Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ sau vụ án ở Chiêu đãi sở Hồ Ký, cuộc sống hàng ngày trở nên bình lặng, Tiêu Hiểu Bạch vẫn tiếp tục điều tra dò tìm manh mối liên quan đến người phụ nữ bí ẩn nhưng hầu như không có kết quả gì.
Trừ một số điểm tương tự đã xảy ra trong hai vụ án, không còn bất cứ manh mối nào.
Tiêu Hiểu Bạch tóm lược lại những điểm giống nhau giữa hai vụ án như sau:
1) Hung thủ đều mặc quần áo của chồng bị hại nữ để giết chết hai người, hung khí đều là con dao lóc thịt dùng trong nhà bếp. Ở đây có khả năng phải chú ý đến phương thức mà hung thủ cố ý sử dụng, ả muốn dùng phương thức ấy để làm gì ?
2) Hung thủ lựa chọn giữa những người bị hại hầu như không có mối liên hệ trực tiếp. Nhà ở của Từ Hải Lượng và Hứa Kiến Quân, một người ở tiểu khu Hồng Phúc Bắc Thành, còn người kia thì ở tiểu khu Thiên An thuộc trung tâm thành phố. Nghề nghiệp của Từ Hải Lượng và Hứa Kiến Quân khác biệt nhau rất xa, một người là viên chức trong cơ quan nhà nước, còn người kia là thương nhân tự do.
Nhưng hai vụ án này lại có chung một điểm: Đều là tình ngoài luồng, mà hung thủ đều ngụy tạo chứng cứ để hướng về người chồng nạn nhân.
Tiêu Hiểu Bạch suy đoán, đây rất có khả năng là hung thủ muốn thông qua vụ án cùng loại để tìm sự cân bằng về tâm lý, ả nhất định phải là người đã phải chịu đựng sự phản bội vì tình ngoài hôn nhân. Con dao nhà bếp và quần áo đàn ông, đó là những vật biểu hiện sự cân bằng trong cuộc sống gia đình. Đây có lẽ cũng là điều ả muốn mô phỏng hoặc muốn tái hiện lại việc ả phải trải qua năm ấy.
Tiêu Hiểu Bạch đã soát lại hồ sơ vụ án, không phát hiện thêm hồ sơ nào tương tự. Việc điều tra coi như đã bị chặn lại. Manh mối vật chứng vụ Chiêu đãi sở Hồ Ký đều đã truy soát rõ ràng. Vụ án 322 của Từ Hải Lượng, vì năm ấy đã sơ suất bỏ qua, chỉ còn lại hung khí và bộ quần áo máu, các vật chứng khác đều không giữ lại nên không thể truy soát được.
Suốt thời gian này, trừ việc xử lý những việc như trộm cắp, cướp giật vặt ra, trong giờ làm việc Tiêu Hiểu Bạch đều tự vùi mình trong đống sách. Anh mua về rất nhiều sách và tài liệu trinh sát hình sự trong nước và nước ngoài, rất nhiều tài liệu liên quan đến tâm lý tội phạm, hàng ngày vùi đầu vào đọc và suy ngẫm.
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã bước sang mùa thu.
Ngày 16 tháng 11, trong một vườn táo ven tỉnh lộ thuộc xã Thanh Điền thị trấn Hắc Thủy.
“A lô! Tiểu đội trưởng, tôi là tiểu Điền đây !”. Một đàn ông trung niên dáng nhanh nhẹn hoạt bát đứng trong ngôi nhà nhỏ giữa vườn táo gọi điện, bên tay phải anh ta, trong chuồng lợn mấy con lợn trắng rất to đang tranh ăn cái gì đó.
“Tiểu đội trưởng, lần trước nghe anh nói chị đã có thai, tôi muốn đem tặng cái gì đó để chúc mừng, nhưng ở chỗ anh chẳng thiếu gì cả, tôi cũng chưa có gì tặng. Hai năm trước, tôi có ra nước ngoài làm lính đánh thuê, học được ở bọn tây mũi lõ một món ăn rất tốt, vừa may ở nhà lại có, xin biếu anh một chú”.
“Món ăn gì, bé con sao không nói, bí mật nhỉ, có phải định kích thích cái dạ dày của tớ không?”. Điện thoại truyền lại một tràng cười thoải mái: “Là đồ ăn thì tớ nhận, thời gian này tớ phải xuống bếp, ngày ngày đều nấu đồ ăn ngon cho chị dâu chú, bây giờ đã thành con lợn cái béo ú rồi. Ái, ái, đừng, đau ...”
Tiểu Điền tủm tỉm cười, đợi tiếng nô đùa dứt hẳn mới tiếp tục nói: “Tiểu đội trưởng, có phải gần nhà anh có lò sát sinh không, rất hay, tôi nhờ người bạn chuyên buôn bán lợn trực tiếp mang lại cho anh một chú lợn nhé, anh ở đấy đem giao cho lò mổ giết ngay, anh nhớ nhé, dạ dày lợn là thứ tinh hoa bậc nhất đấy, không được moi các thứ trong dạ dày ra đâu, phải trực tiếp bỏ vào nồi hầm thành canh luôn.
