Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn 3 giờ chiều ngày 15 tháng 7, Chiêu đãi sở Hồ Ký – Nam Xương.
Chiêu đãi sở Hồ Ký là một nhà nghỉ rất nhỏ, nằm trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, xe cảnh sát không thể đi vào được, Tiêu Hiểu Bạch cùng đội trưởng Hàn và ông Vương đỗ xe bên đường cạnh ngõ nhỏ ấy, xách hòm dụng cụ làm án tiến vào Chiêu đãi sở Hồ Ký.
Bên ngoài chiêu đãi sở đã có số đông quần chúng vây quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, đó cũng là thói quen của người Trung Quốc, thích tụ tập, ưa hiếu kỳ, trai gái áo quần sặc sỡ vây lấy cửa chiêu đãi sở, người người đều vươn đầu vào, chỉ muốn nhìn thấy gì đó bên trong.
“Anh Vương, anh ở lại đây một lát trông chừng số người này, tôi cùng tiểu Tiêu vào hiện trường, tiện thể rèn luyện cho tiểu Tiêu”. Quyết định của đội trưởng Hàn khiến Tiêu Hiểu Bạch thấy có chút kỳ lạ, người đến xem thì có gì hay mà phải để ý đến họ nhỉ?
Dẫn đường là 2 cô gái phục vụ làm nhiệm vụ trực ban, sắc mặt cả 2 đều trắng bệch, xem ra đã quá sợ hãi.
Hiện trường là phòng 406, vừa bước tới tầng 4 của ngôi nhà 4 tầng, Tiêu Hiểu Bạch đã ngửi thấy mùi tanh nồng như rỉ sét, chính là mùi máu tươi. Tiêu Hiểu Bạch đã có ý thức phải chú ý quan sát tường và nền của hành lang, nhưng không phát hiện có dấu vết máu, không có dấu giày dép, dấu tay hoặc dấu vết gì liên quan.
Đội trưởng Hàn thấy Tiêu Hiểu Bạch có ý thức như vậy, gật đầu tỏ ý rất hài lòng.
Đi đến trước của phòng 406, đội trường Hàn dừng lại, Tiêu Hiểu Bạch cũng dừng bước. “Phục vụ viên, ai trong các cô phát hiện trước nhất, sau khi phát hiện có đụng chạm, xê dịch gì trong phòng không? có đụng chạm gì đến cánh cửa không?”
“Không ạ, tôi vừa nhìn thấy thì sợ quá chạy đi gọi điện thoại ngay, chưa đụng chạm vào bất cứ cái gì”. Cô phục vụ hơi lùn là người đầu tiên đến hiện trường nói.
Đội trưởng Hàn đặt chiếc hòm dụng cụ làm án mang theo xuống, lấy từ trong ra 2 đôi lót giày và 2 đôi găng tay chia cho Tiêu Hiểu Bạch. “Nhớ nhé, sau này gặp phải hiện trường án loại này phải đeo găng và xỏ lót giày mới được bước vào, để tránh phá hỏng hiện trường, mất dấu chứng cứ. Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, đeo găng và xỏ đệm giày theo chỉ dẫn.
Cửa phòng 406 mở nửa chừng, chắc là do cô phục vụ trong lúc hoảng loạn quên không đóng lại. Khóa cửa là loại khóa có tay cầm kiểu nắm đấm, tay cầm bên ngoài không có dấu vết gì, nhưng tay cầm bên trong có dấu máu, giống như dấu tay dính máu. Đội trưởng Hàn lấy máy ảnh chụp liền mấy kiểu, sau đó lấy dấu tay trên tay cầm, nhưng rất tiếc không có dấu vân tay.
Sát cửa phòng là gian vệ sinh, bên trong không phát hiện ra dấu máu, có 2 chiếc bàn chải đánh răng loại dùng một lần, 2 chiếc khăn mặt đã sử dụng, bên trong thùng rác có một bao cao su tránh thai đã dùng, những vật chứng này được đội trưởng Hàn đựng vào các túi tang vật riêng biệt.
Từ gian vệ sinh bước ra là vào trong phòng ngủ, máy truyền hình trong phòng vẫn mở, người chết là một nam một nữ, tấm chăn còn đậy lên thân thể họ nhưng đã bị máu ngấm ướt biến thành màu vàng đậm, có cảm giác đã ngả sang màu hơi nâu.
Lúc này ông Vương cũng bước vào phòng: “Trong số người tụ tập ở bên dưới không có gì khác thường”. Lúc này Tiêu Hiểu Bạch mới biết đội trưởng Hàn để ông Vương ở lại chính là để quan sát xem có hay không hung thủ nằm trong đám người tò mò ấy.
Nhìn chung mà nói, hung thủ sau khi gây án, vì có tâm lý sợ hãi, rất muốn biết tình hình tiến triển của việc điều tra, nhiều khi chúng ẩn nấp ngay trong đám đông người hoặc có ý tiếp cận nhân viên điều tra để nghe ngóng tình hình tiến triển của vụ án, phán đoán sự an toàn cho bản thân. Đội trưởng Hàn để ông Vương ở lại quan sát là để phát hiện kẻ nghi vấn có trà trộn trong số đông ấy không, còn làm thế nào để phát hiện ra kẻ nghi vấn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự nhiều năm và sự quan sát nhạy bén của chính anh ta.
“A! Tiểu Tiêu biểu hiện khá đấy, tớ nghĩ cậu sẽ phải nôn ngay tại hiện trường ấy chứ, khá lắm, khá lắm, giỏi hơn tớ trước kia nhiều”. Ông Vương nói xong định vỗ vào vai Tiêu Hiểu Bạch, nhưng giơ tay lên ngang chừng liền rụt lại ngay vì thấy tay mình còn đeo găng cao su.
“Thôi, đừng dông dài nữa, chúng ta phải tập trung làm án trước đã, tôi không muốn đến tối vẫn phải loay hoay với xác chết”. Đội trưởng Hàn cắt ngang sự hứng thú của ông Vương.
Vén chăn lên, cả hai người chết đều là lõa thể, trên giường máu ngấm ướt toàn bộ, tấm ga trải màu trắng đã biến thành màu đỏ thẫm, thân thể hai người chết đều nhuộm đỏ máu, mắt thường cũng nhận rõ vết thương do vũ khí sắc bén gây nên, vết thương chí mạng chủ yếu tập trung vào phần ngực, mỗi người đều có mấy vết thương.
Từ dấu vết trên giường cho thấy, trước khi chết hai người này còn nằm với nhau. Người phụ nữ đầu gối lên cánh tay của người đàn ông, đây cũng là điều lạ.
Vì nếu như hung thủ muốn đồng thời giết cả hai người, thì cứ cho là cả hai đều ngủ rất say thì khi hành hung không thể không làm kinh động người kia được, vậy mà với tư thế của hai người này lại thể hiện họ không hề giãy giụa hay phản kháng gì.
Tiêu Hiểu Bạch hoài nghi nạn nhân sau khi chết thi thể đã bị xê dịch, nhưng nếu nhìn đến sự phân bố dấu vết máu trên thân thể họ thì sơ bộ phán đoán nạn nhân sau khi chết, xác của họ chưa bị xê dịch.
Ông Vương cùng Tiêu Hiểu Bạch đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu ở đây có điều gì đó khác thường, nhưng cả hai đều không nhận ra, đội trưởng Hàn nhìn thấy xác hai nạn nhân, nét mặt đã có chút biến sắc.
“Tiểu Tiêu, kiểm tra xem có túi đồ ăn hoặc đồ uống gì đó không, tôi nghi họ bị đầu độc”. Ông Vương xem xét kỹ lưỡng thi thể hai nạn nhân và phân công cho Tiêu Hiểu Bạch.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn khắp một lượt, anh phát hiện phía sau ti vi có một túi đồ ăn, nhưng chỉ còn vỏ, từ trong thùng rác bên cạnh kệ đặt ti vi anh tìm thấy 2 vỏ chai nước cam và 2 chai suối khoáng Nông Phu. “Chỉ có thế này, không có phát hiện gì khác”.
“Được rồi, tiếp tục tìm kiếm thêm rồi thu thập tất cả mang về, tôi gọi xe đến chuyển thi thể về để khám nghiệm”. Ông Vương vừa nói vừa bấm điện thoại.
Tiêu Hiểu Bạch lại tìm kiếm kỹ lưỡng trong phòng, nhưng không tìm thấy hung khí, anh kiểm tra cửa sổ, cửa sổ khóa rất chắc chắn, cũng không có dấu vết cạy phá, đây là tầng 4, nếu hung thủ vào qua cửa sổ là không thể được. Lối vào duy nhất chỉ có thể là cửa phòng, nhưng trên cánh cửa cũng không có các dấu vết cạy phá, vậy hung thủ làm thế nào để vào được?
Đội trưởng Hàn trực tiếp đi đến trước giá treo quần áo, anh vội vàng lật tung quần áo của người chết, tìm được ví tiền của cả hai người. Hiện nay Chiêu đãi sở quy định người đến đăng ký thuê phòng đều phải để lại chứng minh thư. Lần này anh gặp may, trong ví của nạn nhân đều có chứng minh thư.
“Tiểu Trương, giờ cô đăng nhập vào hệ thống văn phòng, tìm giúp tôi địa chỉ gia đình của 2 người này: Lý Diễm, Lý có bộ mộc và chữ tử ghép lại, Diễm có chữ phong và chữ sắc ghép lại, chứng minh thư số .... và La Thông, La trong từ la bàn, Thông trong từ thông báo, chứng minh thư số .... , sau khi tra được địa chỉ của họ, lập tức thông báo cho tôi”. Giọng nói của đội trưởng Hàn tỏ ra rất sốt ruột.
Gọi điện xong, đội trưởng Hàn bước ra khỏi phòng, bắt đầu xét hỏi phục vụ viên: “Hai người này vào nghỉ từ bao giờ? Sau khi họ vào nghỉ, tại chiêu đãi sở có ai khả nghi đến không?”
“Tôi không nhớ nữa, hôm qua là ngày cuối tuần, buổi tối có 2 phòng được khách bao trọn gói để chơi mà chược, người ra người vào rất nhiều, tôi không còn ấn tượng gì nữa”.
“Thế trong Chiêu đãi sở của mình có lắp hệ thống giám sát lối đi lại không? Có thể trích xuất ghi hình được không?
“Không, góc tường có 2 đầu ghi camera là giả đấy, ông chủ chỉ dùng để đối phó với việc kiểm tra thôi”.
Vừa nói tới đấy thì có điện thoại của Hàn Băng Vũ, là Tiểu Trương gọi tới: “Đội trưởng, đã tra ra chỗ ở của hai người ấy, họ đều có hộ khẩu ở tiểu khu Hồng Phúc khu Bắc Thành, người đàn ông ở 213 tòa nhà 12, người phụ nữ ở 316 tòa nhà 10”.
“Được, tôi biết rồi, cô Trương, bây giờ cô gọi cho đồng nghiệp ở Phân cục khu Bắc thành, yêu cầu cảnh sát khu vực tiểu khu Hồng Phúc đến ngay giám sát nhà của hai người này, hung thủ rất có thể là người trong nhà của 1 trong 2 người ấy”.
“Anh Vương, tiểu Tiêu, chúng ta tạm gác việc ở đây lại đã. Anh Vương, báo cho cảnh sát khu vực ở đây, đề nghị họ bảo vệ tốt hiện trường, bây giờ chúng ta phải đến ngay tiểu khu Hồng Phúc, tôi cho rằng hung thủ đang ở đấy”. Trở lại phòng 406 đội trưởng Hàn ra lệnh cho ông Vương và Tiêu Hiểu Bạch.