Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày thứ hai, Giang Thanh Lưu đặc biệt tăng thêm liều lượng bữa sáng cho nàng, lại phái người đi tìm Khổ Liên Tử. Khổ Liên Tử vẫn đang vùi đầu trong đống sách, ước chừng đã một tháng không gặp, râu tóc ông ta đã mọc dài đến mức không còn ra hình người, khuôn mặt đen cáu bẩn thỉu, không biết đã bao lâu rồi chưa rửa mặt.
Lúc này ông ta đứng ở ngoài cửa, căn bản không định bước vào phòng. Giang Thanh Lưu đút cho Bạc Dã Cảnh Hành ăn, thấy vậy thắc mắc: “Ông đứng ngoài đó làm gì?”.
Khuôn mặt Khổ Liên Tử không chút cảm xúc: “Lúc người phát bệnh ta có tới một lần.”
Giang Thanh Lưu không hiểu gì, Khổ Liên Tử đứng thẳng tắp trước cửa, giọng nói vẫn cứng nhắc không mảy may có chút cảm xúc nào: “Người không muốn ta nhìn thấy tình trạng lúc này của người đâu.” Giang Thanh Lưu thấy Bạc Dã Cảnh Hành đang ra sức liếm cái bát, liền cho nàng thêm một viên Yên chi hoàn: “Ông đừng dắt vàng lên mặt nàng ta nữa, chỉ với cái da mặt này, còn sợ người khác nhìn thấy mình phát bệnh chắc?”.
Khổ Liên Tử vẫn không bước vào, khuôn mặt trầm tĩnh như nước: “Giang Thanh Lưu, cho dù có bị giam cầm trong địa lao của Giang gia ba mươi năm, ba trăm năm, hay ba nghìn năm, thì Bạc Dã Cảnh Hành, mãi mãi vẫn là Bạc Dã Cảnh Hành.”
Lúc nói đến câu này, trên khuôn mặt độc dược lạnh lùng hung tàn có một loại biểu cảm kiêu ngạo không cần nói cũng khiến người ta cảm nhận được, ngay cả con mắt độc nhất cũng phát ra thứ ánh sáng kỳ dị. Giang Thanh Lưu không tài nào hiểu được kiểu vinh quang ấy, cho dù hắn cũng là nhân vật đứng trên đỉnh của giang hồ, được vô số người ngưỡng mộ tán tụng. Nhưng Giang Thanh Lưu vẫn có điểm khó chịu, Bạc Dã Cảnh Hành giống Giang Thiếu Tang, là đại diện cho giang hồ của thời đại đó. Cho dù là một chính một tà, nhưng có ai trong võ lâm dám coi thường chứ?
Hiện giờ giang hồ rộng lớn đâu đâu cũng có nhân tài, người mới sẽ thay thế người cũ. Những thiếu niên quần là áo lượt, giống như hí văn theo cách nói cũ, đã bị gác sang một bên. Giang Thiếu Tang một đời hào hiệp ra đi khi tuổi đời còn trẻ, ma đầu trong tà đạo Bạc Dã Cảnh Hành không được nhìn thấy ánh mặt trời sống tạm bợ cho qua ngày suốt hơn ba mươi năm, biến thành một cô gái yếu ớt gió thổi là bay.
Hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Khổ Liên Tử, cuối cùng trong lời nói và hành động đã xuất hiện phong thái của một bậc minh chủ võ lâm: “Cho dù nàng ta có là Bạc Dã Cảnh Hành, thì giang hồ này, đã không còn là giang hồ của nàng ta nữa rồi. Ông đừng đặt thêm kỳ vọng vào nàng ta nữa, có lẽ nàng ta đã không còn gánh vác được nó từ lâu rồi.”
Một thoáng trầm mặc, ánh mắt của hai người bắn ra những tia lửa chiến tranh của năm tháng đan xen. Cuối cùng vẫn là Khổ Liên Tử mở miệng trước: “Khẩu vị của người thế nào?”.