“Ôi! Sao lại ăn cái thứ bên trong dạ dày, thằng nhóc này muốn làm hỏng lục phủ ngũ tạng của ta hả? Nói ngay, nếu không nói rõ, ta sẽ tìm mi đá cho vỡ đít ra đấy”.
“Tiểu đội trưởng, trước mặt anh tôi dám làm bậy, nhưng sao mà dám láo với chị dâu? Anh nghe tôi nói nhé! Khi tôi làm lính đánh thuê, bị thương, không ăn nổi cơm nữa, lúc đó bọn quỷ tây cho tôi ăn loại canh này, thấy khỏe hẳn lên. Lần này, theo cách chúng nói, nếu ăn không ổn, anh đến đá đít tôi bao nhiêu cũng được”.
“Đá đít mi, ta phải ngồi xe đi xa như thế có mà là thằng ngố, nhưng được rồi, không cần nói nữa, bây giờ ta phải đưa chị dâu mi tản bộ một lát. Ngày mai đưa lợn lại nhé”.
Buông di động, tiểu Điền bước đến bên chuồng lợn, đổ thêm thức ăn vào máng: “Nhị bạch, ăn thêm đi, ngày mai đưa mày đến chỗ tiểu đội trưởng của tao rồi”.
Sáng ngày 17, trời vừa rạng sáng, cạnh vườn táo bên quốc lộ.
“Thành ơi, cậu nhớ đưa con lợn này tới địa chỉ này nhé, giữa đường không được để ra sai sót, mang đi gấp đi, thời gian kéo dài, thức ăn cho nó ăn sáng nay đi hết là hỏng bét đấy”.
“Anh Điền, anh yên tâm đi, việc của anh tôi đâu dám lơ là, anh yên tâm nhé”
“1, 2, 3. Con ở lồng thứ 3 bên trái, nhớ kỹ đấy nhé”.
“Biết rồi, tôi đi đây”.
Xe chạy, người đàn ông cường tráng vẫy tay chào từ biệt, rồi quay mình đi về vườn táo.
Một giờ sau, anh ta gọi điện thoại: “Tiểu đội trưởng, lợn đưa đi rồi nhé, xuất phát một tiếng rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến chỗ anh, tôi đã giao cho lái xe, phải hạ xuống lò sát sinh, anh đi đón xe được rồi đấy. Tôi đã viết tờ phiếu, anh ký nhận là được”.
Lại sau một giờ nữa, tại cổng lò sát sinh số 15 khu Đông Thành.
Một chiếc xe tải chở đầy lợn thịt dừng lại, một lái xe trẻ từ trên xe nhảy xuống: “Xin lỗi, ai là Cố Toàn Trung?”
“Tôi đây”.
“Đây là con lợn anh Điền yêu cầu anh tôi gửi cho anh, nhưng anh tôi có việc đã về rồi, để tôi đưa đi thay. Xin anh ký nhận cho”.
Tiểu đội trưởng Cố vẫy tay chào người lái xe tải xong liền quay vào lò sát sinh: “Anh Tiền, anh giết ngay con lợn này giúp, anh móc cả cái dạ dày đưa cho tôi, số thịt còn lại tạm đưa vào đông lạnh, mấy hôm sau tôi đến lấy”.
Mẹ nó chứ, cách ăn của bọn quỷ Tây thật lạ, hầm lên sao khó ngửi thế, thế mà chúng nó lại ăn được. Mà cái thằng nhóc Điền này toàn thích chơi trò kỳ dị cổ quái thôi.
“Nào có món ăn ngon rồi!” đặt chiếc nồi hầm toàn chất lầy nhầy lên bàn ăn. Cả gian nhà lập tức thấy bốc lên một thứ mùi quái dị, cảm giác vừa có vị chua chua, đăng đắng, lại có cả cái mùi thum thủm.
“Sao khó ngửi thế! Có ăn được không? Tôi ngửi đã thấy buồn nôn”. Người đàn bà trừng mắt nhìn chồng, ưỡn ẹo hỏi.
“Không sao, tiểu Điền nó ở với tôi nhiều năm, nó nói tốt, chắc chắn là món ăn tốt. Nào, khó cũng cố ăn một ít nhé”.
Vừa ngậm một hớp nhỏ vào miệng, người đàn bà bỗng nôn ra hết: “Khó ăn kinh khủng, muốn thì anh tự ăn hết đi”.
“Sao khó ăn thế nhỉ?”.Người đàn ông vừa nếm thử một miếng nhỏ cũng phì ra luôn: “Khó ăn thật! Cái thằng nhóc Điền này, nó làm trò quái quỷ gì thế không biết? Con lợn này nuôi bằng cái gi ấy nhỉ?”
Trong lúc nói, anh ta dùng muôi đảo trong nồi một lượt, phát hiện ra có một mẩu gì đó, anh vội lấy muôi vớt lên xem.
Đó là một mẩu ngón tay người. Bên cạnh, vợ anh ta đang nôn thốc nôn tháo.