Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiểu ngày 22 tháng 11, trên quốc lộ ở thị trấn Hắc Thủy. Mấy chiếc xe cảnh sát hú còi chạy tới, người đi đường chăm chú nhìn theo.
“Xảy ra việc lớn rồi sao? Nhiều xe cảnh sát thế cơ mà?”
“Không biết, hay là đi bắt băng nhóm trộm cắp lợn trước đây ít ngày”.
“Bắt được thật thì hay biết mấy, thế là bóp chết cái mầm gây hại, gây họa cho dân cả khu vực này, năm nay có biết bao nhà không có tết đây, làm gì còn tiền tiêu tết”.
Họ bàn bạc một hồi, rồi vẫn phải đi ngay, ai cũng bận rộn, người ít việc thì vẫn phải lên phố mua thức ăn.
Ngã tư quốc lộ, đường về thôn Đại Tự, mấy cảnh sát viên đang bận dựng vật chướng ngại ngăn đường, một xe cảnh sát đỗ ngay bên cạnh.
“Các đơn vị chú ý, phải chặn bắt một chiếc xe mô tô, nghi phạm khoảng 30 tuổi, đen gầy, cắt tóc đầu bằng, mang theo một bé trai khoảng 8 tuổi. Nghi phạm có khả năng mang theo dao làm vũ khí, các đơn vị phải chú ý đến an toàn cho bản thân, hết sức bảo đảm an toàn cho cháu bé. Hết”.
Trong số cảnh sát ấy, một cảnh sát viên rút đàm thoại đeo ở thắt lưng ra: “Nhận đủ, nhận đủ, giả dụ nghi phạm uy hiếp con tin, cần xử lý thế nào. Hết”
“Cố gắng kéo dài thời gian, chờ mệnh lệnh tiếp”.
Tại đầu thôn Đại Tự
Tiêu Hiểu Bạch đang đứng trên một tảng đá to, ông bí thư già đứng ngay bên cạnh: “Thưa bà con, hành động truy bắt lần này, cần được mọi người giúp đỡ, vì theo suy đoán của tôi, Lý Vĩnh Kim sẽ không chạy trốn theo quốc lộ, rất có khả năng hắn sẽ vượt núi, sau đó ra tỉnh ngoài, cho nên chúng tôi mời mọi người tham gia giúp đỡ. Hiện nay ai có xe máy đều sử dụng hết, mỗi xe chở thêm một người, xin đi cùng cảnh sát chúng tôi”.
Vài phút sau, tiếng xe máy vang lên, đội xe xuất phát.
Tiêu Hiểu Bạch dẫn theo đội xe không chạy theo hướng quốc lộ, xe cảnh sát dẫn đầu do tiểu Chu lái chạy thẳng vào hướng trong núi.
“Anh Tiêu, anh xác định Lý Vĩnh Kim sẽ chạy trốn về hướng trong núi chứ?”. Tiểu Tiền vừa lật đi lật lại xem túi ni lông vật chứng, bên trong chứa đoạn xương đùi đen xì, vừa nhìn Tiêu Hiểu Bạch hỏi.
“Lý Vĩnh Kim là một hung thủ rất thông minh, hắn có thể bình tĩnh đến mức đợi thời cơ phù hợp mới chạy trốn, không có lý do gì mà hắn không nghĩ rằng chúng ta đã chốt chặn bên quốc lộ, lựa chọn của hắn chắc chắn sẽ là chạy vào trong núi, sau đó vượt núi để trốn sang tỉnh ngoài. Tôi đã hỏi ông bí thư già, vào trong núi rồi, lại vượt 2 quả núi nữa là sang địa hạt của tỉnh khác, ở phần đất ấy có rất ít làng mạc, rất dễ lẩn trốn”.
“Ồ! Nhưng hắn chạy đi khá lâu rồi, chúng ta làm sao mà đuổi kịp được?”. Tiểu Tiền không yên tâm.
Hắn còn đem theo con trai hắn, đem theo trẻ con không thể chạy nhanh được, tôi đoán rằng rất có khả năng hắn muốn lợi dụng con trai hắn để làm con tin, nhưng với cách tính ấy lại kéo tốc độ chạy trốn chậm lại rất nhiều”.
“Đem con trai mình để làm con tin, con người này khác gì loài cầm thú”. Câu chửi này là của tiểu Chu.
“Dám giết chết mẹ mình, lấy thịt nấu lên ăn, sau đó lại vứt ra nuôi lợn, nó đâu còn lương tâm của con người. Cho nên, con trai đối với hắn đại khái cũng không có ý nghĩa gì. Có lẽ, tôi đoán sai, khả năng là hắn chỉ đưa con trai mình cùng đi trốn, tôi mong rằng hắn tính là như vậy”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, trong xe lặng đi một cách khác thường.
Đội xe đi vào con đường đất mấp mô, chỉ thấy bụi cuồn cuộn.
“Trước mặt có chiếc xe máy vứt bên đường”. Tiểu Tiền tinh mắt nhìn thấy chiếc xe mô tô nằm trên vạt cỏ.
Xe dừng lại, 3 người vội vã chạy lại: “Đầu lợn, chiếc xe này vứt ở đây đã bao lâu rồi?”. Tiểu Tiền hỏi.
