Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăn lộn cả một đêm, nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người bị vắt kiệt sức quay trở về. Đi theo dõi suốt đêm, đừng nói nghe được tiếng người, đến tiếng chó sủa cũng không có.
Việc nuôi chó ở nông thôn, vốn là việc rất bình thường, nhưng vài năm trước do việc nuôi chó gây hại cho người rất nhiều nên thành phố Thiên Nam đã tổ chức phong trào diệt chó quy mô lớn, kết quả là chó ở nông thôn gần như không còn, chính vì vậy các băng đảng trộm cắp hoành hành rất táo bạo, tin rằng không lâu sau, nông thôn sẽ lại phục hồi thói quen nuôi chó.
Nhóm Tiêu Hiểu Bạch đến phục bên ngoài nhà 2 nghi phạm từ nửa đêm, kết quả không thấy bất cứ động tĩnh gì, thu hoạch duy nhất là cả 3 đều bị cảm nặng.
Sáng sớm, vừa thức đậy để nấu ăn, bà vợ bí thư bị 3 người làm giật nảy mình, sắc mặt ai cũng tái mét, không còn sắc máu, hắt hơi không ngừng. Đêm thu ở nông thôn rất lạnh, gác đêm là phải mặc đại y, 3 người này vẫn còn may, chỉ mặc một áo len mỏng, thêm chiếc áo khoác ngoài đi gác suốt đêm, không ốm mới là lạ.
Vợ bí thư vội nấu ngay nồi nước gừng, ép mỗi người phải uống vào một bát to – Nếu không xua khí lạnh đã ngấm vào xương cốt thì rất dễ bị ốm nặng.
Ăn cơm sáng xong, cả nhóm ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát rồi vùng dậy rửa mặt bằng nước lạnh, rồi lại cùng ông bí thư già đi ra.
Nói thực tế, sự việc xảy ra tối hôm qua, có một số vượt ra khỏi suy tính của Tiêu Hiểu Bạch. Sự lạnh lùng của hung thủ đã làm rối kế hoạch của anh.
Hai nhà ngày hôm qua các anh đến, là đối tượng nghi vấn lớn nhất, cho nên Tiêu Hiểu Bạch luôn muốn quan sát phản ứng của họ.
Theo kế hoạch của Tiêu Hiểu Bạch, sau khi phát hiện các mảnh xương bị lẫn trong bùn đất. Là hung thủ, người của một trong hai nhà ấy chí ít cũng phải có động tác là xử lý hung khí hoặc chuẩn bị chạy trốn, ít hơn nữa cũng phải có triệu chứng như vậy.
Nhưng sự thực lại làm anh thất vọng, ở cả hai nhà đều không có dấu hiệu gì, vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường: Ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ. Ban đêm, trừ tiếng ngáy, ngoài ra không nghe thấy gì nữa.
Chẳng lẽ hung thủ không phải người của một trong hai nhà này? Tiêu Hiểu Bạch không dám tưởng tượng nữa, một người nông dân bình thường có thể lạnh lùng được như thế sao? Nếu hung thủ lạnh lùng được như vậy, theo Tiêu Hiểu Bạch nghĩ, nó đã là kẻ điên rồi.
Trong lòng Tiêu Hiểu Bạch vẫn có một bóng đen không sao xua đi được, anh không dám tưởng tượng, giữa người chết với hung thủ có quan hệ thế nào?
Suy đoán của anh, anh không nói cho ai biết.
Một bà lão 60 tuổi, sau khi bị người khác giết, lại bị phân xác nấu lên ăn, sau đó lại quăng vào nuôi lợn. Tất cả những việc đó đều đã hoàn thành mà không có ai hay biết.
Làm được những việc đó, tất phải có hai điều kiện:
1) Sau khi người đàn bà này mất tích, không có ai đi tìm kiếm, cũng không có người báo án. Như vậy tức là bà này không có thân thuộc hoặc là người trong gia đình không hề hay biết. Chỉ có như vậy, việc mất tích nhiều ngày của bà mới không dẫn đến sự chú ý của mọi người.
2) Người đàn bà bị hung thủ phân xác nấu ăn mà không ai biết. Giả dụ nếu bà này bị bắt hoặc bị giết chết ở nơi khác thì cần phải có quá trình vận chuyển xác, mà như thế thì rất nguy hiểm vì dễ bại lộ, vậy mà vẫn không có người nào biết. Trừ phi, hiện trường phạm tội và hiện trường phân xác là một, mà phải ở trong nhà. Hoặc giả, phải tiến hành vào đêm khuya, ở một nơi không ai hay. Tiêu Hiểu Bạch ngả về khả năng trước.
