Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 5 : Lợn béo đặc cấp
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 5 : Lợn béo đặc cấp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đó là một buổi chiều, khu Đông Thành, thành phố Thiên Nam như một chiếc nồi sôi lên sùng sục.

Không rõ có phóng viên nào đó tung ra sự việc phát hiện trong dạ dày lợn còn sống có ngón tay người, kết quả vô số người sau khi ăn cơm ra sức nôn ọe, số đông người tiêu dùng về nhà mang thịt lợn đã mua yêu cầu trả lại người bán, cả các khu lân cận cũng chịu ảnh hưởng, đại đa số người tiêu dùng đều đem trả lại thịt lợn.

Mấy lò mổ lớn ở Đông Thành, bị người vây kín đến mức nước chảy không lọt, người hiếu kỳ đến xem cũng có, nghe ngóng tin tức cũng có, đến quấy rối cũng có, Đồn Công An không thể không phái lực lượng Cảnh sát đi duy trì trật tự.

Trong 2 con lợn mới phát hiện, đều được giết vào buổi chiều, để chuẩn bị bán vào buổi tối, kết quả lại dẫn đến sự khủng hoảng trong phạm vi lớn.

“Anh Lý, việc thế nào rồi?”. Trong một lò mổ, Tiêu Hiểu Bạch thấy anh Lý đầu ướt đẫm mồ hôi.

“Còn thế nào nữa? Ông sư phụ của lò mổ, trong khi xử lý bộ lòng phát hiện có đốt ngón tay người, sau đó báo án. Các đốt ngón tay ở lò mổ kia đã thu thập hoàn tất, đây là lò mổ cuối cùng”. Anh Lý vừa nói vừa cầm chiếc lưới lọc, đổ các thứ trong nội tạng lên trên lưới lọc, sau đó dùng nước rửa sạch.

“Ở đây cũng có đốt ngón tay đã bị gặm nát, chỉ có thể thu thập theo kiểu này, mẹ nó, làm hết cả buổi chiều, toàn thân đều là mùi phân lợn, tối vợ lại không cho ngủ trên giường rồi”. Anh Lý ca thán mà không phát hiện ra mấy người nghe được đang âm thầm cười vụng.

“Các đốt xương ngón tay phát hiện ở 2 lò mổ có phải thuộc cùng một người không?”. Tiêu Hiểu Bạch lo lắng vì có thể không phải chỉ có một xác chết.

“Tạm thời chưa thể xác nhận chính xác, lợn ở hai lò mổ này giết khá muộn, lớp da ở ngón tay đã bị tiêu hóa gần hết, quan sát ngoài tạm thời chưa thể kết luận, nhưng từ độ dài của đốt để suy đoán nó là của cùng một người, phát hiện lần này là đốt xương của ngón chỏ và ngón giữa, còn có ngón áp út và ngón út, có một số mảnh vụn do bị cắn gặm, về còn phải chỉnh lý lại. Thằng cha này đã đem cả đôi bàn tay người để nuôi lợn rồi”.

“Có xác định được độ tuổi của người chết không?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi câu này làm cho anh trợn trừng mắt lên.

“Tôi rời khỏi nhà người báo án ấy là đến lò mổ ngay, vừa thu thập xong mẫu vật thì nhận thông báo đến tiếp 2 lò mổ nữa, tiếp xúc với phân lợn cả buổi chiều nay, đâu có thời gian về Cục làm giám định tuổi xương?”

Ngừng một lát, anh Lý tiếp tục nói: “Tuy chưa có giám định thật nghiêm túc, nhưng theo kinh nghiệm của tôi từ độ dài và đường kính xương ngón tay thì đây là ngón tay của một người đàn bà mà khớp xương rất thô, đó là người làm việc nặng nhọc nhiều, lại có bệnh viêm khớp, tuổi vượt quá 60. Đây chỉ là phán đoán sơ bộ của tôi thôi, có thể giúp được cậu không”.

“Được rồi, giờ tôi đi tìm sư phụ của lò mổ nắm tình hình đã, anh cứ lo việc của anh đi”. Tiêu Hiểu Bạch chào anh Lý rồi dẫn tiểu Chu và tiểu Tiền cùng đi.

“Tiểu Chu, tiểu Tiền, hai cậu ở đây tìm sư phụ lò mổ tìm hiểu nhé, tôi đi tìm bộ phận thu mua, xem chi tiết việc mua bán trong ngày hôm nay của họ, chưa biết chừng sẽ nắm được tin của anh chàng lái chiếc xe tải ấy”.

Đây là lò mổ loại lớn, nguồn hàng lợn hơi nhìn chung là cố định, do các Trại chăn nuôi cung cấp, nguồn hàng nhập về đều có ghi chép đầy đủ, còn lái xe cũng là chạy tuyến cố định lâu dài.

