Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi đang nói chuyện, ông chủ Chiêu đãi sở chạy gằn tới: “Đồng chi cảnh sát ạ, ở đây chúng tôi có 4 phục vụ viên, đã gọi tất cả lại, đồng chí hỏi gì, tôi sẽ bắt các cô ấy hết lòng phối hợp, ai không phối hợp sẽ trừ lương của người ấy”.
Nghe xong câu ấy, Tiêu Hiểu Bạch trừng mắt nhìn lão béo bụng phệ, thầm nghĩ: “Mục đích chính của ông không phải để họ phối hợp, thực ra ông muốn trừ lương của họ mà thôi”.
Ho khan một tiếng, cắt ngang giọng lèm bèm của ông chủ, Tiêu Hiểu Bạch sắp xếp để 4 cô đứng thành hàng ngang, mỗi người cách nhau khoảng 1 mét. Sau đó để cho Vương Hiểu Hà quan sát kỹ từng người để nhận diện.
“Người nào nói cho chị biết số phòng?”
“Đều không phải, tuy tôi nhớ không rõ lắm về bộ dạng của cô ấy, nhưng tôi có thể khẳng định, không phải bất cứ ai trong số 4 người này”
“Chị nhìn thật kỹ đi, liệu có nhầm không?”
Lại nhìn kỹ lại một lượt nữa, Vương Hiểu Hà lắc đầu: “Không phải, không có ở đây, tôi khẳng định chắc chắn như vậy”.
“Ông chủ, không phải ông nói đã gọi hết nhân viên đến rồi hay sao? Hay là gần đây có người đã nghỉ việc? Sau khi án xảy ra, có ai không làm nữa không?”
“Không có, vẫn chỉ là 4 cô này, anh có thể hỏi họ”.
Tiêu Hiểu Bạch nhăn trán nhíu mày suy nghĩ, thật kỳ lạ, Vương Hiểu Hà không thể nói dối, cô ta trả lời cũng rất có lý, nhưng hiện tại không thấy cô phục vụ ấy, thế là thế nào?
“Ông chủ, ở đây có bảng phân công trực không?
“Có, có chứ, tiểu Trần, đi lấy bảng chấm công trực mang lại đây”.
Đón lấy bảng chấm công, Tiêu Hiểu Bạch trực tiếp lật đến phần tháng 7, ca đêm ngày 14 tháng 7: Trần Linh; ca sớm ngày 15 tháng 7: Bạch Ngọc.
“Trần Linh và Bạch Ngọc là ai trong các vị?”
Hai cô gái rụt dè bước lên.
“Sáng 15 tháng 7, hai người giao ca cho nhau vào lúc nào?”
“7 giờ sáng”.
“Nói như thế tức là vào lúc 7 giờ 30 Bạch Ngọc đã trực rồi?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa dứt lời, khuôn mặt cô gái tên là Bạch Ngọc đã trắng bệch.
“Vương Hiểu Hà, nhìn cho kỹ Bạch Ngọc, người chị gặp lúc đó có phải cô này không?”
“Không phải, tôi khẳng định vậy, cô này mặt tròn, lại còn lùn nữa, lúc đó tôi gặp cô phục vụ kia mặt dài và nhọn cơ, tầm thước cũng xấp xỉ như tôi”.
Ánh mắt Tiêu Hiểu Bạch chuyển sang Trần Linh, Vương Hiểu Hà nói: “Cũng không phải cô này, cô này trên mặt có nốt ruồi, người kia không có, mà không giống cô này chút nào”.
Tiêu Hiểu Bạch dùng ánh mắt quét qua 2 cô phục vụ này: “Tốt nhất 2 cô phải nói cho rõ đã xảy ra việc gì, nếu không sẽ phải về Cục để giải trình”.
Vừa nói dứt lời, cô gái tên là Bạch Ngọc liền khóc oà: “Hôm đó 7 giờ sáng tôi dậy, tôi ra đầu cầu thang nhìn xuống thấy Trần Linh nằm bò dưới chân quầy lễ tân ngủ say sưa, tôi thì muốn ngủ thêm một lát, cuối cùng ngủ quên luôn, đến 8 giờ mới đi xuống”.
“Không phải, 7 giờ tôi lên gõ cửa phòng chị, rồi tôi đi về nhà ngủ”.
“Nhưng tôi nhìn rõ ràng là chị”
“Không phải tôi, tôi nói 7 giờ tôi lên gõ cửa phòng chị xong tôi mới về nhà ngủ cơ mà”.
Hai cô phục vụ bắt đầu tranh cãi nhau, lòng dạ Tiêu Hiểu Bạch như rơi xuống tới đáy vực. Có lẽ phục vụ viên gặp Vương Hiểu Hà chính là hung thủ, nhưng tên hung thủ này giả trang thành phục vụ viên lại không để lại bất cứ manh mối gì.
“Thôi, đừng cãi nhau nữa, bây giờ hai cô phải thật thà đứng ở đấy, tôi phải đi lục soát quầy lễ tân của các vị, chìa khoá hiện ở trong tay ai?
Lấy xong chìa khoá, Tiêu Hiểu Bạch đến sau quầy, đây là chiếc quầy rất bình thường, có 2 ngăn kéo, một để chứa tiền mặt, một để sổ sách và các thứ linh tinh khác. Trên mặt quầy đặt một chiếc máy vi tính rất cũ kỹ, nhìn nó Tiêu Hiểu Bạch cho rằng chắc máy không hoạt động được.