Đem hai điều kiện tất yếu này kết hợp lại, một sự thực đáng sợ dần dần hiển hiện trước mặt Tiêu Hiểu Bạch. Tên hung thủ này rất có khả năng là người thân của người chết, mà khả năng lớn nhất chính là con của nạn nhân.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích: Sau khi bị giết hại, người nhà không báo án, cũng không đi tìm kiếm. Việc phân xác, tại sao không có ai biết, chỉ vì những việc đó đều diễn ra trong nhà.
Khi gặp người điên ở xóm Hạ Kiều, Tiêu Hiểu Bạch đã đoán ra sự thực này, nhưng vì lúc đó đối phương là người điên nên Tiêu Hiểu Bạch không có cảm giác đáng sợ.
Đến nay, nhà người điên đã được chứng minh hoàn toàn trong sạch. Sự thực hiện nay là: Một người bình thường, sau khi tự tay giết chết mẹ mình, lại xả thịt nấu ăn, sau đó nuôi lợn. Thực là ghê sợ.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn ngắm thôn này, cả dải gạch xanh ngói xanh, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, hiển hiện màu âm u xám xịt. Nhìn thấy những người rỗi hơi bưng bát cơm đứng ăn ở những khoảng đất trống, Tiêu Hiểu Bạch bỗng cảm thấy không rét mà run, có lẽ, đáng sợ nhất không phải điên về thân thể mà là cái bình tĩnh của kẻ điên còn đang ẩn giấu.
“Tiểu Tiêu, sắc mặt cậu xem chừng không ổn! Có phải do đêm qua thức cả đêm không, nên đi ngủ một lát đã!”. Lời ông bí thư đã cắt đứt luồng suy nghĩ của Tiêu Hiểu Bạch.
“Không sao, tôi thấy hơi lạnh, không đáng lo đâu”.Tiêu Hiểu Bạch miễn cưỡng mỉm cười.
“Nhìn cậu, thật là ... Nếu nói sớm, tôi đưa cho chiếc áo len dày mặc tạm, của con gái đan cho tôi, toàn nhét trong tủ đã mặc đâu”. Lời nói của ông bí thư già làm cho Tiêu Hiểu Bạch thấy ấm lòng trở lại.
Anh bỗng thấy đã rõ hết, cũng đã nghĩ thông.
Không phải tất cả mọi người đều là điên cuồng, cũng không phải tất cả mọi người đều là thành thật, chỉ có loại trừ được kẻ điên cuồng trong số người thành thật thì ở đây mới thực sự trở về trong bình lặng.
“Đi thôi!”. Tiêu Hiểu Bạch bỗng cao giọng nói. 3 người còn lại đều ngạc nhiên: Chúng ta vẫn đang đi đây thôi. Nhưng nhìn nét mặt của Tiêu Hiểu Bạch đã giãn ra, họ hiểu Tiêu Hiểu Bạch đã có chủ ý, chỉ có điều chưa nói rõ ra thôi.
Hiện giờ tất cả chứng cứ đã có chỉ là vài mảnh xương nhỏ: xương đốt ngón tay, mảnh xương sọ, vài chiếc răng. Còn những loại xương lớn, lợn không dễ gặm nát được như xương đùi, xương chậu ... Chỉ cần tìm thấy những thứ này, sẽ dễ dàng bắt được hung thủ.
Nhưng bây giờ, khi chưa tìm được chứng cứ ấy, trước tiên cần phải tìm được tông tích của bà mẹ trong 2 hộ này, đây là một lựa chọn đúng. Giả dụ theo lời thuật lại của họ, bà mẹ của cả 2 nhà này đều đi chơi ở miền nam, vậy thì, sau khi liên lạc bằng điện thoại, nắm chắc tình hình thì có thể chứng minh họ trong sạch.
“Tới rồi, chúng ta đến nhà nào trước?”. Ông bí thư dừng lại, hỏi.
“Nhà nào cũng được, đến nhà gần trước”. Đang trầm tư suy nghĩ, Tiêu Hiểu Bạch suýt nữa đâm xầm vào lưng ông bí thư, anh vội vàng né tránh.
“Đến nhà Vĩnh Thắng trước, nhà nó gần hơn”.
“Vĩnh Thắng, Vĩnh Thắng, có nhà không? Đồng chí cảnh sát đến tìm hiểu tình hình, cháu mau ra đón đi”. Ông bí thư dẫn 3 người vừa đi ven theo chân tường bao, vừa cất tiếng gọi to.
Bên trong vẫn tĩnh lặng, không có tiếng đáp lại.
Đến trước cánh cổng lớn, cả 4 cùng sửng sốt.
Ngoài sân, trong nhà Lý Vĩnh Thắng cửa đều đóng chặt, chiếc khóa to màu đen trên cánh cửa như đang cười nhạo cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch.