt nhìn hắn nữa: “Ngươi không sao chứ?”.
Thủy Quỷ Tiêu đanh mặt: “Cô cứ thử bị người ta nện cho một gậy như vậy đi, xem có không sao không! Não ta sắp văng tung tóe ra ngoài rồi đây!” Nghe hắn nói vậy, thì hình như không có việc gì lớn, Đan Vãn Thiền cũng thấy yên yên dạ đôi phần: “Sao chúng ta lại ở đây?”.
Thủy Quỷ Tiêu nhỏm người đứng dậy, Đan Vãn Thiền liền kinh hô, lập tức bịt chặt mắt mình lại. Lúc ấy Thủy Quỷ Tiêu mới phát hiện ra bản thân quả thực đang quá “trần trụi”, hắn tìm quanh quất trái phải, căn phòng này dường như không giống phòng cho người ở, ngay cả một miếng giẻ rách cũng chẳng có.
Hắn đành phải nhìn về phía Đan Vãn Thiền: “Cởi quần áo ra cho ta!”.
Khuôn mặt Đan Vãn Thiền lập tức đỏ ửng, nhưng nàng cũng biết – Không thể để Thủy Quỷ Tiêu trần truồng dắt chim đi dạo phòng trống như vậy được?!
Nàng nhìn xuống người mình, cũng có chút khó xử. Giờ đang là vào giữa hè, quần áo nàng mặc cũng không nhiều lắm. Nàng nghiến răng: “Ngươi quay lưng lại đi.”
Thủy Quỷ Tiêu lập tức quay lưng lại, đứng ở cửa ra vào nói: “Tốt nhất là cô nhanh lên, ta chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn trộm, nhưng chưa chắc là đã không có người khác tìm đến.”
Đan Vãn Thiền cởi váy lót ra mà run như cầy sấy, sau khi mặc lại váy ngoài vào cẩn thận, mới vứt chiếc váy lót màu trắng cho Thủy Quỷ Tiêu. Thủy Quỷ Tiêu nhận lấy rồi cũng thấy đau đầu – Chiếc váy này, thật sự là quá nhỏ đối với hắn. Hơn thế hắn cũng không thể mặc váy lót của phụ nữ lang thang rêu rao khắp nơi được.
Đắn đo hồi lâu, hắn quyết định liều một phen, quấn cái váy lót vòng quanh hông rồi buộc lại, ba điểm thì ít nhất cũng che được một điểm chứ. Có còn hơn không. Cái khố tạm bợ đã quấn xong, hắn cũng đi đến chỗ cửa quan sát.
Then cửa được cài rất kiên cố, cửa sổ cũng bị đóng đinh cố định rất chắc chắn, không còn lối ra nào khác. Hắn ngồi trở lại giường, nhìn dáng vẻ gồng mình trấn tĩnh của Đan Vãn Thiền, trầm giọng nói: “Bất luận đối phương là ai, tối qua đã có cơ hội giết chết chúng ta rồi. Nếu đã không động thủ, chứng tỏ tạm thời không có sát tâm, cô không cần phải quá lo lắng.”
Đan Vãn Thiền gục đầu, chỉ nói “ừ” một tiếng cụt lủn. Thủy Quỷ Tiêu cũng hết cách, nếu hôm nay người ở trong căn phòng này là Xuyên Hoa Điệp, hắn sẽ nghĩ ra cách giải quyết cái cửa sổ kia chí ít cũng có thể chạy thoát ra ngoài. Nhưng Thủy Quỷ Tiêu lại không biết chút võ công nào, bản lĩnh dùng độc cố nhiên là cao minh, nhưng rõ ràng là kẻ địch nắm rõ hắn như lòng bàn tay – Nếu không đã chẳng lột hắn sạch bách thế này.
Hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, bên ngoài không biết là giữa trưa hay sáng sớm, nhưng có thể nghe thấy tiếng ve kêu vang lên xung quanh. Căn phòng này đã lâu rồi không có người ở, mùi nấm mốc và ẩm ướt hòa vào nhau, vô cùng khó ngửi. Thêm vào đó là bầu không khí ngột ngạt, vô cùng oi bức.