Tiêu Hiểu Bạch xem xét rất kỹ các ghi chép đặt phòng và trả phòng vào ngày 14 và 15 tháng 7, anh bắt đầu đối chiếu từng dòng một, trừ phòng 406 không có ghi chép trả phòng, các phòng khác đều được ghi chép rất đầy đủ. Một dòng ghi trả phòng sớm nhất lúc 5 giờ, trả muộn nhất lúc 12 giờ 20.
Bỗng một ghi chép trả phòng dẫn tới sự chú ý của Tiêu Hiểu Bạch, đó là ghi chép trả phòng 209, không ghi rõ thời gian, nét chữ viết ngoáy nhưng rất cứng, giống như người vừa mới học viết ra vậy.
Tiêu Hiểu Bạch cầm ghi chép ấy, hỏi phục vụ viên xem chữ viết của ai, kết quả là tất cả mọi người đều lắc đầu, không có ai nhận viết.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Hiểu Bạch rút điện thoại di động gọi về điện thoại trực ban của Cục: “A lô! xin chào, tôi là tiểu Tiêu của chi đội trinh sát hình sự, xin lỗi, ai trực đấy ạ? À, tiểu Đồng à, tiểu Đồng, giúp tôi một việc, soát ngay địa chỉ chỗ ở của một người …”
10 giờ 30 tối ngày 4 tháng 7, tại phòng 308 nhà số 7 ngõ 9 phố Thường Thắng.
“Xin chào anh! Xin hỏi Đới Quốc Khánh có nhà không ạ?”
Mở cửa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nhìn thấy cảnh sát liền vội vã ra mở cánh cửa chống trộm: “Đồng chí Cảnh sát, có việc gì vậy?”
“À, chúng tôi tìm anh là vì vụ án ở Chiêu đãi sở Hồ Ký”.
Vừa nghe Chiêu đãi sở Hồ Ký, anh này vội làm động tác ám chỉ đừng nói, đóng cửa lại, đi ra cầu thang: “Đồng chí cảnh sát, rất xin lỗi, vợ tôi ở nhà, tôi không muốn cô ấy biết. Có việc gì, tôi nhất định tích cực phối hợp”.
“Là thế này, chúng tôi nghi ngờ cô phục vụ làm thủ tục trả phòng cho anh lúc ấy có liên quan đến vụ án, rất có thể anh là người sau cùng nhìn thấy cô ta, cho nên muốn anh nhớ lại sự việc lúc đó hoặc giúp chúng tôi vẽ lại chân dung cô ta”.
“Là thế này, đúng rồi, lúc đó tôi cũng thấy lạ, khi tôi trả phòng, cô phục vụ viên ấy cười với tôi vẻ rất bí hiểm, lại còn cho tôi số di động, bảo tôi giữ lấy, nếu trong vòng một tháng có người tới tìm thì đưa cho họ sẽ có trọng thưởng, nếu trong một tháng không có người tìm thì hãy vứt đi”.
“Số ấy vẫn còn chứ, mau giao cho tôi”.
“Đợi một lát, tôi đi tìm cho”.
Tiêu Hiểu Bạch ấn số điện thoại, tim đập thình thịch, anh biết đối mặt rất có thể là hung thủ, điều đó khiến anh cảm thấy bị kích động và rất hồi hộp.
“A lô, đúng rồi, không ngờ mới chỉ có 20 ngày, các vị đã tìm được số này”. Giọng phụ nữ hơi khàn, trong ngữ điệu như rất hờ hững khiến Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy lạnh cả sống lưng: “Trò chơi mới bắt đầu thôi, phần hay hơn còn ở phía sau, quan cảnh sát Tiêu, tôi chờ biểu hiện của anh”.
Xong câu nói đó, điện thoại ngắt luôn, Tiêu Hiểu Bạch chưa kịp nói lời nào, anh vội vã gọi lại một lần nữa, dịch vụ thông báo đối phương đã tắt máy.
Tiêu Hiểu Bạch choáng váng, phải tựa vào tường, tiểu Tiền vội bước đến đỡ lấy anh: “Chúng ta có cần đến trung tâm di động tra xét chủ nhân số máy ấy không?”
“Chẳng tác dụng gì đâu, tôi có cảm giác người đàn bà có khả năng chơi chúng ta như thế này, đâu dễ phạm sai lầm để lộ tung tích cho chúng ta sao?”
“Đi thôi, về Cục thôi. Đưa cả Vương Hiểu Hà ra về, ngày mai đợi chị ta nhớ lại và hoàn thành bức vẽ chân dung nghi phạm thì làm thủ tục cho chị ta về nhà, cả Hứa Kiến Quân nữa”. Tiêu Hiểu Bạch quay sang nói với Đới Quốc Khánh: “Anh Đới ạ, anh có thể giành thời gian đến Cục Công An một chuyến? Giúp chúng tôi thực hiện hoạ lại chân dung. Tốt nhất anh đưa cả người bạn kia cùng tới giúp nhé.
“Được ạ, mai tôi xin nghỉ rồi đi, còn cô ấy, tôi sẽ cố gắng”.