Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn 10 giờ sáng ngày 29 tháng 8, tại thôn Đại Vương – xã Hạ Thuần.
Thôn Đại Vương là một thôn bình thường như mọi thôn xóm khác. Người dân ở đây, cứ mặt trời mọc thì đi làm việc, mặt trời lặn về nghỉ, ngày ngày cứ thế trôi qua, nhưng hôm nay thôn Đại Vương khác mọi ngày, vừa sáng ra có một xe cảnh sát đến thôn, xuống xe có không ít cảnh sát, hỏi về nhà của Vương Hiểu Hà.
Bọn trẻ trong thôn có thể không biết Vương Hiểu Hà, nhưng lớp người lớn đều biết rõ.
Có thể gọi Vương Hiểu Hà là cánh chim phượng hoàng vàng duy nhất đã bay khỏi thôn, nghe nói đã mua được nhà trên thành phố, chỉ nói giá trị nhà cũng đã là vài vạn đồng, giá trị ấy khiến một số phụ nữ ở đây chỉ nghe thôi đã thèm rỏ dãi.
Nhưng hiện nay đã khác, mấy hôm trước người ta thấy cô ta lén lút về nhà mẹ, không thấy phô trương gì, khác hẳn trước kia bao to túi nhỏ, chào hỏi mọi người từ đầu thôn. Lần này đàn bà trong thôn thì thầm bàn tán, chắc là cãi nhau với người đàn ông, anh ta không cần cô ta nữa.
Ngày hôm kia có một thanh niên làm công ở thành phố trở về thôn nói rằng, hình như chồng Vương Hiểu Hà bị người khác giết hại. Tin tức ấy làm cho đám phụ nữ trong thôn đang từ ghen tị và ngưỡng mộ bỗng chốc chuyển sang thái độ thông cảm và hân hoan: Có nhiều tiền thế để làm gì? Chồng bị giết hại, nhân vật chính không còn, một người phụ nữ thì làm được gì, còn may là chưa có con, nếu có rồi coi như kéo theo miệng ăn thì càng thảm hại.
Tin Cảnh sát tới tìm Vương Hiểu Hà lan khắp thôn Đại Vương nhanh như gió thổi, người trong thôn đều chạy đến xem, cả đám người đông nghịt vây kín sân nhà Vương Hiểu Hà.
“Ra rồi, ra rồi”. Cả đám người vội chạy ra khỏi sân, trong lúc hấp tấp con dâu họ Thành bị giẫm tuột cả giày vẫn không dám cúi xuống nhặt, đành chạy chân trần đến đám đất trống ở bên ngoài sân tiếp tục đứng xem.
Con dâu họ Thành đếm tất cả có 5 cảnh sát, trong đó có một người còn rất trẻ, tay xách một bao gì đó, Vương Hiểu Hà đầu cúi gằm xuống, đi cùng cảnh sát, nét mặt ngây dại như gặp quỷ dữ.
Bà mẹ từ trong nhà ra, đi theo sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, trong đám đông có người lên tiếng: “Chồng Hiểu Hà không phải do cô ta giết, sao cảnh sát lại bắt cô ta nhỉ?”.
“Có khi thật đấy, nếu không sao cảnh sát từ xa về đây để làm gì?”
“Tôi đã từng nói rồi Vương Hiểu Hà xinh thật đấy, nhưng cái mắt nó gian lắm, môi thì mỏng, còn cái nốt ruồi trên mặt nữa chứ, đúng là nốt ruồi sát phu mà”.
Trong đám đông ồn ào ấy, lời nói hay dở đều có cả, Vương Hiểu Hà đều nghe được hết, nhưng cô chỉ cúi gục đầu tựa như vùi đầu xuống ngực bước đi.
Người cảnh sát trẻ bỗng đứng lại, giơ cao cánh tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói rất to: “Đề nghị mọi người không được suy đoán lung tung, nhà của chị Vương Hiểu Hà trên thành phố bị mất trộm, chúng tôi chỉ đến mời chị ấy về thành phố để giúp cảnh sát điều tra, nếu ai còn nói càn, tung tin thất thiệt sẽ bị truy cứu trách nhiệm đấy”.
Nghe nói đến phải truy cứu trách nhiệm, tất cả mọi người đều im lặng, nhìn theo cảnh sát và Vương Hiểu Hà đi xa, nhiều ý nghĩ khác nhau lại xuất hiện: Nhà bị trộm mất, nghe người ta nói nhà họ rất nhiều tiền, lần này chắc bị mất không ít!”
Đám người vây quanh, mang theo sự hồ hởi lục tục giải tán, Họ chợt cảm thấy bản thân họ được yên ổn, không bị trộm cắp là hạnh phúc lắm rồi.
Trong thôn có mấy kẻ lắm mồm vẫn cố nán lại, chuyển sang chùi mép, ra vẻ an ủi bà Vương, thực ra là để nghe ngóng thêm tin tức.
