Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Chương 20 : Nhật báo Thiên Nam
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 20 : Nhật báo Thiên Nam

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trên đường trở về, trên xe im lặng khác thường, đến như tiểu Tiền cũng không hề lên tiếng. Mọi người đều biết, manh mối của vụ án đến đây đã đứt hoàn toàn.

Cái chết của Trương Phú Quý, xem ra là rất bình thường, người đàn ông uống rượu say khi lái xe về nhà, không chú ý nên lao xe xuống khe núi, mất mạng.

Hiện trường vụ tai nạn, Tiêu Hiểu Bạch cũng đã đến xem, kết quả không thu được gì, cảnh sát giao thông đã xử lý cho kéo xe lên, do ảnh hưởng của người nhà nạn nhân nữa, hiện trường là một mớ hỗn độn, những gì có thể dùng làm manh mối đã sớm bị phá nát, không thể tìm lại được.

Đây chỉ là vụ tai nạn ô tô rất bình thường, có thể gặp ở khắp nơi, nhưng với Tiêu Hiểu Bạch, vụ tai nạn này ở điểm nào cũng thấy kỳ lạ.

Trương Phú Quý là người cuối cùng để có thể truy tìm người đàn bà bí ẩn, nhưng anh ta lại chết đột ngột vì tai nạn bất ngờ. Tuy từ hiện tượng bên ngoài để xem xét thì đây đúng là tai nạn, nhưng tai nạn này sao lại trùng hợp thế. Nếu nói rằng Trương Phú Quý bị người đàn bà kia giết chết thì Tiêu Hiểu Bạch thấy cũng rất có khả năng.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hiểu Bạch bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát, giữa mùa hè nóng bức mà toàn thân anh vẫn nổi da gà. Người đàn bà này tài giỏi quá. Tất cả chứng cứ ập đến hầu như đều do mụ ta thiết kế mà ra, sau khi gây hiểu lầm cho tất cả mọi người, thật bất ngờ và cố ý để lại một manh mối cho cảnh sát truy tìm, rồi cuối cùng lại cắt đứt luôn manh mối ấy.

Có thể nói, tất cả đều bị mụ vỗ tay đùa cợt. Đến nay các manh mối liên quan đến vụ án ở Chiêu đãi sở Hồ Ký đều bị cắt đứt. Tiêu Hiểu Bạch chìm sâu vào trong sự bối rối sâu xa: Bước tiếp theo phải đi như thế nào?

Về tới Cục, Tiêu Hiểu Bạch ngồi thừ ra trên ghế của mình, anh còn hoài nghi mình có thích hợp làm cảnh sát hình sự không, làm cảnh sát hình sự mà để cho hung thủ chơi trò ú tim, rồi chuồn thẳng. Chẳng lẽ Tiêu Hiểu Bạch cũng giống như đội trưởng Hàn, lại nhảy lầu tự sát ?

Nghĩ tới đây, Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhiên thức tỉnh, mình luôn luôn nghi ngờ cái chết của đội trưởng Hàn có quan hệ tới vụ án này, nếu thật như vậy thì trước khi chết những chữ số anh để lại nhất định phải là một đầu mối quan trọng.

Trước khi chết đội trưởng Hàn chăm chắm nhìn mình, ánh mắt chứa đầy sự khẩn cầu, phải, nhất định là như vậy, 4 chữ số đó chính là đầu mối dẫn tới hung thủ.

Đang ngồi trên ghế, Tiêu Hiểu Bạch đứng bật dậy lao vội ra ngoài.

Nhà đội trưởng Hàn ở trong khu gia đình cán bộ nhà nước, rất gần Cục Công An, Tiêu Hiểu Bạch ào tới nhanh như cơn gió thổi, anh chạy liền một hơi lên tầng 6, đến khi gõ cửa anh vẫn không kịp thở, mồ hôi tuôn ra như suối khắp toàn thân.

Mở cửa là Ấn Hồng Mai, vợ đội trưởng Hàn, nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch mồ hôi đầm đìa, cô giật mình vội mời Tiêu Hiểu Bạch vào nhà.

Tiêu Hiểu Bạch uống một hớp nước, lấy lại nhịp thở bình thường rồi không khách sáo gì, hỏi luôn: “Chị dâu, tôi đến tìm chị là có việc cần hỏi, nó có liên quan đến cái chết của đội trưởng Hàn”.

Vừa nói xong, nhịp thở của Ấn Hồng Mai trở nên dồn dập: “Anh có đầu mối gì à, nói mau đi, tôi biết gì nhất định sẽ nói hết cho anh biết”.

“Bây giờ chị thuật lại từ đầu sự việc đội trưởng nhảy lầu hôm ấy, càng tỷ mỉ càng tốt. Còn nữa, đội trưởng khi còn sống có loại sổ ghi chép gì không, hoặc có gì đó liên quan đến số 1127 không?”