Ngồi được một lúc, toàn bộ quần áo trên người Đan Vãn Thiền ướt sũng. Lưng áo Thủy Quỷ Tiêu cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn tìm kiếm quanh quất một hồi, trong phòng không còn thứ gì khác để dùng nữa cả, chỉ có một tấm chiếu đã cũ trải trên giường mà thôi.
Hắn kéo cái chiếu xuống, xé ra một mảnh nhỏ. Đan Vãn Thiền đang định hỏi, thì hắn đã ngồi xuống cạnh nàng, bắt đầu quạt. Tuy rằng hắn không biết công phu, nhưng quanh năm suốt tháng leo núi hái thuốc, nên lực ở bàn tay và cánh tay vẫn phải có, chút gió ấy cũng có thể xua đi phần nào cái nóng.
Đan Vãn Thiền túm chặt quần áo của mình lại, định đón lấy mảnh chiếu nhỏ trong tay hắn: “Để ta tự làm.”
Thủy Quỷ Tiêu vẫn nói bằng cái giọng lạnh lẽo như băng: “Đừng cử động lung tung, để ta quạt.”
Đan Vãn Thiền cũng không tiện tranh giành với hắn, đành ngồi nguyên như vậy. Thỉnh thoảng những luồng gió man mát lại quét qua vành tai tóc mái của nàng, bên ngoài mãi cũng chẳng thấy có người tới, nàng ngồi mãi ngồi mãi, ngồi đến mức bắt đầu thấy gà gật. Ngay cả biểu cảm của Thủy Quỷ Tiêu cũng giống y hệt Khổ Liên Tử: “Lên giường ngủ.”
Đan Vãn Thiền vẫn có chút chần chừ, Thùy Quỷ Tiêu bèn hừ lạnh bảo: “Dù sao có tỉnh cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ cô sợ bọn họ tới không gọi cô tỉnh chắc?”.
Đan Vãn Thiền nghĩ ngợi, thấy cũng phải, bèn dứt khoát lên giường nằm xuống chiếu. Thủy Quỷ Tiêu ngồi ở đầu giường, chốc chốc lại phe phẩy quạt. Chỉ một lát sau Đan Vãn Thiền đã chìm vào giấc ngủ, vang lên tiếng ngáy khe khẽ, Thủy Quỷ Tiêu buồn chán chẳng có gì làm, đành ngồi ngắm nàng – Cả cái phòng này, thứ duy nhất đáng để nhìn chỉ có mình nàng thôi.
Tiếng ve kêu quá ồn ào, nhưng khuôn mặt lúc ngủ của nàng lại vô cùng an tĩnh. Thủy Quỷ Tiêu cũng cũng chẳng hơi đâu nghĩ tới những chuyện phong hoa tuyết nguyệt làm gì, hắn chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn nàng vậy thôi. Thật ra phụ nữ, quả thực là loại động vật đẹp nhất thế gian này, cũng chỉ có bọn họ, mới có thể tôn lên được nét uyển chuyển của những chiếc trâm cài đung đưa, và mềm mại mượt mà của tơ lụa.
Thật ra trong khoảnh khắc ấy trái tim hắn như biển cả êm đềm không gợn sóng, hắn hoàn toàn không chút lo lắng sầu thảm cho tình cảnh nguy khốn trước mắt. Từ khi được Khổ Liên Tử thu nhận và nuôi dưỡng cho đến nay, có lúc nào là hắn được ở ngoài vòng nguy hiểm đâu?
Từng cơn gió mát nhè nhẹ, dịu dàng thong thả dạo chơi trong giấc mộng êm đềm của Đan Vãn Thiền. Hàng lông mày thanh tú tuyệt đẹp của nàng hơi giãn ra, trong mơ cũng có mùa hạ nóng bức, mẹ đẻ của nàng vẫn còn. Bà ôm nàng vào lòng, ngồi dưới bóng cây bên hồ. Cũng thỉnh thoảng lại phe phẩy quạt cho nàng như thế này.
Những đóa hoa thược dược nở bung đỏ rực cả một mảng, bóng hoa lay động che mờ đôi hài ngọc.
Trại Phi Ưng.