Bước chân vào bộ phận nhận hàng nhưng trong nhà không có ai, Tiêu Hiểu Bạch vừa định đi ra thì một phụ nữ trung niên bước vào.

“Này! Cậu làm gì vậy? Đây là phòng làm việc, bảo vệ không được vào”. Tiêu Hiểu Bạch nghe câu nói đó suýt phì cười: chị ta cho rằng mình là nhân viên bảo vệ. Anh ngắm kỹ người đàn bà to họng này, chỉ có thể có một từ hình dung về chị ta: lưng gấu mình beo. Tiêu Hiểu Bạch rất hoài nghi, khi sư phụ lò mổ quá bận, người đàn bà này nhất định sẽ có thể thay thế vai trò đồ tể được.

“Tôi ở chi đội cảnh sát hình sự Cục Công An, đến đây tìm hiểu tình hình, xin hỏi người phụ trách bộ phận thu nhận hàng có ở đây không?”

“À, anh tìm giám đốc Lý à, tôi điện cho anh ta về phòng làm việc nhé, anh ta vừa chạy đi xem ồn ào đây mà”.

Gọi điện thoại xong, hai người bỗng dưng im lặng, trong phòng trầm hẳn xuống.

“Sao chị không đi xem ồn ào? Hình như người trong phòng đều đi xem cả?”. Tiêu Hiểu Bạch thực sự cảm thấy khó chịu nên tìm bừa lý do để nói.

“Người ta đều sợ ... xem rồi sợ đêm không ngủ được ...”. Người đàn bà lộ rõ vẻ sợ hãi đáng thương, giống như người rất thùy mị. Nghe câu nói này, Tiêu Hiểu Bạch đang uống nước chỉ thiếu chút nữa chết sặc, một người đàn bà lưng như cánh phản, tướng mạo hùm beo, giọng như lệnh vỡ mà nói ra câu ấy, lại còn uốn éo vặn vẹo hai tay nữa chứ.

Đang ho, thì giám đốc Lý là người phụ trách bộ phận nhận hàng bước vào: “Ai tìm tôi? Ái chà, đồng chí cảnh sát, chào đồng chí, xin chào đồng chí! Ô, bị cảm à? Sao ho khiếp thế?”

“Không ... ho... tôi vừa uống nước, bị sặc thôi”. Qua một hồi, Tiêu Hiểu Bạch mới hết ho.

“Sao lại thiếu cẩn thận thế? Có phải nước nóng quá không? Để tiểu Thiên thay cốc khác nhé”. Người phụ trách họ Lý này đúng là kết hợp với người phụ nữ kia sẽ thành một cặp đôi hoàn hảo, mồm như tép nhảy, cử chỉ như giống cái, thần thái lại càng giống phụ nữ.

“Án cần khẩn trương, ta sẽ nói việc quan trọng trước nhé, số lợn này do trại chăn nuôi nào chuyển đến? Ở đây anh có ghi chép theo dõi không? Tôi muốn kiểm tra nguồn gốc của nó”. Tiêu Hiểu Bạch không khách sáo gì với người phụ trách này, anh cắt ngang lời anh ta đi thẳng vào chủ đề.

“Đợi một lát, để tôi soát xem”. Người phụ trách họ Lý cầm ra một chiếc kẹp tài liệu trong ngăn bàn làm việc của anh ta, bắt đầu soát xét.

Tiêu Hiểu Bạch đã phát hiện ra khi anh ta đang xem sổ bỗng dừng lại, sau đó nét mặt thoáng bối rối rồi liếc nhìn trộm anh.

“Sao rồi?Có gì không tiện nói à? Đã soát ra chưa?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi xong câu này, thấy anh ta không trả lời bèn vươn tay cầm luôn kẹp giấy đó.

Đây là quyển sổ nhập hàng, ghi chép đầy đủ về thời gian và số lượng nhập của từng trại chăn nuôi, có một dòng dẫn đến sự chú ý của Tiêu Hiểu Bạch, trên đó ghi rõ: 10 giờ 30 sáng, nhận 5 con đặc cấp.

“Lợn đặc cấp là ở đâu cung cấp? Lợn có ngón tay người có phải ở 5 con lợn này không?”

Người phụ trách họ Lý nghe câu nói này thần sắc vụt luống cuống hơn, Tiêu Hiểu Bạch biết rõ, ở đây nhất định có điều gì đó không bình thường.

“Nói nhanh, loại lợn đặc cấp này, cuối cùng là việc gì?”

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Hiệp Thế Giới Đại Chửng Cứu

Copyright © 2022 - MTruyện.net