Giang Thanh Lưu nhìn Bạc Dã Cảnh Hành liếm Yên chi lộ: “Khẩu vị vẫn ổn.”
Vẻ mặt Khổ Liên Tử không chút cảm xúc, cứ như thể tranh chấp lúc vừa nãy chưa từng tồn tại, nhấc chân rời đi: “Chịu ăn thì không còn vấn đề gì lớn nữa, cho ăn xong rồi ngươi cũng rời đi đi, đừng làm phiền người nghỉ ngơi.” Dứt lời, ông ta đã bước ra sân. Giang Thanh Lưu thật sự không thể hiểu được những người này, hắn cũng có thể coi là kẻ thức thời. Lan San Khách sùng bái Bạc Dã Cảnh Hành một cách mù quáng đã đành, nhưng Khổ Liên Tử cũng là một gã nô bộc trung thành cúc cung tận tụy. Ông ta lo lắng hơn bất kỳ một ai, nhưng ngay cả việc bước vào để nhìn một cái cũng không muốn.
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn hơi sợ lạnh, thời nóng nực thế này nhưng cánh môi nàng trắng bệch. Giang Thanh Lưu bón cho nàng ăn đến bốn viên Yên chi hoàn, rồi mới kéo chăn lên đắp cho nàng. Vừa đặt lưng xuống giường là đã co lại thành một đóng, cuốn chặt chăn quanh người như một cái há cảo. Giang Thanh Lưu nghĩ ngợi, rồi lại đặt lên bàn một bình rượu lâu năm cho nàng, dặn dò Thôi Tuyết thỉnh thoảng tới xem.
Bạc Dã Cảnh Hành ngủ suốt một ngày, đến lúc chạng vạng, mặt trời lặn dần về phía Tây, tinh thần nàng mới khá lên đôi chút, nên quyết định ra ngoài đi dạo một vòng. Khổ Liên Tử vẫn đang mải vùi đầu trong đống thảo dược, Thủy Quỷ Tiêu không có ở đây, nên tự ông ta phải nghiền vụn thảo dược, bận rộn đến nỗi mồ hôi đầy trán. Cuối cùng khi thấy Bạc Dã Cảnh Hành bước bào, ông ta mới thôi vùi đầu vào đống thảo dược nghiền, duỗi tay ra.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng nhấc tay lên để ông ta bắt mạch cho, qua một lúc lâu, rốt cuộc ông ta vẫn lắc đầu. Bạc Dã Cảnh Hành tức giận: “Cái tên Giang Thanh Lưu này làm ăn kiểu gì vậy, sao vẫn chưa mang thai!”.
Khổ Liên Tử hừ lạnh: “Chuyện này lỗi cũng không phải ở một mình hắn ta!”.
Bạc Dã Cảnh Hành cãi chày cãi cối: “Sao lại không phải là lỗi của hắn, ngay cả vợ hắn cũng đâu có mang thai được! Không được, lão phu phải tìm người khác thử xem, không thể treo cổ chết trên cây mai già nhà hắn được!”.
Khổ Liên Tử trợn mắt khinh thường: “Tỉnh rồi thì nhanh nhanh chóng chóng lôi cổ Thủy Quỷ Tiêu về đi, thảo dược quá nhiều, mà không có trợ thủ.”
Bạc Dã Cảnh Hành gật gật đầu, xoay người định đi, thì đột nhiên Khổ Liên Tử nói tiếp: “Sau khi Hàn Âm cốc gặp họa diệt môn, không phát thiện ra thi thể của Tố Tố và công tử Hàn Âm.”
Sống lưng Bạc Dã Cảnh Hành chợt cứng đờ, Khổ Liên Tử cúi đầu, tiếp tục nghiền thảo dược: “Một số phương thức điều chế độc dược của Âm Dương đạo rất giống với Thiên ky tán, và Thần tiên thủy của ta, ta nghi ngờ Tố Tố đang ở Âm Dương đạo.”
Bạc Dã Cảnh Hành tiếp tục sải bước: “Biết thế.”
Toàn bộ Trầm Bích sơn trang tuyệt đối không nhắc nhỏm gì đến chuyện của Đan Vãn Thiền, suy nghĩ của Giang Ẩn Thiên, chính là túc trực ở trong sơn trang, nếu đối phương đã bắt người, thì sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm để ra điều kiện. Tuy nói vậy, nhưng bảo Giang Thanh Lưu yên tâm làm sao được, nửa tháng rồi mà vẫn chưa có chút thông tin nào.
Chuyện này liên quan đến danh tiết của Đan Vãn Thiền, nên hắn cũng không tiện nhờ các thế lực khác tìm kiếm giúp, chỉ có dựa vào sức lực của bản thân mà thôi. Ngược lại bên phía trại Phi Ưng lại truyền tin đến, Ngô Đại Đầu đã khai nhận toàn bộ, đồng thời liệt kê danh sách tiền bạc của cải suốt mấy năm qua trại Phi Ưng giao cho Âm Dương đạo.
Chuyện này khiến giang hồ kinh sợ dậy sóng, mấy môn phái lớn đều hỏi về chuyện này, bắt đầu thanh tra những vấn đề khả nghi xảy ra trong mấy năm gần đây của môn phái. Giang Thanh Lưu không nghi ngờ gì lại thu hoạch thêm được vô số những lời khen tặng, có không ít những môn phái đều có những vấn đề đáng nghi nan giải muốn mời hắn tới hiệp trợ.
Các môn phái trên giang hồ, chịu để cho người khác nhúng tay vào việc nội bộ của mình, điều đó chứng tỏ sự tín nhiệm tuyệt đối. Giang Ẩn Thiên chọn ra ba việc được người ta nhờ, hy vọng Giang Thanh Lưu giúp một tay. Ba việc được đề cập ấy đều là từ những đại môn phái danh tiếng, điều này sẽ giúp nâng cao danh tiếng cho Giang gia.
Còn trong gia tộc, đối mặt với các vị trưởng lão, cuối cùng Giang Thanh Lưu cũng nhắc đến điểm đáng ngờ: “Nếu như cháu tiếp nhận những việc này, vậy chuyện của Đan Vãn Thiền sẽ tính sao?!”.
Đối với vấn đề hắn vừa hỏi, hiển nhiên Giang Ẩn Thiên rất ngạc nhiên: “Nếu hung thủ đến đưa ra yêu cầu, chúng ta đương nhiên sẽ nghĩ cách ứng cứu, cháu ở lại trong sơn trang cũng đâu giúp được gì.”
Giang Ẩn Thiên nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Thái gia gia, nàng ấy là thê tử của cháu.”
Giang Ẩn Thiên không mảy may né tránh ánh mắt hắn: “Con bé cũng là con dâu của Giang gia.”
Buổi tối, Xuyên Hoa Điệp vội vã trở về, hắn và sư phụ mình Lan San Khách vâng mệnh theo dõi gã Diệp Hòa chạy trốn. Gã Diệp Hòa này võ công cao cường, cũng chính vì ỷ vào điều đó, nên việc Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách muốn theo dõi gã lại càng trở nên dễ dàng hơn – Gã quá tự tin mà. Một con người quá tự tin, thường luôn dễ dàng bỏ qua rất nhiều những khả năng khác.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi dưới cây mai trong tiểu viện, toàn bộ hoa yên chi (1) trong sân nào hồng phấn, trắng tuyết, xanh khói, xanh thẫm, đỏ rực đều đã bung nở khoe sắc. Nhưng bông hoa rất to, cành lá dày dặn mọng nước, cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp rất đẹp, nhụy hoa ở chính giữa nụ tươi non thon dài, đoạn cuối còn hơn uốn cong. Ở trong tiểu viện, hiển nhiên là càng sống động rực rỡ.
Xuyên Hoa Điệp đứng cạnh một bông yên chi, toàn bộ tiểu viện tràn ngập hương rượu nhàn nhạt: “Cốc chủ, gã Diệp Hòa đó có vẻ chỉ là một đường chủ thôi, gã không trốn về lại tổng bộ.”
Bạc Dã Cảnh Hành không hề ngạc nhiên: “Giám sát gã, chú ý mọi cử chỉ hành động hàng ngày, rồi ghi chép lại cẩn thận.”
Xuyên Hoa Điệp gật đầu, móc từ trong người ra một con chim bồ câu lớn, ghi lại những lời Bạc Dã Cảnh Hành vừa nói bằng mật ngữ, rồi tung con chim vào không khí. Bạc Dã Cảnh Hành chép chép miệng, có vẻ như đang nhớ món chim bồ câu non nướng.
Sắc đêm dần trở nên tối hơn, đèn đuốc trong Trầm Bích sơn trang được thắp sáng như thể đang là ban ngày, nhưng ở một nơi khác thì duỗi cả bàn tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón. Đan Vãn Thiền chợt bừng tỉnh, vừa mở mắt ra nhìn thì chỉ thấy một mảng tối đen như mực, trong lòng nàng thầm run rẩy kinh hãi: “Linh Âm?” Nói xong được một lúc, mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Bên cạnh vang lên một tiếng động cực khẽ, nàng lập tức cuộn tròn người lại.
“Xem ra vẫn không có ai rảnh rỗi để ý tới chúng ta.” Giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên ngay bên cạnh, cuối cùng Đan Vãn Thiền cũng bình tĩnh lại được đôi chút: “Thủy Quỷ Tiêu.” Nàng vươn tay về phía phát ra giọng nói, sờ thấy cơ bắp đàn ông tuy thô cứng nhưng lại vô cùng cường tráng, liền vội vàng rụt tay lại. Thủy Quỷ Tiêu ngồi xuống bên cạnh nàng, lúc Đan Vãn Thiền ngủ, hắn đã xem xét xung quanh mấy bận rồi, bốn bề tuy rằng không phải tường đồng vách sắt gì, nhưng giờ hắn tay không tấc sắt, cho dù có làm gì cũng không thể thoát ra được.
Hắn cũng là người có suy nghĩ nhạy bén, sao lại không biết, kẻ xấu càng không bận tâm đến bọn họ, thì nguyên nhân sẽ càng lớn. Trong lúc hai người đang trầm mặc, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Lúc này lại đột nhiên có người tới, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Đan Vãn Thiền lo lắng đến ngừng thở, Thủy Quỷ Tiêu không biết vô tình hay cố ý đứng chắn trước mặt nàng.
Bên ngoài có tiếng khóa cửa lạch cạch, và chỉ thoáng chốc, đèn đuốc sáng rực chiếu sáng cả căn phòng, Thủy Quỷ Tiêu và Đan Vãn Thiền bị luồng ánh sáng đột ngột làm cho chói mắt, bất giác lấy tay lên che, phải mất một lúc lâu mới nhìn rõ được người đến.
Đứng trước mặt là hai gã đàn ông to lớn cởi trần, cơ thể như một tòa tháp bằng sắt, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoáng lại lóe lên những tia sáng lạnh lẽo âm hiểm. Sau khi hai gã tiến vào, cũng không đề phòng hai người bên trong chạy trốn, mà đi tới vứt luôn hai cái bánh bao xuống đất.
Nền đất cũng không biết đã bao lâu rồi chưa có người quét dọn, tích một lớp bụi đen sì, Thủy Quỷ Tiêu thì thôi không nói, nhưng Đan Vãn Thiền là cô gái ăn sung mặc sướng, sao có thể nuốt được thứ ấy?
Thấy hai người không có phản ứng gì, hai gã đàn ông hừ lạnh một tiếng, tên bên trái nói khá to nói: “Người ta chê không ăn mấy thứ này kìa, ta đã nói là không cần mang tới, ngươi lại cứ không nghe.”
Gã còn lại không nói gì, nhấc chân định giẫm lên hai cái bánh trên đất. Thủy Quỷ Tiêu nhanh tay nhanh mắt, thoắt cái đã nhặt hai cái bánh bao lên: “Ai nói bọn ta chê?”.
Gã đàn ông đó cũng không quan tâm đến hắn nữa, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Đan Vãn Thiền đang ở trên giường: “Ăn đi, ăn nói rồi huynh đệ bọn ta mới tiện động thủ.”
Đan Vãn Thiền co người lùi vào trong góc giường, Thủy Quỷ Tiêu mắng thầm một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Dám hỏi hai vị đây mang bọn ta tới nơi này, rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Hắn vừa dứt lời, gã đàn ông bên trái liền không chút bận tâm đạp cho hắn một cái. Lực đạo cực lớn, Thủy Quỷ Tiêu chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị giáng một cú rất mạnh, khí huyết cuộn trào. Đan Vãn Thiền hoảng sợ thét lên, sao còn ăn được nữa. Gã bên trái không dài dòng, móc từ trong người ra một cái hộp gỗ nhỏ, tay phải lấy ra một cây kéo sáng loáng: “Giang phu nhân, xin lỗi nhé.”
Hắn từ từ bước lại gần, tuy Đan Vãn Thiền rất sợ, nhưng cũng nghiến răng không mở miệng cầu xin. Thủy Quỷ Tiêu bò lên từ dưới đất, lê vài bước muốn chắn trước mặt Đan Vãn Thiền: “Các ngươi muốn làm gì?”.
Gã đàn ông cầm kéo vẫn sán lại gần Đan Vãn Thiền, nhấc bàn tay nhỏ nhắn như những cọng hành của nàng lên. Bàn tay của Đan Vãn Thiền bình sinh đã rất đẹp, móng tay được cắt sửa móng nào móng nấy đều rất sạch sẽ. Trên ngón út còn đeo một chiếc nhẫn ngọc, tôn lên làn da trắng mịn trong suốt.
Gã đàn ông chẹp chẹp vài tiếng, cầm kéo lên nói với ngón tay út bàn tay trái của nàng: “Mang thứ đồ nho nhỏ này đi, để tôn phu và phu nhân được gặp nhau.”
Đan Vãn Thiền nào đã gặp phải tình huống này bao giờ, nên bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu. Thấy cây kéo to đùng sáng loáng sắp sửa cắt đứt tay mình, nàng nhắm chặt mắt. Cuối cùng cũng thấy xuất hiện một giọt lệ như trân châu vương trên khóe mắt.
“Đợi đã.” Có tiếng người vang lên, gã đàn ông quay đầu lại, chỉ thấy Thủy Quỷ Tiêu đã đứng dậy, thân trên không mảnh vải che thân, thân dưới chỉ cuốn tạm bằng một chiếc váy lót của phụ nữ, hiển nhiên là trông rất buồn cười. Nhưng sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc: “Hai vị rõ ràng biết nàng ta là Giang phu nhân mà vẫn ung dung bình tĩnh, chứng tỏ không phải là nhân vật tầm thường. Tuy nhốt hai người bọn ta ở chỗ này nhưng không hề nhục mạ, có thể thấy cũng là những người coi khinh hành động của kẻ tiểu nhân. Hai ngưởi chẳng qua chỉ muốn có tín vật để khiến Giang gia tin rằng nàng ta đang ở trong tay các người mà thôi. Nếu lấy ngón tay, thì lấy của tại hạ cũng thế cả, hà tất phải làm khó một cô gái?”.
Hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Thủy Quỷ Tiêu tiến lên một bước, đầu tiên tháo chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay út của Đan Vãn Thiền ra, sau đó tiện tay cầm lấy cây kéo sáng bóng kia, không mảy may do dự, nhét ngón tay út trên bàn tay trái của mình vào giữa hai lưỡi kéo, hơi dùng sức. Chỉ nghe thấy một âm thanh rất khẽ vang lên, ngón tay út thon dài đã rơi xuống sàn nhà bụi bặm.
Chỗ ngón tay bị cắt, máu lập tức tuôn ra đầm đìa.
Thủy Quỷ Tiêu không màng gì đến việc cầm máu vết thương, hắn cúi người nhặt ngón tay út từ dưới đất lên, ghép với chiếc nhẫn ngọc của Đan Vãn Thiền rồi đưa tới trước: “Các vị không biết chứ, con người của Giang minh chủ lấy được một người vợ cũng không dễ dàng gì?! Nếu thật sự tổn hại đến sự hoàn chỉnh của Giang phu nhân, sợ rằng dưới sự tức giận của ngài ấy, sẽ bỏ vợ cũ lấy vợ mới, trái lại sẽ làm chậm trễ đại sự của các vị đấy.”
Hai gã đàn ông có hơi do dự, nhưng cũng không nói nhiều nữa, đặt ngón tay vừa bị cắt của hắn và chiếc nhẫn của Đan Vãn Thiền vào trong hộp, xoay người đi ra khỏi phòng, rồi lại khóa chặt cửa lại.
Trong màn đêm, Thủy Quỷ Tiêu thở phào một hơi, cả người buông thõng. Trong bóng tối hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, rồi đột nhiên có một bàn tay khác lần đến, chạm vào đầu vai hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích, bàn tay cũng không rụt về như những lần trước. Tiếng quần áo sột soạt ma sát vào nhau vang lên, Đan Vãn Thiền sờ soạng ngồi xuống bên cạnh hắn, mùi máu tanh tràn ngập căn phòng nhỏ, nàng xé một góc áo lót của mình ra, băng bó vết thương cho hắn.
Thủy Quỷ Tiêu cũng không nói gì, miệng vết thương ở chỗ ngón tay bị cắt vẫn không ngừng chảy máu, không có dược thảo, nên hắn chỉ có thể nhẹ nhàng xoa một vài huyệt đạo ở gần đó để cầm máu. Đột nhiên, vài giọt nước rơi xuống tay hắn, sau khi vỡ vụn, vẫn còn nóng hôi hổi.
Thủy Quỷ Tiêu khẽ thờ dài: “Khóc gì chứ, bọn chúng hành động sớm một chút ngược lại còn là chuyện tốt, có lẽ ngày mai Giang gia sẽ có người tới đây cứu cô. Nào, ăn chút đồ ăn đi.”
Đan Vãn Thiền làm gì còn tâm trạng nào mà ăn với uống, Thủy Quỷ Tiêu dứt khoát lột lớp vỏ ngoài của chiếc bánh bao ra, cũng không quan tâm có bẩn hay sạch, nhét phần vỏ ngoài đó vào miệng. Sau đó đưa phần bánh bao sạch sẽ còn lại cho Đan Vãn Thiền: “Ăn đi, đừng sợ. Thế này vẫn còn tốt chán, ta nghĩ bọn chúng sợ phải động chân động lắm.”
Chiếc bánh bao đã nguội ngắt, bên trên còn dính máu của Thủy Quỷ Tiêu, mùi vị tanh ngọt. Cuối cùng Đan Vãn Thiền cũng không kìm được bật khóc. Thủy Quỷ Tiêu bẻ cái bánh ra đút cho nàng: “Đừng khóc, ngày mai nếu bọn chúng muốn tay muốn chân của cô, ta cũng sẽ lấy chân lấy tay của mình ra thay cho cô. Cho dù muốn phanh thây cũng sẽ phanh thây của ta đưa về trước.” Đan Vãn Thiền ngậm miếng bánh trọng miệng, không sao ngăn được nước mắt ngừng rơi.
Thủy Quỷ Tiêu ngược lại bật cười: “Nếu thật sự là như vậy, nói không chừng ta còn quay về trước cả cô đấy.”
Đan Vãn Thiền òa khóc hu hu, nỗi sợ hãi bị kìm nén cuối cùng đã hoàn toàn bộc phát. Nàng vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi: “Ngươi có đau không……”
Thủy Quỷ Tiêu xoa xoa đầu nàng, cô gái này hiền lành lương thiện biết bao. Chỉ một vết thương nhỏ thế này, mà trong mắt nàng ấy, lại như trời long đất lở. Cũng chính vì hiền lành lương thiện như vậy, nên lại càng đẹp hơn.