“Đại loại chưa đến 20 phút, máy vẫn còn ấm, bình xăng cạn khô”. Tiểu Tiền là người chơi xe, vừa nhìn đã biết ngay.
“Như vậy tức là hắn vẫn đang ở dải núi này, hắn không dám đi đường to, sợ chúng ta đuổi kịp”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói vừa nhìn quanh khắp bốn phía.
“Bên kia, bên kia ... bên kia có bóng người, hình như có cả một đứa trẻ nhỏ”. Tiểu Tiền hét lên, tay chỉ sang quả núi bên trái. Đại đa số người học nhiều, thị lực đều không tốt, tuy Tiêu Hiểu Bạch không cận thị nhưng không thể sánh kịp với tiểu Tiền, kẻ được mệnh danh là “con mắt quỷ”.
Nói với anh em nông dân cùng đi với mình: Tất cả xe máy bỏ lại bên đường, để 2 người ở lại trông coi, còn tất cả bắt đầu leo núi đuổi theo, Tiêu Hiểu Bạch còn lưu ý thêm, có khả năng Lý Vĩnh Kim mang theo hung khí, cho nên anh em đuổi bắt cần mang theo gậy bên người.
Quả núi này, người dân ở đây gọi là “Núi buộc bò”, nghe nói trước đây Thái Thượng Lão Quân đã từng buộc bò vào một thân cây to trên đỉnh núi. Trên núi mọc toàn cây Thông và một loại cây gọi là cây gỗ Quán, trên thân cây gỗ Quán mọc rất nhiều gai, khi đi qua nếu không cẩn thận rất dễ bị móc rách quần áo. Trên núi không có đường đi, chỉ có thể ven theo vệt đường chuồn chuồn do trẻ con lên núi chơi đùa để lại, cả hàng người ven theo vệt đường nhỏ ấy leo lên.
Đường núi rất khó leo, nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người mặc trang phục cảnh sát, chân đi giày da nên càng khó leo hơn, còn may có vài thanh niên theo sát luôn giúp đỡ, người kéo, người đẩy nên mới không bị rớt lại.
Cự ly đoàn người truy đuổi với Lý Vĩnh Kim càng ngày càng gần, từ xa đã nhìn thấy con trai Lý Vĩnh Kim dắt theo, hình như đã không leo nổi, Lý Vĩnh Kim luôn luôn phải bế cháu.
“Nhanh lên, chúng ta đuổi nhanh, hắn sắp hết sức rồi”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn lên, anh nhận thấy rõ nên ra sức hối thúc mọi người, lại leo qua được một đoạn dốc, Tiêu Hiểu Bạch bỗng cảm giác thấy cổ tay lành lạnh, cúi xuống nhìn, không biết bắp tay bị cỏ cứa rách từ lúc nào, máu chảy ra rất nhiều. Vết rách không ảnh hưởng lớn nhưng đã bắt đầu đau rát, Tiêu Hiểu Bạch nghiến răng, kéo tay áo sơ mi xuống rồi buộc lại.
“Anh Tiêu, hay anh ở đây đợi nhé, để chúng tôi đi, anh cứ ở đây nghỉ đã”. Tiểu Tiền nhìn thấy, vội ghé lại nói như vậy.
“Không cần, án khẩn trương hơn, vết thương ngoài da, không sao, đi thôi”. Tiêu Hiểu Bạch xua tay.
Trên sườn núi, Lý Vĩnh Kim đã không leo nổi. Một người trung niên bình thường, kéo theo đứa trẻ chưa đến 10 tuổi, lại phải leo núi trong tình thế gấp gáp đã vắt kiệt sức gã. Gã đang ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn trên triền núi, một tay vẫn nắm chặt cánh tay của con trai, đứa trẻ đang thút thít không ngớt, nhưng không dám khóc thành tiếng.
Cả đám người truy bắt nhìn rõ cảnh tượng ấy, vội tăng thêm nhịp bước đuổi lên.
Lý Vĩnh Kim nhìn thấy đoàn người đã tới gần, hắn rút từ sau lưng ra một con dao nhọn, kề vào cổ đứa con trai mình, mặt mũi hầm hầm hét lên: “Mẹ nó, ai dám đến đây, ai dám lại gần ta sẽ giết nó”.
Đoàn người dừng lại, tất cả đều im lặng, họ đều chưa biết phải đối mặt thế nào với kẻ đã từng là người thật thà như đếm trong con mắt của hầu hết mọi người.
“Lý Vĩnh Kim, anh muốn làm gì, cháu nó là cốt nhục của anh sinh ra cơ mà”. Tiêu Hiểu Bạch cũng đã đứng lại.
“Con trai thì sao? Hiện nay mạng lão tử còn không giữ nổi nói gì đến con. Thằng mặc áo da chó kia, ta nói cho mi biết, nếu hôm nay không thả cho ta đi thì ta sẽ giết nó, đằng nào lão tử đây cũng không sống nổi”. Trong con mắt của Lý Vĩnh Kim lóe lên ánh mắt điên cuồng.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn khuôn mặt gầm gừ của gã, trong óc anh nghĩ tới trò chơi khi nhàn rỗi, cần có kính ngắm của súng săn.
“Mẹ nó, nếu có tay súng bắn tỉa ở đây thì tốt quá”. Tiêu Hiểu Bạch căm giận nghĩ vậy.