Xe chạy trên con đường đất gồ ghề, trong xe xóc như xóc ốc. Tiêu Hiểu Bạch bám chặt vào ghế ngồi, toàn thân căng thẳng, mồ hôi ướt đầm trên trán.
“Tiểu Tiêu, say xe đấy à? có phải uống thuốc say xe không?”
“Không sao, chỉ là hơi đau bụng, không sao đâu”. Tiêu Hiểu Bạch gượng cười và miễn cưỡng trả lời.
“Thế thì cậu phải chú ý đấy, nghề cảnh sát như chúng ta bị đau dạ dày rất nhiều, vì có bữa trưa không có bữa tối, cậu còn trẻ mà đã như vậy, thường ngày phải giữ sức khoẻ đấy”.
Thực ra không phải Tiêu Hiểu Bạch đau bụng, mà là sợ hãi. Từ khi xảy ra tai nạn ô tô, cứ ngồi lên xe là anh có cảm giác sợ hãi, anh rất muốn tự trị liệu tâm lý cho mình, nhưng lại phát hiện ra không thể tự thực hiện được. Xem ra, phương pháp trị liệu tâm lý học vẫn cần phải có người khác giúp thực thi mới có hiệu quả.
“Vương Hiểu Hà, đại loại chị cũng biết rằng chúng tôi đưa chị trở lại lần này là vì cái gì, về tới Cục chị phải tích cực phối hợp, thành khẩn khai báo, chúng tôi đã tìm được chị, chắc chắn chúng tôi cũng đã phải chuẩn bị”
Vương Hiểu Hà ngồi ở hàng ghế sau, chỉ gật đầu, không nói gì.
Hơn 3 giờ chiều ngày 2 tháng 8, tại phòng xét hỏi số 2 của Cục Công An thành phố Thiên Nam.
“Vương Hiểu Hà, từ 9 giờ tối ngày 14 tháng 7 đến 8 giờ sáng ngày 15 tháng 7 làm gì và ở đâu?”
“Ở nhà, chồng tôi nói phải đi công tác, tôi ngủ rất sớm, 6 giờ sáng trở dậy làm cơm, sau đó ngồi ở nhà. Đến hơn 9 giờ, tự thấy nhớ nhà nên ra xe về quê”.
“Nói bậy, khoảng thời gian này có đi đến Chiêu đãi sở Hồ Ký không?”
“Không có, tôi không đi, tôi thật không biết gì cả. Chỉ là người của các ông báo cho tôi biết có việc xảy ra với chồng tôi, mấy hôm đó tôi mới từ nhà quê trở lại”.
“Có thật chị không đến hiện trường không?”.
“Thật mà, thật mà. Tôi thực sự không đến đó!”. Vương Hiểu Hà đã hơi loạn trí, bật khóc.
“Được, Vương Hiểu Hà, tôi hỏi chị, người phụ nữ về quê có cần mang hết tài sản trong nhà và đồ dùng cá nhân về không? Có phải không muốn quay trở lại nữa không? Do chị thiếu tự tin hay sợ hãi? Có phải sợ cảnh sát bắt được không?”
“Chồng tôi chết, ở nhà ấy sợ lắm, tôi đang chuẩn bị bán quách nó đi, không cần nhà nữa, thế cũng là sai hay sao? Tôi chỉ muốn về sống ở nông thôn để yên ổn qua ngày”.
“Được rồi, chị đã ngoan cố như vậy, xem ra muốn chị tự thừa nhận là không thể được rồi. Vương Hiểu Hà, chị có biết tại sao tôi lại đóng bao số giày của chị mang về đây không?”
Nghe nói đến giày, Vương Hiểu Hà giống như bị điện giật, toàn thân run rảy, sau đó cố gắng chấn tĩnh nói: “Giày thì làm sao, không phải tôi ăn trộm, cũng không phải ăn cướp về mà tự bỏ tiền ra mua đấy chứ”.
“Chị có biết không, dùng chất tẩy rửa bình thường chỉ có thể tẩy sạch vết máu mà mắt thường nhìn thấy, nhưng qua một số phương pháp có thể kiểm tra ra vết máu đã từng tồn tại.
Sắc mặt Vương Hiểu Hà bỗng chốc trở lên trắng bệch, cặp mắt đẹp bỗng chốc như đờ ra.
Tiêu Hiểu Bạch thương xót nhìn cô ta, rồi nói với đồng nghiệp nữ đang đứng bên cạnh cô ta: “Đi thôi, đưa chị ta đến phòng vật chứng, để cho chị ta tận mắt nhìn”.
Kiến thức thường thức
Vấn đề trị liệu tâm lý: Có một số tổn thương về mặt tâm lý, có thể thông qua thôi miên để tự chữa trị, nhưng có rất nhiều trường hợp, là người đã trực tiếp trải qua ký ức quá sợ hãi thì không thể tự thực hiện được. Điều này giống như đông y từng nói: Thày thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình.