Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 15 : Một cục đất
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 15 : Một cục đất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thôn Đại Tự là một thôn có đặc điểm tự nhiên lớn hơn nhiều so với xóm Thượng Kiều và Hạ Kiều, ở đây có khoảng 5,6 trăm hộ, để tiện cho việc quản lý, thôn Đại Tự tự chia thành đội đông và đội tây.

Lần này, nếu chỉ đứng ở đầu thôn tìm hiểu thì không có tác dụng bởi vì người quá đông, nhưng không phải tất cả mọi người đều thích xúm lại gây ồn ào, ở thôn này lại có quá nhiều người nhiệt tâm xây đắp trường thành (chơi mà chược), chứ không như 2 xóm trên, người đứng ở đầu xóm đều là để dò la tin tức.

Nghe ngóng một lát, biết được nhà của bí thư chi bộ thôn, nhóm Tiêu Hiểu Bạch tìm đến nhà bí thư thôn, cũng là phòng làm việc của chi bộ thôn Đại Tự. Quản lý hạ tầng ở nông thôn là thế này, rất nhiều khi, chi bộ thôn không có văn phòng cố định, ai là bí thư thì nhà người ấy trở thành văn phòng bí thư thôn.

Bí thư thôn là một người đàn ông đen, gầy trạc độ 50 tuổi, khác xa với trí tưởng tượng của Tiêu Hiểu Bạch về ông quan ở thôn là phải đầu to, tai lớn, bụng phệ.

“Ái chà! Đồng chí cảnh sát, đúng là đang mong các anh tới. Mấy hôm nay tôi đang phát buồn phiền, phải lo tổ chức đội tuần tra đêm của thôn, danh sách vẫn chưa lập xong”. Ông bí thư già vừa nói hết, trong lòng Tiêu Hiểu Bạch bỗng trỗi dậy sự kính phục âm thầm, đây đúng là người cán bộ thôn biết vì dân.

Bí thư chi bộ thôn họ Lý, tên gọi Lý Quốc Ấn. Ngồi trong nhà, sau khi uống nước, Tiêu Hiểu Bạch tự giới thiệu, nói rõ mục đích chuyến đi, bí thư thôn cung cấp tình hình trong thôn cho anh.

Trong thôn có 3 nhà bị mất lợn, 2 nhà ở đội đông, một nhà ở đội tây. Thủ pháp trộm cắp như nhau, đàn bà bị trói trên giường, đàn ông bị ép lên xe chở đi xa đến mười mấy dặm, khi quay được về thì trời đã gần sáng. 2 nhà ở đội đông chúng càng đỡ tốn sức hơn, đều là không có vợ, chỉ có đứa con trai ở nhà, một nhà là vợ bỏ đi, một nhà vợ đi làm công ở rất xa.

Nghe xong ông bí thư già thuật lại, Tiêu Hiểu Bạch quyết định đến từng nhà, từng hộ nắm tình hình. Ông bí thư dặn vợ vài câu rồi dẫn cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch lên đường.

Ông bí thư đi về đội Tây, Tiêu Hiểu Bạch cùng cả nhóm đi đến nhà hộ ở đội Tây trước.

Vừa nghe nói cảnh sát đến là vì vụ án trộm cắp lợn, vợ chồng chủ nhà đang ngồi trong ổ chơi mà chược liền chạy ra, mấy người còn lại cũng ngừng chơi, giải tán, chạy ra xem ồn ào.

Người chồng vội vàng mời thuốc, người vợ đi pha ấm trà rồi bưng ra tiếp khách. Tiêu Hiểu Bạch xua tay, bắt đầu quan sát kỹ chuồng lợn.

Chuồng lợn này không hề được dọn dẹp, bùn đất và phân lợn ngập ngụa, hôi thối xông lên nhức mũi, trong chuồng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, chỉ còn ít thức ăn thừa của lợn còn sót lại.

Sau khi ghi chép hiện trạng, lại hỏi thêm vài vấn đề, nhóm Tiêu Hiểu Bạch rời đi. Trước khi đi, tiểu Tiền còn trêu chọc những người vây quanh: “Việc tụ tập đánh bạc của các vị, lần này châm chước, lần sau không có ngoại lệ đâu nhé”. Cả đám người khựng lại trong giây lát, sau đó cùng cười ồ lên rồi giải tán.

“Tiền Xuyên Tử, cậu không thể đứng đắn được một lúc hay sao?”. Tiểu Chu phàn nàn.

“Tớ vừa nói có gì không đứng đắn? Tớ nghiêm túc đấy chứ, đó là cảnh cáo họ đừng nên tụ tập cờ bạc”. Tiểu Tiền tỏ vẻ bất bình nhưng trong ánh mắt không dấu được nét cười cợt.

Tiêu Hiểu Bạch lắc đầu, giả như không nghe thấy.

“Cái nhà này, cả hai vợ chồng đều lười chẩy thây, suốt ngày chỉ biết chơi, nuôi 2 con lợn, nửa năm không lớn, cuối cùng lại bị mất trộm. Anh nói xem, thời tiết bây giờ bao nhiêu ruồi muỗi, chúng nó cũng không chịu dọn dẹp chuồng lợn đi, lợn thì không còn, nó cũng không biết thế nào là sạch sẽ”. Ông bí thư vừa nói vừa lắc đầu vẻ chán nản.

Người nông thôn coi trọng nhất là cần cù, nếu anh không cố gắng làm việc, không chăm chỉ sẽ bị mọi người khinh thường. Ông bí thư rõ ràng có thành kiến lớn với hộ vừa rồi, trên cả đoạn đường đi chỉ nghiến răng nói chúng hư hỏng, hư hỏng.

Hai nhà tiếp theo, làm Tiêu Hiểu Bạch gặp khó. Nhà ở của hai hộ này đứng tách bạch ở rìa xóm, hai nhà đó nói xa thì không xa, giữa hai nhà không có hộ nào ngăn cách; nhưng nói gần cũng không phải gần, ngăn cách ở giữa có chiếc ao to.

Đất nhà ở trong thôn không còn, bọn họ lại cần làm nhà, nên giao cho họ đám đất này, lúc trước ở đây là cái hố nước rất to, vì họ cần làm nên chia mỗi người một bên san lấp lại rồi cất nhà lên. Về mùa hè, mỗi khi trời mưa trong nhà đều bị quá thủy.“Quá thủy”, là cách nói đặc biệt ở thôn này, tức là khi mùa mưa ở trong nhà, toàn bộ nền nhà đều bị ngấm ướt hết, cũng tức là nói lớp đất dưới nền nhà toàn bộ đều ngấm nước, đó gọi là quá thủy.

Tiêu Hiểu Bạch lại gặp khó, sau khi kiểm tra chuồng lợn của hai nhà, trong chuồng không có gì khác thường, bên trong đều được xúc đi rất sạch, không phát hiện thấy có xương người hay tổ chức cơ thể người. Nhưng trong nhà bếp của cả hai nhà đều thấy có dấu máu.

Về dấu máu, cả hai nhà đều giải thích giống nhau đến kinh ngạc, sau khi lợn bị trộm mất, họ đều đem tất cả gà có ở trong nhà ra giết hết, tránh trộm đến nuôi hộ, để mình ăn hết còn hơn. Trong nhà bếp treo đầy gà đã ướp xong, cũng đã chứng minh điều đó.

Đây cũng là một lô gích rất đơn giản của người nông dân, đã bị trộm một lần, có thể vẫn còn bị trộm tiếp, đã thiệt hại lớn càng không thể để thiệt hại nhỏ tiếp diễn nữa.

Nhìn gà treo đầy trong nhà, Tiêu Hiểu Bạch nhất thời không thốt nên lời, máu gà đã qua vài ngày với máu người có gì khác biệt? Tiêu Hiểu Bạch thực sự không phân biệt nổi.

Xem xét rất tỷ mỷ bên trong của cả 2 nhà, không phát hiện thấy vết máu có trạng thái phun thành tia, cũng không có vết tích của đám máu chảy lớn, nhóm Tiêu Hiểu Bạch cùng bí thư thôn ra về.

Hai hộ gia đình này trước hết chỉ có thể được coi là đối tượng khả nghi, nhưng cụ thể phải loại trừ và xác định mục tiêu ra sao thì không thể thực hiện được, bởi vì không có chứng cứ trực tiếp nói lên ở đây có xảy ra án hung sát, nhưng cách giải thích chỉ là máu gà cũng không thể loại trừ được tất cả nghi vấn.

Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy có chút đau đầu, tại sao mình hay gặp sự việc loại này thế nhỉ? Bước tiếp theo phải làm gì? Tiếp tục đến xóm khác chăng?

Ông bí thư già dẫn nhóm Tiêu Hiểu Bạch đi theo đường ven thôn, ông muốn dẫn 3 người đi đường vòng, người nông thôn chỉ thích ồn ào, làm ông muốn mất mặt, ông đã nhận ra anh cảnh sát dẫn đầu này không ưa người khác vây quanh xem, ông không muốn mất mặt trước các anh cảnh sát.

Tiêu Hiểu Bạch hình như không nhận ra đường đang đi không phải là đường vừa tới, anh cúi đầu vừa nghĩ đến công việc vừa đi theo ông bí thư. Tiểu Tiền và tiểu Chu thấy Tiêu Hiểu Bạch đang suy nghĩ nên đều không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo, họ đều biết vấn đề Tiêu Hiểu Bạch đang suy nghĩ nhất định là về vụ án, anh suy nghĩ chưa xong thì không thể bị cắt ngang.

“Ái chà!”. Đang đi giữa đường, Tiêu Hiểu Bạch giẫm phải một cục đất trơn nhầy nhẫy, suýt nữa ngã.

Ông bí thư già vừa nhìn đã nổi giận: “Nhà nào mà lười thế, đất trong chuồng lợn lại trực tiếp chất đống trong rãnh thoát nước cạnh thôn, để ruồi muỗi nó đến hay sao?”

Tiêu Hiểu Bạch lại không nổi giận, anh không ngờ trong cục đất có một mảng màu đen giống như mảnh vụn của đá bị bật ra đã dẫn tới sự chú ý của anh.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Đồ Lĩnh Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net