Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chú Kim Đình, chú Kim Đình ơi, mau ra mở cửa, Cục Công An có người tìm chú”. Bí thư chi bộ thôn vỗ mạnh vào cánh cổng, gọi to.
“Người của Cục Công An ư? Ở đâu hãy cút về đấy, ngôi nhà này không cho phép cảnh sát bước chân vào, muốn bước chân vào đây, chỉ khi tôi đã chết.
Từ Kim Đình, bố của Từ Hải Lượng là một nông dân hiền lành chân chất. Trước kia Từ Hải Lượng luôn là niềm kiêu hãnh của ông, nhưng sau khi xảy ra sự việc, không ai nghe thấy ông nhắc về con trai mình nữa. Bí thư thôn cho biết, sau khi có chuyện của Từ Hải Lượng, gần như đến hơn nửa năm ông cũng không đi ra ngoài, mấy hôm trước đi nhận xác con cũng là bà Từ gái đi bởi vì ông không chịu đi.
Gọi cổng rất lâu, Từ Kim Đình vẫn vùi mình trong nhà, không ra mở cửa, bí thư thôn nhìn Tiêu Hiểu Bạch và 2 cảnh sát cùng đi, bất lực lắc đầu: “Chú Kim Đình này là một người cứng đầu cứng cổ, bị người khác gọi là giống lừa ưa nặng, ông ấy đã quyết điều gì thì không ai khuyên nhủ được, thôi, tôi hết cách rồi”.
Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Thôi, để tôi”.
“Ông Từ ơi, chúng cháu ở chi đội cảnh sát hình sự Cục Công An thành phố, chúng cháu đến chủ yếu là về việc của Từ Hải Lượng, con trai ông đấy”.
“Tôi không có thằng con ấy, anh cút đi cho tôi nhờ, tôi không cho phép ai nhắc tới cái tên ấy trước mặt tôi”.
“Chúng cháu đến muốn cho ông biết, Từ Hải Lượng rất có thể không phải là hung thủ, anh ấy bị oan rồi”. Nói xong câu ấy, Tiêu Hiểu Bạch nháy mắt với bí thư thôn và tiểu Chu, tiểu Tiền, 4 người cùng quay mình đi ra.
Cánh cổng phía sau đột nhiên mở ra, một cụ già gầy, khô quắt, mặt đầm đìa nước mắt bước ra: “Anh nói đi, tiểu Lượng nhà tôi bị oan sao ?”
Sáng ngày 6 tháng 8, Cục Công An thành phố Thiên Nam.
“Anh Lý, tang vật sau khi định án cất giữ ở đâu?”. Tiêu Hiểu Bạch như một cơn lốc xông vào phòng giải phẫu.
“Cậu tìm những thứ đó làm gì? Nó đã dùng để định tội rồi, kiểm chứng đã kết thúc”. Anh Lý trả lời nhưng đầu vẫn không ngẩng lên, tay vẫn làm công việc giải phẫu. “Này, lại đây xem, xác chết ở đây có một vết tụ máu do tác động của vật tày đánh vào phần đầu dẫn đến cái chết, cậu có xem không?”
“Anh nói nhanh lên, tang vật ở đâu?”
“Thì ở phòng lưu trữ tang vật trong phòng vật chứng ấy. Ôi … Cậu không nhìn thấy à?”
Anh Lý chưa nói hết câu, Tiêu Hiểu Bạch đã lao ra khỏi cửa phòng giải phẫu.
“Kỳ quái thật, cái thằng bé này rất thích xem mình làm giải phẫu cơ mà, sao hôm nay nó lại đổi tính đổi nết thế nhỉ?”. Lắc lắc đầu, anh Lý lại tiếp tục công việc của mình.
Trong phòng lưu trữ tang vật, Tiêu Hiểu Bạch đang gò lưng tìm kiếm
“Mục 153, vụ án 322, chính là nó!”
Tiêu Hiểu Bạch mang hòm tang vật lưu trữ đặt lên bàn vật chứng, vừa ghi lại biên bản vật chứng vừa mở hòm, anh rút từng thứ tang vật chứa trong túi ni lông ra xếp lên bàn.
Một con dao nhọn dính máu, là con dao lóc xương nằm trong bộ dao nhà bếp, thu được trong nhà nghi phạm, vết máu dính trên thân dao qua giám định DNA thuộc về 2 nạn nhân; Cán dao có dấu vân tay của nghi phạm và vân tay của nữ nạn nhân.
Quần áo máu: 2 chiếc, 1 áo jacket chất liệu ni lông, 1 quần âu chất liệu sợi bông, đầy vết máu do máu phun vào, máu là của 2 nạn nhân. Trên chiếc áo jacket có dính tóc và gầu, kiểm tra DNA thuộc về nghi phạm.
Xem những tang vật này, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy chân tay lạnh toát, gần giống hoàn toàn tang vật trong vụ án mạng tại Chiêu đãi sở Hồ Ký, trừ nét khác nhau về quần áo do thời tiết, các chứng cứ còn lại và dấu vết để lại trên chứng cứ hoàn toàn giống nhau.
Từ đáy lòng, Tiêu Hiểu Bạch biết rõ Từ Hải Lượng bị oan.
Thì ra tất cả đều do người đàn bà bí ẩn đạo diễn. Hai năm trước, người phụ nữ này đã dùng phương pháp gây án rất cao siêu, giết chết vợ củaTừ Hải Lượng và tình nhân, thông qua tạo ra vật chứng giả, đem chứng cứ dồn đến cho Từ Hải Lượng và thành công trong việc qua mặt đội trưởng Hàn khi đó phụ trách điều tra vụ án này khiến cho Từ Hải Lượng phải chịu oan uổng, bị phán xử tội chết, hoãn thi hành 2 năm.
Hôm nay, sau 2 năm, mụ ta vẫn dùng thủ pháp gây án cũ, giết chết vợ Hứa Kiến Quân và nhân tình của chị ta, nhưng lần này đội trưởng Hàn đã ý thức được sai lầm năm trước.
Đội trưởng Hàn là người cao ngạo theo chủ nghĩa hoàn mỹ, có lòng tự trọng cao làm cho anh ta khi đối mặt với vụ án ở Chiêu đãi sở Hồ ký không thể nói ra mình đã từng làm vụ án giống như vậy. Anh chỉ âm thầm giấu đi cảm giác về vụ án không đúng, nhưng trong đáy lòng lại không dám tin sự thực như vậy.
Ở tiểu khu Hồng Phúc Bắc Thành, khi cảnh sát bắt Hứa Kiến Quân và khi tìm được con dao nhọn và chiếc áo máu thì đội trưởng Hàn xác định rõ mình đã sai lầm ở vụ án trước. Cho nên, lúc đó anh rất vội vã quay trở về Cục, chính là muốn tìm lại các vật chứng và hồ sơ năm trước, muốn cứu vãn lại sai lầm của mình.
Khi dừng xe ở cây xăng dầu trên đường về, anh đã gọi điện cho viên cảnh sát lúc đó đang xét hỏi, chính là không muốn bi kịch lại xảy ra thêm một lần nữa. Nhưng trên đường về, do hoảng hốt nên trong khi lái xe, không nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường, để cho chiếc xe khác đâm vào hông xe, ông Vương không may gặp nạn.
Trong bệnh viện, đội trưởng Hàn từng nghĩ sẽ xin thẩm tra lại vụ án, nhưng có lẽ do lòng tự trọng, cũng có lẽ vì cảm giác tội lỗi với cái chết của ông Vương, nên không dám nói ra chân tướng. Ngày anh đọc được tin Từ Hải Lượng bị chấp hành án tử hình thì anh không thể chịu đựng được nữa.
Từ góc độ của anh nhìn lại, cái chết của ông Vương, oan tình của 2 nạn nhân, còn cái chết của Từ Hải Lượng nữa, đều do một tay anh gây ra. Nhân khi vợ anh không chú ý, anh đã leo lên nóc nhà bệnh viện. Có lẽ khi đứng trên mái nhà anh đã hối hận lắm, anh muốn trở về điều tra rõ 2 vụ án này, nhưng vì vợ anh đột ngột xuất hiện, làm anh thấy không thể đối diện sự thực, vậy là nhảy xuống luôn.
Trước khi chết ít phút, nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch, một chàng trai trẻ vừa vào đội hình sự, có lẽ không muốn để đồng nghiệp bị lừa gạt, có lẽ muốn đồng nghiệp giúp mình tìm ra kẻ ác, anh để lại số hồ sơ vụ án năm ấy. Đó là vụ án đầu tiên của anh.
4 chữ số sau cùng trong số hiệu cảnh sát của Tiêu Hiểu Bạch giống như 4 chữ số này, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng sự trùng hợp này đã khiến cho Tiêu Hiểu Bạch phải chịu sự hoài nghi và hiểu lầm từ nhiều người khác.
Tất cả đều đã rõ ràng, Tiêu Hiểu Bạch bỗng có cảm giác muốn rơi nước mắt, tự chế ngự mình đã bao nhiêu ngày, cuối cùng hôm nay sự việc đã rõ. Tuy hung thủ vẫn chưa bắt được, nhưng mụ ta không phải là cái bóng hư ảo, sẽ có một ngày phải bộc lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật, phải chịu sự trừng phạt của công lý.
Trưa ngày 13 tháng 8, trước một ngôi mộ mới ở bìa mương Từ Gia Câu.
Trước mộ, một đống giấy vàng và tiền âm phủ đang cháy, ông lão họ Từ ngồi xổm trước đống giấy ấy, vừa khóc vừa nói chuyện với con trai.
“Anh Tiêu, không phải ông ấy chưa từng quan tâm đến việc tang của con trai sao? Thế mà sao lại biết chỗ này?”. Tiểu Tiền ghé vào tai Tiêu Hiểu Bạch hỏi nhỏ.
“Cậu thì hiểu gì?! Cụ già ấy đêm đêm nhất định lẻn ra đây khóc thầm đấy”.
Không rõ bao lâu, ông già đứng dậy, kéo tay Tiêu Hiểu Bạch, nói: “Hãy nói với vợ của anh đội trưởng kia, tôi không trách người đàn ông của chị ấy, người thì đã chết rồi, còn trách gì được nữa, nếu chị ấy không chê, có thể đến thăm nhà họ Từ chúng tôi”.
“Đúng ạ, đây là giấy xác nhận của Cục, vụ án tạm thời không thể lật lại được nữa, đây chỉ là sự xác nhận bằng văn bản, Từ Hải Lượng vô tội mà thôi”.
Trong đống giấy vàng tiền đang cháy, bỗng có tờ giấy in rơi xuống, trên đó có con dấu đỏ tươi, ánh lửa chợt bùng lên, nuốt luôn con dấu đỏ tươi ấy.
“Gửi cho Tiểu Lượng đấy, ở bên này nó đã phải chịu sự giả dối, không thể để nó vẫn phải ngậm oan khi đã ở bên kia”.