Bạc Dã Cảnh Hành cùng đi với Giang Thanh Lưu đến chỗ ở của gã đại phu chân đất Diệp Hòa, quả nhiên tóm được gã. Nhưng gã Diệp Hòa này không chịu nói bất cứ điều gì, nhất loạt kêu oan như tên thợ săn Ngô Đại Đầu kia. Giang Thanh Lưu bên ngoài là minh chủ võ lâm, nhưng giờ tội danh của hai người này vẫn chưa xác thực được, nên hắn không thể sử dụng những thủ đoạn hỏi cung mất hết tiết tháo ra được.
Những người dân trong thôn xôn xao bàn tán, Giang Thanh Lưu cũng biết hai người này thực sự rất đáng nghi – Những người dân ở đây đều định cư cố định, đa phần đều biết rõ gốc gác. Đôi lúc cũng có người lạ tới nhưng không nhiều. Vậy mà thời gian hai người này đến đây, lại trùng khớp với thời gian Lâm Tiểu Thi lấy chồng.
Hắn lệnh cho đám người của Hạ Lôi, Hạ Báo tách hai người đó ra giam riêng, nhưng cả hai đều kín miệng, ngay cả một cơn gió cũng không lọt.
Cũng chính vào lúc đó, Giang gia truyền đến tin Đan Vãn Thiền mất tích. Giang Thanh Lưu nhận thư đọc một lúc lâu, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Sau đó, hắn gấp lá thư lại cẩn thận, cất vào trong ống tay áo.
Huynh đệ của Hạ gia vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, Giang Thanh Lưu cũng không nói nhiều với bọn họ. Đợi đến khi người của trại Phi Ưng đều đã rời đi rồi, hắn mới nói một câu: “Có người bắt Vãn Thiền đi rồi.”
Đây đúng là chuyện lớn nghiêm trọng, Tề Đại và Thôi Tuyết nhất loạt chuẩn bị thu dọn hành lý, nhưng Giang Thanh Lưu lại đột nhiên nói: “Không cần.” Mọi người đều ngẩn cả ra, hắn chậm rãi nói tiếp, “Vãn Thiền không biết võ công, nếu đối phương có ý muốn giết người, thì nàng ấy tuyệt đối không còn cơ hội sống sót. Nhưng đối phương lại có ý đồ khác, nên tạm thời nàng ấy sẽ an toàn không có gì đang lo ngại. Chỗ này sắp tra ra manh mối rồi, không được bỏ dở giữa chừng.”
Tề Đại và Thôi Tuyết đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm gì nữa. Bạc Dã Cảnh Hành rút bức thư từ trong ống tay áo của hắn ra, quả nhiên đọc được bút tích của Giang Ẩn Thiên ở đoạn cuối cùng, bảo Giang Thanh Lưu sau khi xử lý xong chuyện ở trại Phi Ưng thì hãy quay về ngay.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Bạc Dã Cảnh Hành mới cười hì hì nói: “Ngươi thật sự có thể bình tĩnh phá án được à?”.
Giang Thanh Lưu không thèm nhìn đến nàng: “Ta đi nói chuyện với Diệp Hòa.”
Sau đó hắn lấy từ trong hộp thuốc ra một viên Trường Sinh hoàn. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn đứng nguyên chỗ cũ: “Cô vợ nhỏ của ngươi mong manh yếu đuối khiến người ta phải thương xót như vậy, cho dù đối phương không giết, thì cũng khó tránh sẽ bị người ta sàm sỡ động chạm, ngươi cũng không để ý sao?”.
Giang Thanh Lưu quay ngoắt người lại, một tiếng xoảng cực to vang lên, một bình trà lao thẳng tới, đập vào tường, vỡ tan tành.
Tề Đại và Thôi Tuyết bị dọa cho sợ đến rụt cả cổ, Bạc Dã Cảnh Hành gõ gõ cái tẩu thuốc phỉ thúy, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Cái mũ xanh của nhà mình sắp sụp tới rốn rồi, vậy mà vẫn còn đi quản chuyện vặt nhà người khác. Giang minh chủ, lão phu thực sự bội phục, bội phục.”