Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn 11 giờ sáng ngày 5 tháng 8, tại Cục Công An thành phố Thiên Nam.
Bận rộn cả một buổi sáng, 3 người gồm Vương Hiểu Hà, Đới Quốc Khánh và Âu Dương Lệ Hồng cũng đã nhớ lại và giúp hoàn thành được chân dung của cô phục vụ viên kia. Vì sợ 3 người cùng ở một chỗ sẽ gây nhiễu cho kết quả, cho nên khi thực hiện vẽ ảnh theo trí nhớ, Tiêu Hiểu Bạch đã sắp xếp để 3 người phải hoàn thành tại 3 phòng khác nhau.
Kết quả đã có, nhưng về cơ bản không thể vừa lòng, 3 bức hoạ của 3 người không giống nhau. Trong 3 bức hoạ ấy, bức của Đới Quốc Khánh có vẻ rõ nét hơn, còn bức của Âu Dương Lệ Hồng thì coi như không có hiệu quả gì.
Khi so sánh 2 bức hoạ của Đới Quốc Khánh và Vương Hiểu Hà, Tiêu Hiểu Bạch phát hiện tuy dựa vào trí nhớ để cho ra bức hoạ chân dung, sai biệt khá lớn, nhưng có một điểm miêu tả đồng nhất: Trong ánh mắt của người phụ nữ ấy mang theo một nụ cười nhạo, chính điểm này để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc nhất.
Tiêu Hiểu Bạch biết rõ, nét cười nhạo báng ấy là giành cho ai. Nhìn vào bức hoạ, mặt Tiêu Hiểu Bạch nóng bừng lên, anh có cảm giác trong lồng ngực mình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Chính khi đang xem bức hoạ, tiểu Tiền và tiểu Chu cùng đi vào, nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch đang bần thần, họ cùng châu đầu lại: “Ái chà! Lạ thật! Người đàn bà này không cười nhưng sao tôi lại có cảm giác mụ ta đang cười nhỉ ?”
Tiêu Hiểu Bạch đặt bức hoạ lên bàn, trừng mắt nhìn 2 người: “Có tra ra manh mối gì không?”
“Không có, cái số đó là của hãng ở Thần Châu, là loại tập thể mua về, được ghi tên một người là Vương Cường, nhưng kiểm tra thì anh này là chủ một quán nhỏ chuyên bán thẻ nạp, anh ta cũng không có ấn tượng cái sim đó là của ai, coi như toi công cả một buổi sáng”.
Tiêu Hiểu Bạch gật gật đầu, điều này không ngoài sự tính toán của anh, người đàn bà này đã biết che giấu chứng cứ và manh mối đến như vậy thì không có lý do gì lại để lại cho anh một kẽ hở lớn đến thế.
Hiện nay tất cả manh mối đều đứt đoạn, trong tay chỉ có 3 bức hoạ miêu tả rất khác nhau, có lẽ bức hoạ của Đới Quốc Khánh miêu tả phù hợp với thực tế hơn, nhưng Tiêu Hiểu Bạch cũng không dám khẳng định vì Đới Quốc Khánh đã nói, anh ta nhớ cô phục vụ này hoá trang quá đậm, chỉ như bộ mặt có thể gặp ở khắp các đầu phố.
Bây giờ duy nhất chỉ có thể xác nhận, đó là một đôi mắt chứa đựng nụ cười giễu cợt, làm sao mình có thể truy tìm được đây?
Để mặc tiểu Tiền và tiểu Chu ở đấy, Tiêu Hiểu Bạch mang theo bức hoạ về phòng làm việc, anh ngồi một mình, bần thần nhìn bức hoạ.
“Người phụ nữ này hình như tôi đã gặp ở đâu đó? A, không phải, không giống, mới nhìn có cảm giác rất giống, nhưng nhìn kỹ lại không phải”. Trương Yến bước vào nhìn thấy bức hoạ, cô nghiêng đầu tự nói một mình.
“Tiểu Trương, cô nhìn thấy người đàn bà này khi nào, ở đâu?”. Tiêu Hiểu Bạch đứng bật dậy.
“Ồi … Tôi không dám khẳng định, nhưng ánh mắt này rất quen thuộc, để tôi nghĩ lại xem, hình như cái lần tôi đến chi đội cảnh sát giao thông xử lý vụ tai nạn ô tô của các anh ấy, nhìn thấy tài xế xe bên kia vẻ sợ sệt đứng sau người đàn bà này”.
Trương Yến còn chưa nói xong, Tiêu Hiểu Bạch đã lao ngay ra ngoài.
Ngoại ô thành phố Thiên Nam, trên xe cảnh sát tốc độ cao.
“Đầu lợn, sao tớ lại có cảm giác gần đây cuộc sống của chúng ta đều ở trên xe nhỉ? Buổi tối về nhà ngủ, cảm giác chiếc giường cũng như đang lắc lư ấy”. Mồm mép tiểu Tiền thường suốt ngày không nghỉ, bắt cậu ta không nói còn khó hơn cả đi lấp miệng núi lửa.
“Báo hại gì? Mọi người ai cũng ăn bát cơm ấy, mặc quần áo này thì phải chịu cái phận này, cậu bớt cái miệng cậu đi được không, tôi còn đang lái xe, anh Tiêu thì vừa ra viện, hàng ngày phải chịu quăng quật chạy đi chạy lại, mọi người còn không kêu, cậu mù hay sao mà cứ phàn nàn?”.
Tiểu Tiền nghe xong, quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hiểu Bạch tay đang chống cằm, vẻ trầm tư thì đành nhún vai, ngồi im không nói nữa.
Linh tính của Tiêu Hiểu Bạch cho hay, lần đi này cũng sẽ tay trắng, có lẽ người phụ nữ ấy xuất hiện trước mặt Trương Yến, chỉ cốt để cho anh phải tìm đến người lái xe này, nhưng chắc chắn cô ta cũng sẽ không để lại bất cứ manh mối gì. Tuy biết vậy nhưng anh vẫn không muốn vứt bỏ đi manh mối duy nhất có thể dùng được này.
Nhưng từ đáy lòng Tiêu Hiểu Bạch đã phải gượng cười, lần này đợi mình ở phía trước là cái gì đây, chạm tay vào số hiệu trên cảnh phục, trong lòng dâng lên nỗi đắng cay, cái chết của đội trưởng Hàn, cuối cùng liên quan gì tới vụ án, mình đã theo đuổi vụ án đến bước này vẫn không sao biết được nguyên nhân cái chết của đội trưởng. Còn chuỗi chữ số kia, nó có ý nghĩa gì?
Tuy đội trưởng Hàn là tự sát, Tiêu Hiểu Bạch lại có cảm giác, cái chết của anh ấy, với vụ án này và người đàn bà bí hiểm kia phải có liên quan rất lớn. Chẳng lẽ đội trưởng Hàn biết điều gì đó hay anh có ân oán gì với người đàn bà kia?
Lắc mạnh đầu, Tiêu Hiểu Bạch cố rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, những phỏng đoán thiếu căn cứ chẳng giúp gì cho việc phá án, đợi khi truy tìm xong manh mối này, mình sẽ đi điều tra xem ý nghĩa của các chữ số do đội trưởng Hàn để lại. Trước mắt, việc chủ yếu là truy tìm người đàn bà bí ẩn này.
Hơn 2 giờ chiều ngày 5 tháng 8, tại thôn Mã Thạch, xã Liên Hoa, thị trấn Cao Dương.
Trong thôn đang tổ chức đám tang, hàng người đưa tang dài dằng dặc, tắc cả đoạn đường trước thôn, xe cảnh sát không thể đi qua được nữa. Quy tắc của người Trung Quốc cho rằng người chết là lớn nhất, nên dù anh làm gì, nếu đoàn người đưa tang không muốn nhường đường thì cơ bản anh không thể đi qua được.
Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ rồi nói với tiểu Chu và tiểu Tiền: “Đỗ xe, khoá cửa lại, đi bộ vào thôi, không còn xa nữa”.
Tiêu Hiểu Bạch dẫn 2 người xuyên qua dòng người đưa tang, đúng khi họ dừng nghỉ, một số người quỳ tại chỗ, rất may hai bên đường có hàng cây to xum xuê bóng mát, nếu không có bóng râm ấy, thì đám tang thật cực khổ.
Khi 3 anh cảnh sát đi qua, những người đưa tang đều lần lượt nhìn theo họ, những người đứng ở hai bên cũng chụm đầu lại rì rầm bàn tán.
Sau khi đi qua dòng người đưa tang, Tiêu Hiểu Bạch nói với tiểu Chu và tiểu Tiền: “Đáng tiếc, một người trẻ tuổi đã ra đi”.
“Làm sao anh biết đó là người còn trẻ?”. Tiểu Tiền không hiểu nên hỏi lại.
“Cậu không nhìn thấy sao, đầu đội khăn trắng và thắt dây đay chỉ có trẻ con và người trẻ tuổi, còn người trung niên và người già thì không đội khăn trắng mà chỉ buộc trên cánh tay, mà không thấy họ quỳ. Tập tục ở nông thôn thì đưa tiễn người già mới phải thắt dây đay, mặc áo hiếu, mà lớp già nhìn chung không đi đưa lớp trẻ, số người trung niên trong đám chỉ là đến giúp đỡ thôi, họ là lớp lớn hơn, cho nên trên cánh tay mới buộc dải khăn trắng”.
“Anh Tiêu, anh hiểu nhiều thật đấy, tôi thì chẳng biết những thứ này”.
“Nịnh hót ít thôi, chẳng qua tôi là người sinh ra và lớn lên ở nông thôn nên mới biết tập tục ấy”.
Đến đầu thôn, Tiêu Hiểu Bạch thấy một cụ già đang ngồi hóng mát dưới bóng cây liền hỏi: “Cụ ơi, cụ có biết đến nhà Trương Phú Quý đi như thế nào không, chúng cháu có việc cần tìm anh ấy”.
“Anh tìm Trương Phú Quý à?! Thế thì anh đến muộn rồi, không tìm được đâu”. Cụ già gõ tẩu thuốc vào đế giày, vươn tay móc vào túi thuốc.
“Sao lại là đến muộn ạ, anh ấy đi ra ngoài à, chúng cháu có thể đợi anh ấy trở về”.
“Chờ, nó không trở lại được nữa rồi, nằm trong quan tài vừa khiêng đi chính là nó đấy”.