Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn 10 giờ sáng ngày 15 tháng 7, trước cổng Cục Công An thành phố Thiên Nam.
Tiêu Hiểu Bạch đứng trước cổng Cục Công An thành phố Thiên Nam, trong lòng rất xúc động, đây là ngày đầu tiên anh trở thành Cảnh sát hình sự.
Tiêu Hiểu Bạch, tốt nghiệp Trường cảnh sát tỉnh, sau được phân về một Đồn Công An thuộc Phân cục Nam Thành – thành phố Thiên Nam làm cảnh sát khu vực được nửa năm, lại được điều trở lại Trường học chuyên tu, trở thành một cán bộ cảnh sát hình sự.
Những người trưởng thành trong những năm 80 (đặc biệt là trước năm 1985), thuở nhỏ đều xem phim truyền hình: Cảnh sát hình sự 803, người được tuổi thiếu niên lúc đó sùng bái không phải là ca sĩ, cũng không phải là ngôi sao điện ảnh mà chính là nhân vật 803 trong hư ảo. Tiêu Hiểu Bạch cũng xem phim này và có ước mơ làm cảnh sát ngay từ lúc đó.
Sau này lớn lên anh mới biết, cảnh sát cũng phân thành nhiều loại, vậy là ước mơ của anh trở nên cụ thể hơn là làm cảnh sát hình sự. Đến nay, nguyện vọng đã đạt được, với thành tích tốt nghiệp xuất sắc, anh được phân về Chi đội cảnh sát hình sự Cục Công An thành phố Thiên Nam. Nhưng được điều vào chi đội Cảnh sát hình sự một phần cũng là vận may nữa, vì đơn vị này có một cán bộ cảnh sát già năm nay sẽ nghỉ hưu, chi đội cũng cần bổ sung nguồn mới, Tiêu Hiểu Bạch gặp đúng thời cơ này.
Văn phòng đại đội trinh sát hình sự đặt ở tầng 1, Tiêu Hiểu Bạch rất nhanh đã tìm được nơi mình cần đến.
“Xin làm phiền một lát, tôi đến nhận nhiệm vụ”. Tiêu Hiểu Bạch gõ cửa văn phòng.
Trong phòng làm việc có 3 người, 2 nam 1 nữ, nam thì có một người tóc đã hoa dâm, chắc là người sắp nghỉ hưu, ngoài ra còn một người nữa dáng dấp rất trẻ, chỉ khoảng ngoài 30, bộ cảnh phục tôn thêm vẻ hấp dẫn của anh ta; Nhân vật nữ chỉ khoảng ngoài 20 tuổi, xem như phụ trách công tác văn thư tài liệu.
Nghe tiếng của Tiêu Hiểu Bạch, người đàn ông trẻ chỉ ngẩng đầu nhìn anh gật đầu nhẹ, rồi lại cắm đầu nhìn vào máy tính, người đàn ông già có thái độ rất niềm nở, cười với anh rồi hỏi: “Tiểu Tiêu phải không, vào đây, vào đây, chúng tớ vừa nhắc không biết khi nào cậu tới, không ngờ lại đến nhanh thế, cô Trương, pha cốc nước cho cậu Tiêu đi.”
Cô gái trẻ Trương Yến, là nhân viên văn thư kiêm xử lý hồ sơ thường ngày, người đàn ông già Vương Thu Sinh, là cán bộ cảnh sát lâu năm, sắp nghỉ hưu, chỉ cần đợi Tiêu Hiểu Bạch chính thức tiếp nhận công việc thì ông lập tức được nghỉ hưu. Người đàn ông trẻ là Hàn Băng Vũ, đội trưởng đại đội CSHS, là cán bộ trẻ có rất nhiều triển vọng.
Sau khi giao quyết định chuyển đến, Trương Yến cùng anh lo một đống công việc như chụp ảnh, điền các biểu mẫu thủ tục rồi các việc linh tinh khác, xong việc, đã đến giờ nghỉ trưa, nhà Trương Yến ở gần nên đúng giờ là về ngay, Tiêu Hiểu Bạch rời khỏi Cục Công An, tìm đến quán ăn McDonald ở ngay trên đường phố gần đó giải quyết chiếc bụng đói.
Buổi chiều trở lại phòng làm việc, Trương Yến giao cho anh cả đống tài liệu về các chế độ, quy chế, yêu cầu anh ngồi đọc kỹ, Tiêu Hiểu Bạch cũng hiểu rõ đối với những người mới đến nhận công tác đó là việc tất phải trải qua, thế là rất chăm chỉ anh vùi đầu vào đống tài liệu, nghiền ngẫm đến mười mấy chế độ quy định khác nhau.
Chưa được bao lâu, chuông điện thoại vang lên hối thúc, ông Vương nhận điện thoại, nghe một lúc rồi cúp máy, quay sang nói với đội trưởng Hàn: “Chiêu đãi sở Hồ Ký, khu Nam Xương xảy ra án mạng, phòng tiếp nhận thông báo chúng ta đi ngay”.
Ngồi trên xe, Tiêu Hiểu Bạch có phần rạo rực, cũng có phần hồi hộp, ngày đầu tiên đi làm gặp ngay án mạng, không biết đó là vận may hay không may. Nhớ năm anh làm cảnh sát khu vực, chưa hề gặp vụ án mạng nào, toàn việc chẳng đâu ra đâu như ăn cắp vặt, nhà này cãi lộn với nhà kia …
“Tiểu Tiêu, nghĩ gì thế? Có phải lần đầu đi làm án hồi hộp phải không? Không sao đâu, mới đầu ai cũng vậy, sau rồi sẽ quen thôi”. Ông Vương thấy Tiêu Hiểu Bạch nhấp nha nhấp nhổm, cho rằng anh hồi hộp.
“Không phải, em chỉ thấy ngày đầu tiên đi làm gặp ngay phải án nên có cảm giác là lạ.”
“Cậu đừng nói nữa, chúng tôi ở đây gần 3 tháng nay không hề xảy ra án mạng, hôm nay cậu vừa tới là có án mạng xảy ra ngay, tiểu Tiêu, khi về nhớ lúc nào rỗi đi tìm cho mình chiếc bùa hộ thân đi nhé”. Ông Vương nửa đùa nửa thật nói.
“Thôi, được rồi, anh Vương, đừng đùa với tiểu Tiêu như thế, việc ấy sao có thể tin được, chẳng qua chỉ trùng hợp thôi. Tiểu Tiêu, cậu đừng để ý nhé, không phải án xảy ra là do ai đó tới, chỉ ngẫu nhiên thôi”. Đội trưởng Hàn đang lái xe cũng góp chuyện.
Qua một lúc vui vẻ, nỗi hồi hộp trong lòng Tiêu Hiểu Bạch hoàn toàn tan biến, hiện giờ anh chỉ chờ đợi xem vụ án đầu tiên mình tham gia sẽ ra sao, có phá được hay không. Anh lại nghĩ đến lần đầu tiên anh nhìn thấy hiện trường vụ án giết người.
Đó là khi anh học lớp 5 tiểu học, ở thị trấn quê nhà xảy ra một vụ án giết người. Anh nhớ rất rõ đó là một buổi sáng cuối thu, vừa tan học thì bị bạn ở thị trấn kéo đi xem người chết.
Cạnh một đống rơm trước miếu Thành Hoàng, một người đàn ông nằm ở đó, trên thân thể không có vết dao chém hay vết ngoại thương gì, nhưng nghe mọi người nói hình như ông ta uống thuốc độc tự sát, gần đó có 2 bao tải đựng xác chết, đó là xác chết của một phụ nữ và một đứa trẻ, người phụ nữ bị dao chặt thành 3 đoạn, còn đứa trẻ bị dao chặt đầu từ phía sau, chỉ còn dính vào thân ở chỗ cổ họng.
Tiêu Hiểu Bạch nhớ rõ cảm giác lúc ấy của mình, trong trí nhớ của anh, đó là một buổi sáng mùa thu lạnh nhất, hôm ấy anh không ăn sáng, vừa nhìn thấy anh phát buồn nôn. Anh cũng còn nhớ rõ, việc làm duy nhất của Đồn Công An thị trấn chỉ là chăng một vòng dây ni lông màu đỏ xung quanh hiện trường – gọi là vùng cảnh giới.
Vụ án ấy, anh và lũ trẻ lớn hơn cùng thôn bàn bạc rất lâu, mỗi lần trên đường đi học và đi học về đều bàn tán, lũ trẻ lớn hơn còn phân tích ra đầu ra đũa rằng: cả 3 người này đều bị mưu sát, chúng khẳng định rằng người đàn ông giết chết vợ và con trai mình, sau đó uống thuốc độc tự sát.
Vì rơm rạ dưới thân người đàn ông và quần áo của ông ta đều còn ngay ngắn, không có vết tích giãy giụa, giả dụ nếu ông ta uống thuốc độc thì trước khi chết phải giãy giụa rất mạnh, nên người đàn ông này chỉ có thể bị giết hại, sau khi chết mới chuyển xác đến đây, mà nếu là uống thuốc sâu tự sát thì miệng phải sùi bọt mép, nhưng thân thể người này lại rất sạch sẽ.
Còn nữa, người đàn ông này giết chết vợ con mình, nhưng quần áo trên người lại không hề có vết máu, đó là việc rất kỳ lạ, vì nếu ông ta giết vợ con thì trên người ông ta khẳng định ít nhiều phải có vết máu, đây cũng là ý kiến phân tích của lũ trẻ lớn hơn anh.
Sự việc sau này dần dần nguội lạnh, cụ thể ra sao không thấy Đồn Công An công bố, cũng không nghe nói có phá được không, chuyện để lại duy nhất chỉ là chuyện chậu xì dầu.
Chuyện là như thế này: Về vụ án ấy, người phụ nữ và con nhỏ bị hung thủ dùng một chiếc chậu đựng máu tươi của họ, giống như giết lợn ở nông thôn, tiết lợn được đựng trong chậu. Hung thủ đem chiếc chậu đựng máu này đặt vào trong một ngõ nhỏ cạnh Miếu Thành Hoàng, có một cô gái đi ôn bài ngang qua ngõ ấy, cô cho rằng đó là chậu xì dầu, muốn đem về nhà nhưng lại sợ muộn học nên bỏ qua, đến hôm sau lại đi học sớm ngang qua ngõ ấy, mới biết đó là chậu máu, cô sợ chết khiếp và từ đó không dám đi qua đó nữa.
Khi còn nhỏ, chưa hiểu biết gì, hôm nay bất chợt nhớ lại vụ này, Tiêu Hiểu Bạch bỗng cảm thấy, lúc nhỏ nhìn thấy vụ án mạng ấy thật là kỳ quặc, mọi dấu hiệu đều là kỳ lạ. giết người còn lấy chậu đựng máu ? Trong đó đầy rẫy việc bất hợp lý.
Nhưng mười mấy năm đã trôi qua, vụ án ấy có lẽ đã sớm trở thành vụ án treo không đầu không cuối, khi đó mình còn quá nhỏ, cũng không hề nghe nói vụ án có phá được không, có lẽ không phá được.
Tiêu Hiểu Bạch bỗng thầm thở dài: Hơn mười năm rồi, không biết vong hồn người chết ấy có được yên nghỉ không ?