“Việc anh nói tôi đã xem xét, cũng đã tìm kiếm, nhưng không phát hiện được cái gì liên quan”.

“Thôi được, trước hết chị thuật lại một lượt sự việc ngày hôm ấy”.

“Hôm ấy, tôi ở buồng bệnh chăm sóc anh …”. Vừa nói đến đấy, mắt Ấn Hồng Mai đã đỏ hoe, nức nở không nói lên lời.

“Ôi trời, chị dâu, lúc này chị không nên nghĩ quá nhiều nữa, việc rất gấp rồi, chị nói đi, tôi không muốn nhìn thấy đội trưởng ra đi mà không rõ ràng như vậy”.

Gạt nước mắt, Ấn Hồng Mai cắn chặt răng, hít vào hơi thở rất sâu, lấy lại tinh thần, bắt đầu dùng giọng nói gần như bình tĩnh thuật lại sự việc ngày hôm ấy.

Tiêu Hiểu Bạch nghe rất chăm chú, theo lời Ấn Hồng Mai, hôm đó không có bất cứ việc gì xảy ra, mọi việc theo đúng lịch trình như mọi ngày, tiêm và uống thuốc theo đúng giờ quy định, mát sa, ăn cơm, nghỉ ngơi, giữa buổi đọc báo, trừ việc đi vệ sinh có khác ngày thường, còn tất cả đều diễn ra như vài ngày liền trước đó.

Nguyên nhân tự sát, nhìn chung có 2 loại: Tự sát do trầm uất lâu ngày hoặc do hành vi quá khích khi tinh thần bị kích động trong thời gian ngắn. Cái chết của đội trưởng Hàn, rõ ràng thuộc vào loại thứ 2. Như vậy là, trong một ngày hôm ấy hoặc trong khoảng thời gian ấy, nhất định phải có sự việc gì đó khiến cho anh ấy không thể chịu đựng nổi.

Đó là việc gì?

Tiêu Hiểu Bạch nhắm nghiền mắt lại, theo lời của Ấn Hồng Mai, tinh thần của đội trưởng Hàn rất ổn định, cho đến ngày xảy ra sự việc. Việc hàng ngày là: Tiêm, uống thuốc, ăn cơm, nghỉ ngơi, đọc báo …

Đọc báo, báo chí! Đúng rồi. Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhận ra rằng, cuộc sống của đội trưởng Hàn ở bệnh viện tuy rất đúng quy luật, nhưng tin tức trên báo lại muôn hình vạn trạng, có lẽ đội trưởng đọc trên báo thấy có việc gì đó khiến anh ấy không chịu nổi, mới nhất thời hành động dại dột.

“Chị dâu, thôi, chị đừng bận khóc nữa, ngày đội trưởng chết ấy, bệnh viện đưa đến cho anh ấy tờ báo gì”.

“Thiên … Thiên … Thiên Nam nhật báo”. Nén tiếng nức nở, nói tên tờ báo cho Tiêu Hiểu Bạch, Ấn Hồng Mai lại cúi đầu khóc tiếp.

Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang: Được rồi, không cần lo nhiều nữa, không dỗ nổi đàn bà đâu, đi làm án quan trọng hơn. Tiêu Hiểu Bạch đứng dậy chào rồi đi ra, trong phòng chỉ còn tiếng khóc của Ấn Hồng Mai.

Tới Toà soạn Nhật báo Thiên Nam đã hơn 7 giờ tối, cơ quan gần như không có người, chỉ còn một cán bộ biên tập trực ban.

“Chào anh, tôi ở chi đội cảnh sát hình sự, tôi họ Tiêu, có việc muốn nói chuyện với anh.

“Thất kính, thất kính quá, thì ra quan cảnh sát Tiêu, tôi có thể giúp gì cho anh đây ? Nếu cần tìm báo hôm nay thì muộn rồi, chúng tôi là nhật báo, nhưng ở đây lại không có báo. Đùa vui tí thôi, có việc gì xin cứ nói thẳng, nếu giúp được nhất định không hàm hồ”.

“Ở đây có lưu lại báo những ngày trước không? Tôi muốn tìm tờ Nhật báo Thiên nam ngày 18 tháng 7, tốt nhất xin anh cả tờ ngày 17 nữa”.

“Được, tôi đi lấy cho anh”.

Cầm tờ báo, Tiêu Hiểu Bạch từ từ lật giở, một dòng tin ở mục chuyên đề pháp chế đập vào mắt anh: Ác ma giết vợ ngày hôm nay đền tội.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Biến Yêu Thành Cưới

Copyright © 2022 - MTruyện.net