Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Chương 16 : Bắt gian dâm thành ra xác chết
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 16 : Bắt gian dâm thành ra xác chết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

4 giờ chiều ngày 8 tháng 4, thôn Hoa Viên mới khu Bắc Thành, thành phố Thiên Nam.

“Ông ơi, xin chào ông ạ, cháu muốn hỏi vào nhà Lưu Kiến Trung đi như thế nào ạ”.

“Lưu Kiến Trung, Lưu Kiến Trung, à, các anh tìm thằng thứ 2 nhà họ Lưu hả ? Đi thẳng, ven theo ngõ này, chính là nhà ở cuối cùng ấy, nhà của họ có cái giàn nho rất lớn, nhìn là biết ngay ấy mà”.

“Xin cám ơn ông ạ”.

Tiêu Hiểu Bạch và 2 cảnh sát theo chỉ dẫn của cụ già đã tìm được nhà Lưu Kiến Trung.

“Chào bác, Lưu Kiến Trung có nhà không ạ?”. Tiêu Hiểu Bạch gõ cửa rồi cất tiếng hỏi.

“Hai ơi, mau dậy đi, có người tìm con đấy”. Một phụ nữ ngoài 50 tuổi vừa trả lời vừa bước ra.

“Chà, đồng chí cảnh sát, có phải thằng hai nhà tôi lại gây ra chuyện gì phiền phức không? Thằng con này có để tôi yên tâm đâu, đồng chí cảnh sát ơi, xin giơ cao đánh khẽ nhé, về rồi tôi chửi nó chết, có việc gì xin độ lượng nhé, hai ơi, dậy nhanh, đồng chí cảnh sát đến rồi”.

“Bác gái ơi, không phải thế đâu, hôm nay chúng cháu tới tìm Lưu Kiến Trung để tìm hiểu một việc khác, không phải việc của anh ấy đâu.

Khuôn mặt bà Lưu giãn ra ngay, bà cười rất tươi: “Thế thì tốt, thế thì tốt, có gì cần giúp, chúng tôi nhất định phối hợp hết lòng”.

Trong khi nói chuyện, một người trẻ tuổi trông có vẻ đầu bò đầu bướu vừa thắt lưng quần vừa từ trong nhà bước ra: “Mẹ, đừng có suốt ngày nghĩ là con làm việc xấu, con có phạm lỗi gì đâu, thật đúng là …”.

“Cái thằng chết giẫm này, bảo phải nghe lời mà vẫn cứ mắc lỗi, mau gặp đồng chí cảnh sát nói cho rõ ràng. Đúng rồi, mải nói chuyện mà quên chưa hỏi đến quý danh?”

“Không sao đâu, bác gái đừng khách sáo nữa, chúng cháu chỉ có chút việc nhỏ, hỏi xong là đi ngay thôi, cháu vẫn còn việc khác đang chờ”.

Tiêu Hiểu Bạch rút trong túi áo ra một tấm ảnh, đưa cho Lưu Kiến Trung: “Anh đã gặp người phụ nữ trong ảnh này chưa?”.

Nhìn rất lâu, Lưu Kiến Trung lắc đầu: “Không có ấn tượng”

“Thế tối ngày 14 anh có nhìn thấy người này không?”

“Đúng là không có ấn tượng, chúng tôi chạy tắc xi, ngày ngày phải lôi kéo khách, ai mà nhớ được hết.

“Anh cố nhớ lại xem, chị ta nói rằng thuê hẳn xe của anh trong một đêm, chạy trong khu Nam Thành, đã có ấn tượng chưa?”

“À ! Anh nói người phụ nữ thuê xe cả một đêm, trả 500 đồng phải không? Có ấn tượng rồi, nhưng người trông như thế nào tôi không nhớ rõ lắm, lâu quá rồi, cô ta nói chỉ cần tôi đưa đi một lượt các nhà nghỉ trong khu Nam Thành sẽ trả tôi 500 đồng, chà, tôi nhớ ra rồi”.

Tiêu Hiểu Bạch và 2 cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: “Người này thế nào ấy nhỉ, ấn tượng là ở điểm đưa 500 đồng mới nhớ ra”.

“Chị ta thuê xe anh từ mấy giờ đến mấy giờ, tổng thời gian là bao lâu?”.

“Hình như bắt đầu từ 10 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau thì đưa cô ta về, nhà cô ta ở tiểu khu gì đó ở Bắc Thành.

“Anh có nhớ khi đến Chiêu đãi sở Hồ Ký ở khu Nam Thành vào khoảng mấy giờ không?"

Chiêu đãi sở Hồ Ký? Chiêu đãi sở Hồ Ký … không có ấn tượng rồi! Tôi chỉ còn nhớ sáng ra khoảng gần 7 giờ cô ta vẫn còn đang đi tìm, sau đó vào một nhà nghỉ rồi cuống quýt trở ra nói không tìm nữa rồi bảo tôi đưa về nhà.”

