Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Chương 1 : Thôi miên sâu
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 1 : Thôi miên sâu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hơn 3 giờ chiều ngày 21 tháng 7, tại cửa ra của Ga tàu hoả thành phố Thiên Nam.

Một xe ô tô tốc độ cao của cảnh sát đỗ trên đường cách cửa ra của ga không xa, mấy cảnh sát viên mặc cảnh phục chăm chú theo dõi sát cửa ra của ga tàu, những người đợi tàu đứng từ xa đưa mắt nhìn và thì thầm bàn tán: có lẽ có án gì chăng?

Ga tàu hoả thành phố Thiên Nam là một ga nhỏ, số chuyến tàu đi đến không nhiều. Mỗi ngày chỉ có vài chuyến, nhưng cũng chỉ là những đoàn tàu từ thành phố tỉnh lỵ đi qua.

Tiếng tàu dừng ở ga truyền lại, bỗng chốc tiếng người huyên náo hẳn lên, không lâu đoàn người xuống tàu đã xuất hiện ở lối cửa ra. “Đến rồi, đến rồi!”, những người đi đón nhào tới cánh cổng lớn cửa ra, nhân viên soát vé đã mở rộng cánh cổng sắt, làm nhiệm vụ soát vé cho khách đi tàu rời ga.

Mấy nhân viên cảnh sát cũng vứt vội điếu thuốc trong tay, rút ra tấm ảnh bắt đầu nhận dạng khách rời ga, người đi đón thân nhân đã bịt kín cánh cổng sắt nhưng không ai dám lại gần vị trí cảnh sát đang đứng. Người Trung Quốc đều có thái độ kính sợ vô danh đối với cảnh sát và quân nhân như vậy.

Theo thời gian, dòng người đã thưa dần, đại bộ phận hành khách đã rời khỏi ga, nhưng xem ra mấy nhân viên cảnh sát này vẫn chưa tìm thấy mục tiêu của mình.

Người xuống tàu gần như đã ra hết, mấy nhân viên soát vé đã bắt đầu tán chuyện gẫu, Họ nhìn sang số cảnh sát đang đứng ngoài cửa ga với vẻ hiếu kỳ, tuy họ không nói gì nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quét sang phía cảnh sát, sau đó lại quay nhìn sang lối qua lại cửa ra.

Lối ra đã không còn bóng người, nhân viên soát vé chuẩn bị khoá cánh cổng lớn thì trên lối ra xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ, tất cả người có mặt đều vươn cổ ra quan sát: Trò chơi bắt đầu rồi!

Một phụ nữ mặc váy sát thân màu đen tiến lại, cặp đùi trắng ngần, mái tóc quăn dài nhún nhảy, chiếc lưng thon thả uyển chuyển theo từng bước đi của cô khiến người ta nghĩ ngay đến câu: Duyên dáng mềm mại. Người phụ nữ tiến lại gần hơn, đã có thể nhận thấy ẩn dưới cặp kính dâm là một khuôn mặt yêu kiều. Sau khi giao vé cho nhân viên soát vé, cô ra đứng trước cánh cổng sắt lớn, gỡ cặp kính dâm, nhún vai nói với viên cảnh sát vừa tiến lại: “Tôi biết các anh đang đợi tôi.”

Trên chiếc xe cảnh sát có tốc độ cao. “Rất không phải, nhưng tôi không thích phải chen chúc nhau, nên xuống tàu hơi chậm, rồi định hướng cũng không đúng nên để mọi người phải đợi lâu”. Mở đầu lại là người phụ nữ nói trước, “Nói đi, sự việc thế nào?”

“À, giáo sư Lưu ạ, là như thế này …”

“Gọi tôi là Lưu Lê được rồi.”

“Đại đội trinh sát hình sự của chúng tôi ở đây, có một cán bộ cảnh sát, khi vừa nhận xong nhiệm vụ thì xảy ra một chuỗi sự việc, có một số việc anh ta không sao nhớ lại được, trong Cục sợ rằng anh ta có vấn đề gì đó về tâm lý nên muốn giúp anh ta tìm lại đoạn ký ức ấy, nên mới làm phiền tìm đến giáo sư”.

“Ôi ! Không nên khách sáo thế, hãy nói cụ thể tình hình ra sao đi?

“Sự việc cụ thể thì chúng tôi không được rõ lắm, chúng tôi chỉ biết: Anh cán bộ này sau khi nhận nhiệm vụ thì đi ngay hiện trường một vụ án, trên đường trở về thì gặp tai nạn giao thông, cùng đi với anh ta có hai đồng nghiệp thì một chết một bị thương, anh ta cũng bị thương đến độ hôn mê, nhưng sau khi tỉnh lại thì mất hẳn trí nhớ về việc đi lập án và tai nạn xe cộ.”

“2 ngày sau vụ tai nạn, một đồng nghiệp khác bị thương cùng ở trong bệnh viện đã nhảy lầu tự sát, chỉ để lại 4 chữ số, Cục cho rằng do sự cố liên tiếp xảy ra nên tổ chức lễ truy điệu, kết quả là ngay trong buổi lễ truy điệu ấy, đột nhiên anh ta kêu gào rất lớn rồi máu mũi đổ ra tràn trề, sau đó ngất lịm.”

