Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 2 : Động vật ăn tạp
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 2 : Động vật ăn tạp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khoảng 14 giờ chiều ngày 17 tháng 11, trong tiểu khu Hướng Dương Đông Thành.

2 xe cảnh sát đỗ dưới sân tòa nhà số 5, một bầy trẻ nhỏ hiếu kỳ vây xung quanh quan sát, hiển nhiên, chiếc đèn đỏ trên xe liên tục chớp sáng là bọn trẻ thích thú nhất. Trong khu còn một số người lớn nhàn hạ cũng xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.

“Nghe nói, trên ấy có nhà trong bữa ăn ăn phải thịt người à?”

“Ông chỉ nói phét, đâu có chuyện đó được”.

“Trên tầng 3 ấy, phòng 302”.

“Anh Lý, sao rồi, tìm được tất cả là bao nhiêu?”

“Trong cái dạ dày lợn này, tất cả tìm thấy của 2 ngón tay, là 2 đốt trên của ngón áp út và 1 đốt trên của ngón út, cùng bàn tay phải”.

“Xác định đúng là của người chứ?”. Tiêu Hiểu Bạch không nhận ra câu hỏi ngớ ngẩn của mình.

“Phí lời, cậu thấy cái gì dài như ngón tay ?”. Anh Lý đã hơi nổi cáu, lấy tay cốc vào đầu Tiêu Hiểu Bạch, lừ mắt nhìn anh rồi nói tiếp: “Theo mức độ lão hóa trên tàn tích lớp da của ngón tay, sơ bộ suy đoán: Người chết là người già trên 60 tuổi. Cụ thể hơn sau khi đem về đo giám định tuổi của xương mới rõ hơn. Trên xương ngón tay có dấu vết cắn gặm, theo suy đoán trước khi vào tới dạ dày bị lợn cắn gặm tạo ra”.

“Lợn không phải loại ăn chay sao? Nó chuyển sang ăn thịt bao giờ thế nhỉ?”. Câu hỏi ngớ ngẩn này là của tiểu Tiền.

Tiêu Hiểu Bạch đã lấy lại được sự cân bằng tâm lý, anh học luôn kiểu vừa rồi của anh Lý cốc vào đầu mình, liền cốc rất mạnh vào đầu tiểu Tiền: “Thằng ngố ! Lợn là loại động vật ăn tạp, không những nó ăn lương thực, nó cũng ăn được thịt. Người nuôi nó cho nó ăn thứ gì thì nó ăn thứ nấy, xem ra lần này chúng ta phải đi tìm tên đồ tể khát máu kiêm chuyên gia nuôi lợn rồi”.

“Chủ nhà này đâu rồi, đi tìm họ để tìm hiểu tình hình đi?”.Không thèm nhìn vẻ bực tức đang vò đầu vò tai của tiểu Tiền, Tiêu Hiểu Bạch đẩy cậu ta ra ngoài cửa.

Sắc mặt của nữ chủ nhà tái nhợt, hiển nhiên đã nôn ọe rất nhiều, vào tới cửa vẫn tiếp tục nôn khan. Tiêu Hiểu Bạch nói rõ yêu cầu của mình, nữ chủ nhân cố nhịn cơn buồn nôn, kể lại đứt quãng:“Đây là con lợn do bạn chiến đấu của chồng tôi đưa tặng. Trước khi giải ngũ, chồng tôi là một Tiểu đội trưởng trong quân đội, dưới quyền anh ấy có một người lính, sau mấy năm ở trong đặc công thì giải ngũ, sau đó lại ra nước ngoài làm lính đánh thuê trong 2 năm, gần đây mới trở về, anh ta nhận thầu vườn táo ở một thị trấn phía nam thành phố. Hai ngày trước anh ta gọi điện cho chồng tôi, nói là đã học được cách nấu ăn từ người nước ngoài, anh ta lại nuôi một con lợn, muốn đem tặng cho chúng tôi, để chồng tôi trực tiếp lấy thức ăn trong dạ dày hầm canh cho tôi ăn, nói là rất tốt cho cơ thể. Nhưng hôm nay khi tôi ăn thì phát hiện bên trong có ngón tay người ...”

Nói đến đây, người phụ nữ lại bắt đầu nôn khan. Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, nói thực anh cũng cảm thấy sắp buồn nôn, quay đầu nhìn tiểu Chu và tiểu Tiền sắc mặt cũng xanh mét, anh đoán cảm giác của họ chắc cũng gần giống mình.

Sau khi đợi người phụ nữ lấy lại được nhịp thở, Tiêu Hiểu Bạch tiếp tục hỏi: “Chị có biết người đồng đội ấy của chồng chị ở đâu không? Chị có địa chỉ của anh ta không?”