“Gần 8 giờ sáng, ở khoảng nào? anh còn nhớ không? xin nghĩ cho kỹ?”

“Đại khái ở khoảng phố Thường Thắng, cô ta xuống xe, tự đi tìm vào cái ngõ rất hẹp, xe vào rất khó quay đầu, tôi không rõ phố đó tên gọi là gì chỉ nghe nói trong đó có nhà nghỉ”.

Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, lời Lưu Kiến Trung thuật lại phù hợp với đặc điểm và vị trí địa lý của Chiêu đãi sở Hồ Ký, như vậy là Vương Hiểu Hà không nói dối.

“Bác ạ, giờ chúng cháu có việc phải đi đây, cám ơn bác, cám ơn anh, sư phụ Lưu nhé!”

Vừa bước ra sân, phía sau vẫn vang lên tiếng bác Lưu gái: “Mau giao hết số tiền hôm ấy ra đây, thằng đáng chết này, mỗi ngày chỉ giao 200 đồng, số dư ấy là tiền tham ô đấy”.

“Mẹ! mẹ không cho con để lại chút tiền lẻ đó sao ?”

“Nhà có thiếu cho mày ăn mày uống không? Tiền để giành cho mày lấy vợ đấy, gần 30 rồi vẫn chưa hỏi được vợ, thằng em mày đấy, bạn gái nó đã to bụng rồi, mày không sốt ruột, tao sốt ruột thay mày được không?”

Có tiếng bà mẹ đuổi đánh con, Tiêu Hiểu Bạch lắc đầu cười, hạnh phúc giản dị có lẽ là như thế này đây.

Ngồi trên xe, Tiêu Hiểu Bạch lại chìm sâu vào trong suy nghĩ: Hiện giờ chứng cứ ngoại phạm của Vương Hiểu Hà đã được chứng thực, vậy hung thủ là kẻ nào đây?

Chiếc áo máu và hung khí thu trong nhà Hứa Kiến Quân, nhưng dấu máu trên chiếc áo đã loại trừ khả năng gây án của Hứa Kiến Quân; Vương Hiểu Hà có đến hiện trường, nhưng theo khám nghiệm tử thi thì thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng 3 đến 4 giờ sáng, theo lời khai của Vương Hiểu Hà và xác nhận của người lái tắc xi thì cô ta đến hiện trường vào khoảng 7 giờ sáng, như vậy hung thủ cũng không thể là cô ta.

Hung thủ cuối cùng là ai?

Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy đã sa vào vòng tuần hoàn quái dị, mỗi một lần tìm được điểm đột phá là lại bị chứng cứ mới lật nhào, hiện tại mọi đầu mối đều đã bị đứt đoạn, anh lại thấy mù tịt không còn manh mối nào.

“Đầu lợn, mở nhạc nghe đi, buồn quá, hết cả buổi sáng đi tìm tư liệu của tài xế xe tắc xi, buổi chiều đi tìm người, mệt sắp chết rồi, mau mở nhạc nghe thư giãn chút đã. Anh Tiêu, anh không phản đối chứ?”. Cảnh sát tiểu Tiền ngồi ghế sau nhoài người lên băng trên lục tung cốp nhỏ gần ghế lái: “Đầu lợn, tớ nhớ cậu có một chiếc đĩa phim bạo lực nước ngoài mà”.

“Tiền Xuyên chết giẫm, đồ đạc của tớ đã bị cậu lục tung cả rồi cơ mà”. Bị tiểu Tiền gọi là “Đầu lợn” là viên cảnh sát không béo, chỉ là mang họ Chu cằn nhằn.

Đoạn đối thoại của 2 ngưòi giống như chớp điện đánh trúng người Tiêu Hiểu Bạch. Bỗng nhiên anh phát hiện ra rằng, mình đã bỏ qua một vấn đề lô gích rất quan trọng.

Vương Hiểu Hà vốn là đi bắt gian dâm, làm sao cô ta biết chồng mình cùng tình nhân đang ở trong phòng nào, cô ta làm sao đi vào được phòng ấy mà không làm kinh động các cô phục vụ được?

Giả dụ cô ta dò hỏi phục vụ viên về số phòng chồng mình đã nhận thì phục vụ viên nhất định phải có ấn tượng, manh mối quan trọng như vậy, phục vụ viên không thể giấu giếm được.

Nếu cô ta muốn vào phòng nhất định phải dùng đến chìa khoá, cửa phòng không có dấu vết cạy phá, vậy thì làm sao cô ta có chìa khoá? Nếu phục vụ viên đi cùng cô ta vào phòng thì thời gian báo án nhất định phải sớm hơn, phải vào khoảng 7 giờ sáng.

Tiêu Hiểu Bạch tự lấy tay đập vào đầu mình: Thì ra mình đã bị cô ta chơi cho một vố rồi.

“Tiểu Chu, quay xe, chúng ta phải xét hỏi lại Vương Hiểu Hà.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tinh Không Chức Nghiệp Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net