“Quá trình cấp cứu, mọi người bỗng phát hiện số hiệu cảnh sát của anh ta có số đuôi trùng hợp với 4 chữ số của người đồng nghiệp tự sát kia để lại. Sau khi tỉnh lại, anh ta hoàn toàn rơi vào trong trạng thái trầm cảm, trong Cục thấy rằng sự việc rất kỳ lạ nên mời giáo sư đến, xem có thể dùng liệu pháp tâm lý hoặc phương pháp thôi miên để tìm lại trí nhớ cho anh ta, tiện đó điều tra xem có liên quan gì đến cái chết của đồng nghiệp không.”

“Dẫn dắt về tâm lý và trị liệu thôi miên tôi có thể làm, nhưng để điều tra nguyên nhân cái chết của đồng nghiệp và anh ta có liên quan gì không thì đó không phải là phạm vi chức trách của tôi, tôi không chấp thuận.”

“Không phải vậy, giáo sư Lưu, chúng tôi chỉ muốn biết cái đoạn ký ức ấy của anh ta thôi, còn có liên quan đến cái chết của đồng nghiệp hay không sẽ không ảnh hưởng đến quy tắc của chị.”

Lưu Lê gật đầu, không nói gì nữa, trên xe hoàn toàn im lặng đến hết cả chặng đường.

Bệnh viện nhân dân thành phố Thiên Nam, phòng bệnh 302.

“Là anh à ?!”. Bốn mắt nhìn nhau, trên giường bệnh là Tiêu Hiểu Bạch và vừa bước chân vào cửa là Lưu Lê đều tỏ ra kinh ngạc.

Tiêu Hiểu Bạch xem ra khá xúc động, nhưng hình như lại nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tỏ ra ảm đạm: “Em đến đây làm gì?”

“Hướng dẫn tâm lý và trị liệu thôi miên cho một người, anh quên rồi à, em học tâm lý học mà”. Ngừng một lát, Lưu Lê nhẹ nhàng hỏi: “anh có đau không?”

“Không đau, so với lần tổn thương ấy, lần này có gì đáng kể đâu”. Giọng nói của Tiêu Hiểu Bạch có chút lạnh lùng.

Lại đến lượt sắc mặt của Lưu Lê tối sầm lại. Rất lâu sau, cô mới nói tiếp: “Nếu không có vấn đề về sức khỏe, chúng ta bắt đầu trị liệu thôi miên nhé”.

“Được! Nhưng em cũng đừng quên, tôi cũng từng học khoa tâm lý, hiện nay trí nhớ của tôi luôn đứt đoạn, tình hình thực khó khăn, khi trị liệu cho tôi tốt nhất là hãy chú ý một chút, chớ thừa cơ biến tôi thành kẻ ngu đần”. Câu nói này làm cho mấy cán bộ cảnh sát đi kèm có chút ngỡ ngàng: Chẳng lẽ hai người này có thù hận gì chăng?

Lưu Lê không nói gì, chỉ lẳng lặng đóng cửa và cửa sổ lại, bắt đầu trị liệu thôi miên.

Thôi miên là một môn có kỹ thuật rất dễ học, người bình thường chỉ cần học qua sách vở cũng có thể đạt được khả năng tự thôi miên, nhưng thôi miên ấy chỉ là thôi miên nông, không thể dùng để trị liệu tâm lý và phục hồi trí nhớ. Thôi miên sâu nhất thiết phải trải qua huấn luyện chuyên môn bài bản, lại phải là bác sĩ tâm lý được học chuyên sâu mới có thể thực hiện được. Vì thôi miên sâu, nếu điều khiển và khống chế không tốt rất dễ gây ra cho người bệnh tổn thương về tâm lý, thậm chí dẫn đến tinh thần rối loạn.

Thôi miên nông khi gặp bối cảnh bên ngoài tác động rất dễ tỉnh lại, nhưng thôi miên sâu lại đạt hiệu quả khiến đối tượng chìm sâu vào trong giấc ngủ có chủ ý.

Lưu Lê thực hiện thôi miên sâu đối với Tiêu Hiểu Bạch, vì cô biết rằng anh đã học môn tâm lý học, nhưng anh không thể tự giải quyết được vấn đề, tất nhiên phải dùng ngoại lực trợ giúp, thôi miên nông không có tác dụng, mà trong trường hợp trí nhớ đứt đoạn chỉ có thể dùng thôi miên sâu mới có thể giải quyết.

Lưu Lê thở phào nhẹ nhõm, cô lau mồ hôi trên trán. Điểm khó nhất trong thôi miên là phải làm cho người bệnh tập trung tư tưởng, bỏ qua mọi tác động xung quanh để chìm vào trong trạng thái ngủ sâu có chủ ý, nhưng đối với người đã được học qua về tâm lý, tự có ý thức mãnh liệt thì thôi miên sẽ càng khó hơn.

Cuối cùng đã hoàn thành được việc thôi miên, bước tiếp theo sẽ là dẫn dắt có chủ ý để áp chế ký ức.

“Bây giờ sẽ quay trở lại chiều ngày 15 tháng 7, giờ anh đang đứng tại hiện trường vụ án, Tiêu Hiểu Bạch, hãy cho tôi biết, anh nhìn thấy gì?”. Lưu Lê dùng một giọng trầm, thấp, hơi kéo dài hỏi.

“Máu … máu … rất nhiều máu …”

Toàn thân Tiêu Hiểu Bạch bỗng rung lắc dữ dội, từ mũi phun ra một dòng máu tươi.

Tất cả những người có mặt đều lắc đầu kinh hãi.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thành Phố Vô Tận

Copyright © 2022 - MTruyện.net