Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Làm sao đây?”. Tiểu Chu và tiểu Tiền xoa tay nói vẻ rất căng thẳng:“Thằng này nó không nói chơi đâu”.
Trên tảng đá đối diện, Lý Vĩnh Kim kéo con trai mình đứng trước mặt, kề con dao nhọn vào cổ, điên cuồng rít lên: “Mày phải thả cho tao đi, nếu không tao sẽ giết nó”. Cháu bé trai lại thôi không khóc, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Tiêu Hiểu Bạch, nó cắn chặt răng, không kêu rên một tiếng nào.
Tiêu Hiểu Bạch vừa mở miệng định quát Lý Vĩnh Kim, nhưng chạm vào ánh mắt của cháu bé, trong thoáng chốc mồm miệng như hóa cứng, không thốt lên lời.
“Anh Tiêu, anh Tiêu, anh làm sao vậy?”. Tiểu Tiền nhìn thấy bàn tay Tiêu Hiểu Bạch đang từ từ xiết chặt lại, máu từ bàn tay đã được bọc bằng tay áo sơ mi trắng lại bắt đầu nhỏ giọt.
“Tuyệt vọng, trong ánh mắt của nó lộ rõ vẻ tuyệt vọng, đến nét phải sợ hãi cũng không có. Cháu mới chỉ là đứa bé trai 8 tuổi thôi”. Tiêu Hiểu Bạch nói giọng thất thanh: “Tiểu Chu, tiểu Tiền, điện thoại về Cục, xin một tay súng bắn tỉa”.
Tiểu Tiền xoay người bước đi, lại trở lại ngay lập tức: “Vùng núi này không có tín hiệu, nhưng nếu từ Cục đến đây, xe chạy ít nhất cũng phải hơn 2 tiếng”.
Nghe trả lời, Tiêu Hiểu Bạch cũng ngây ra, hỏi: “Tiểu Chu, trong hai cậu ai bắn giỏi hơn, có thể bắn chết nó mà không gây thương vong cho bé trai không?”. Câu trả lời đều là những cái lắc đầu trong im lặng.
Trên tảng đá đối diện, Lý Vĩnh Kim kêu gào càng điên cuồng hơn, tay cầm dao của hắn từ từ ấn xuống, máu chảy, từ từ theo sống dao nhỏ giọt, một giọt, hai giọt .... theo gió núi bay đi rất xa, như cánh hoa anh đào bay đi mất.
“Lý Vĩnh Kim, mẹ mày, mày có phải đàn ông không, đừng mang con mình làm con tin nữa, ta sẽ đến thay thế con mày, ta sẽ tự cởi áo, tự khóa tay đến thay cho con trai mày, được không?”. Tiêu Hiểu Bạch có cảm giác mình cũng đã phát điên, anh tức tối gầm lên.
Lý Vĩnh Kim bỗng phá lên cười, tay hoa con dao nhọn, nói: “Đừng coi tao là kẻ ngu đần thế, cảnh sát các người đều có võ công, ta không mắc lừa ngươi đâu, con trai ta là của ta, sống cũng là do ta, chết thì ta mang nó đi cùng”.
Trên cổ cháu bé, một vết thương khá dài, máu đang nhỏ giọt, chiếc áo cháu đang mặc là đồng phục học sinh cổ trắng đã bị nhuộm một màu đỏ tươi.
“Mẹ nó chứ! Lúc đó nếu chúng ta khóa luôn nó lại thì đâu có việc này”. Tiểu Tiền tự túm tóc mình giật mạnh mấy cái liền, hối hận nói vậy.
“Để nó đi, nghe tôi, để nó đi, tất cả mọi người phải nghe tôi, để cho nó đi, tất cả lùi về sau”. Tiêu Hiểu Bạch bỗng gào lên.
“Anh Tiêu, như vậy sẽ bị xử phạt, mà làm thế cũng phải vào tù đấy. Mọi người không nên ...”. Tiểu Tiền vội vàng nhắc nhở, cậu ta nhìn tất cả người của thôn đang sững sờ đứng ở một bên và Lý Vĩnh Kim đang lồng lộn ở trên tảng đá lớn, cũng không biết phải làm thế nào. Cậu ta nghĩ mọi người không nên lùi về sau, nhưng nhìn thấy Lý Vĩnh Kim đang múa con dao nhọn, cậu ta cũng không biết nói sao.
“Hãy nghe tôi, mọi người lùi lại. Việc bị xử phạt, một mình tôi nhận hết”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, anh quay sang Lý Vĩnh Kim quát to: “Tôi để cho anh đi, nhưng anh phải hứa với tôi, sẽ không làm hại con anh nữa. Cổ nó đã bị thương, tôi mong anh hãy băng bó ngay cho nó”.
“Mọi người đi hết đi! Việc của lão tử, không cần người khác phải lo”. Lý Vĩnh Kim lồng lộn, giống như đã bị điên hoàn toàn.
Nghe theo lời Tiêu Hiểu Bạch, dòng người từ từ xuống núi, mọi người đều thở ngắn, thở dài.
Tiêu Hiểu Bạch vừa đi, vừa quay đầu nhìn lại. Lý Vĩnh Kim đứng trên tảng đá vẫn gầm gừ điên loạn, ngược với hắn là con trai hắn như tê dại, ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy trong lòng nhói đau, tại sao lúc này mình lại bất lực như thế? Đến một đứa trẻ cũng không giải cứu nổi. Giả dụ nếu có thể dùng bản thân mình để đổi lại đứa trẻ ấy, Tiêu Hiểu Bạch chắc chắn sẽ gật đầu, không một chút đắn đo.
Nhưng lúc này, các anh chỉ có thể làm là bỏ đi để tên điên là hắn có cơ hội rời đi.
Đột nhiên, có một bóng đen vụt tới bên cạnh tảng đá phía sau Lý Vĩnh Kim, Tiêu Hiểu Bạch chớp mắt, lại không thấy gì nữa, có lẽ mắt mình đã hoa lên chăng?
Dòng người xuống núi đã cách xa Lý Vĩnh Kim khoảng 100 mét, Tiêu Hiểu Bạch lại quay đầu nhìn lên rồi gào to: “Lý Vĩnh Kim, anh có thể đi rồi, anh có thể để con anh ở lại, nó cần phải được chữa trị”.
Không có người trả lời anh, chỉ có tiếng gió núi rít lên.
Lý Vĩnh Kim đứng lặng ở đó, một tay cầm dao nhọn, tay kia vẫn nắm chặt con trai mình.
“Đi thôi, tiếp tục đi. Nó đang đợi chúng ta đi hẳn”. Tiêu Hiểu Bạch và Lý Vĩnh Kim nhìn thẳng vào nhau trong thoáng chốc, anh quay lại nhẹ nhàng nói với mọi người.
Đúng lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện phía sau Lý Vĩnh Kim, trong chớp mắt quật gã ngã nhào xuống đất.
“Điền Ngẩn! Điền Ngẩn! Là Điền Ngẩn!”. Tiêu Hiểu Bạch đã nhìn rõ người vừa đến, anh cười đến bật thành khóc.
Đoàn người sững sờ, rồi bỗng bật lên một tràng vỗ tay, tất cả lại quay đầu leo lên.
“Sao anh lại ở đây?”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn người đàn ông cường tráng, hết sức cảm động.
“Không có gì đâu. Chị dâu nhà tiểu đội trưởng của tôi giới thiệu cô gái cùng thôn chị ấy cho tôi, hôm nay tôi đưa cô ấy đi leo núi, vừa đúng lúc gặp sự kiện này. Người còn ở bên kia kìa”. Điền Ngẩn cười toét miệng, lộ rõ hàm răng trắng ngần. Quay người hướng về phía núi bên kia, giơ cao tay vẫy vẫy: “Ôi, lại đây, lại đây, xong rồi”.
Quay đầu lại nhìn Tiêu Hiểu Bạch cười ngượng nghịu: “Con gái trong núi, rất hoang dã, nhưng tôi rất thích”. Anh ta cúi xuống thấy tay Tiêu Hiểu Bạch bị băng bó liền hởi: “Bị thương à? Để tôi đi kiếm lá thuốc cho, vừa lấy một ít đắp cho thằng bé kia rồi”.
“Không cần, không cần, vết ngoài da ấy mà, hôm nay thật cám ơn anh”. Tiêu Hiểu Bạch chưa kịp nói hết, Điền Ngẩn đã chạy nhào đi tìm lá thuốc, giữa các tảng đá, anh ta nhanh nhẹn như một chú khỉ nhảy lên nhảy xuống, hoàn toàn khác hẳn, không chậm chạp và tốn sức như mọi người khi leo núi.
“Lính đặc công thật tài giỏi!”. Cả 5 người nhóm Tiêu Hiểu Bạch cùng bật ra một câu đầy cảm kích.
Lá thuốc đắp lên vết thương có cảm giác tê tê, lạnh lạnh. Tiêu Hiểu Bạch nhìn người đàn ông cường tráng trước mặt, lại nhìn cô gái đen đủi đầy tính hoang dã đứng bên anh ta, trong lòng anh bổng nổi lên sự ngưỡng mộ.
“Anh có muốn làm cảnh sát không, với thân thủ của anh, nếu làm cảnh sát chắc chắn sẽ phát huy được khả năng quyền cước”. Tiêu Hiểu Bạch bỗng tung ra câu nói ấy.
Điền Ngẩn nghe xong, hơi khựng lại, cười và gãi gãi đầu: “Đợi cưới vợ xong nói sau, tôi chưa hề nghĩ tới. Tiểu đội trưởng đã sắp xếp nhiệm vụ cho Hộ cuối năm nay Hộ phải cưới vợ, sang năm phải bế con, đợi hoàn thành xong sẽ nói tiếp”.
“Lúc cưới nhất định phải gọi tôi đấy, loại rượu này tôi nhất thiết phải uống”. Tiêu Hiểu Bạch cười to, vỗ vỗ vào vai Điền Ngẩn.
“Được, không vấn đề gì, đến lúc đó cho xe cảnh sát dẹp đường đưa dâu cho Hộ, để Hộ thực oai phong nhé”. Điền Ngẩn cũng cười khoái trá.
Cả đoàn người dẫn theo Lý Vĩnh Kim chuẩn bị xuống núi.
“Chú cảnh sát ơi, cháu biết bà đang ở đâu”. Bé trai vừa tỉnh lại, lên tiếng nói.