“Tôi biết anh ta là Tiểu Điền, địa chỉ chồng tôi ghi trong một quyển vở, anh đợi nhé, để tôi đi tìm cho anh”.

Nhân lúc chờ đợi, tiểu Tiền ghé vào bên tai Tiêu Hiểu Bạch: “Anh Tiêu, anh nói xem có phải người lính ấy giết người không? Bọn quỷ Tây biến thái nhiều lắm, học của bọn Tây thứ này, chắc không phải là ý tốt. Trước đây tôi đã từng xem một bộ phim của nước ngoài, có kẻ chuyên môn giết người để ăn thịt, lại còn ăn sống nữa”.

“Cái cậu này, không hiểu thì đừng nói nữa, loại động vật có vú này, khi giết xong lấy ngay thức ăn còn trong dạ dày nấu ăn là một loại món ăn đặc biệt. Đối với người có tỳ vị suy yếu, tiêu hóa và sức hồi phục kém thì loại thực phẩm này rất có hiệu quả. Trong đời sống dã ngoại nó là thức ăn bồi bổ cho thương binh nặng, cậu muốn ăn cũng chẳng có đâu”.

“Không phải đâu, ai là người nghĩ ra cái cách ăn biến thái này?”

“Đây là một trong những kiến thức cơ bản để huấn luyện lính đặc công của nước ngoài đấy, khi họ ở dã ngoại nếu mất đi nguồn cung cấp thì ấu trùng kiến chẳng hạn cũng dùng để ăn được. Đây là phương pháp đã được ghi chép trong tài liệu huấn luyện nội bộ của lính đặc công Anh”.

“Ọe ... anh Tiêu, đừng nói nữa, tôi muốn để bụng còn ăn cơm tối nữa chứ”.

Trong lúc đang nói chuyện, nữ chủ nhân từ trong phòng bước ra, trong tay cầm một quyển sổ: “Tìm thấy rồi, ở xã Thanh Điền thị trấn Hắc Thủy, vị trí cụ thể thì không thấy ghi, tôi nghe thấy họ nói trong điện thoại là ở sát quốc lộ, vườn táo của anh ta là vườn táo Điền Gia, hình như bên đường có biển báo ấy.

“Thôi được rồi, cám ơn chị”. Sau khi cám ơn nữ chủ nhân, Tiêu Hiểu Bạch quay sang nói: “Anh Lý này, 3 chúng tôi cùng đi ngay thị trấn Hắc Thủy, anh ở bên này nếu có manh mối xin kịp thời điện thoại cho tôi nhé”.

“Được rồi, tôi cũng sắp thu thập xong, lát nữa tôi sang lò sát sinh xem xét rồi về ngay, làm kiểm nghiệm xong có kết quả sẽ báo ngay cho cậu”.

Khi chuẩn bị rời đi, Tiêu Hiểu Bạch bỗng nghĩ ra liền quay sang hỏi nữ chủ nhân: “Thế chồng chị đâu? Chẳng phải chị nói anh ấy nấu canh cho chị sao? Thế hiện giờ anh ấy ở đâu?”

“Anh ấy nói, có chút việc phải ra ngoài rồi trở về ngay. Nếu anh cần tìm anh ấy, anh có thể ở đây chờ anh ấy về”.

Nghe xong, Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Tiền đưa mắt nhìn nhau: “Hỏng rồi, người chồng này rất có thể đi tìm đồng đội cũ để tính sổ đây”.

Trên xe cảnh sát tốc độ cao.

“Anh nói xem, anh lính này liệu có thể là người giết người xong, lấy thịt người nuôi lợn không? Anh ta nói đó là thứ rất tốt cho cơ thể, tức là chỉ thịt người sau khi tiêu hóa được một nửa trong cơ thể lợn”. Tiểu Tiền vừa nói vừa khoát tay: “Mẹ nó chứ! Kinh tởm quá”.

“Tớ cảm thấy ít có khả năng ấy, cậu không hiểu tâm lý của người làm lính, trong bộ đội, tiểu đội trưởng và người lính dưới quyền, có lúc như phụ tử, khẳng định anh ta muốn báo đáp cho tiểu đội trưởng của mình, lẽ nào lại dùng thịt người nuôi lợn để gây thêm phiền phức cho thủ trưởng cũ à”.

“Nhưng rõ ràng con lợn đó là do anh ta nhờ người đưa đến, thế tóm lại đó là giả à”.

“Có lẽ ở đây có sự nhầm lẫn gì đó. Đừng nghĩ lung tung nữa, hãy đến đó đã, nói sau”.

Lúc này, trong một vườn quả ngoài xã Thanh Điền thị trấn Hắc Thủy, một vũng máu đang lặng lẽ chảy loang ra.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kì Định Kim Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net