Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nhà yên lặng, Tiêu Hiểu Bạch nhìn thẳng vào người phụ trách họ Lý, người này bối rối, tay chân luống cuống, chỉ biết xoa xoa trên đùi mình, toàn thân đã run run. Người phụ nữ kia thấy vậy định lặng lẽ chuồn, cũng bị Tiêu Hiểu Bạch trừng mắt nhìn, sợ đến mức lại từ từ ngồi xuống ghế.
“Lợn đặc cấp cuối cùng là cái gì? Tại sao không ghi rõ nguồn gốc như các loại lợn khác, nó có tên trại chăn nuôi hẳn hoi? Vì sao chỉ có đơn giản 3 chữ ấy, mà không có bất cứ tài liệu gì nói rõ hơn?”. Mỗi câu nói của Tiêu Hiểu Bạch đều làm người phụ trách kia phát run lên, điều đó càng khiến cho Tiêu Hiểu Bạch thêm nghi ngờ.
“Được rồi! Nếu anh không nói thì đi cùng tôi một chuyến, chúng ta cùng về Cục rồi anh sẽ phải nói thôi, đến lúc đó đừng trách tôi không cho anh cơ hội”
Câu này vừa thốt ra, người phụ trách sợ quá, vội quỳ xuống: “Đồng chí cảnh sát, ông cảnh sát ơi, tôi thật không biết số lợn đó có vấn đề, nếu biết thì có đánh chết tôi cũng không dám nhận”.
“Anh hãy đứng lên cho tôi nhờ, còn nữa, không được gọi tôi là “ông”, tôi còn ít tuổi hơn anh, nói vậy là anh chửi tôi đó”.
Người phụ trách họ Lý nghe lời Tiêu Hiểu Bạch, anh ta bò dậy lắp bắp kể lại sự việc.
Lợn đặc cấp, tức là lò mổ mua lại lợn hơi của một số lái xe. Số lợn hơi này cũng rất có thể là loại lợn bệnh, cũng có thể là có nguồn gốc không rõ ràng, nhưng vì giá thấp hơn giá lợn hơi bình thường từ 5 hào đến 1 đồng, cho nên các lò mổ vẫn thường thu mua như vậy, sau khi giết, thịt được vứt trà trộn vào trong thịt lợn ngon.
Cũng có khi họ còn mua cả lợn đã chết, nhưng có thể dùng chất tẩy để biến hóa nó thành màu sắc của thịt lợn bình thường, giá có thể thấp hơn chút ít để bán cho các quán ăn nhỏ lẻ.
“Đồ súc sinh!”.Tiêu Hiểu Bạch nghe xong, không nén nổi bật ra một câu chửi, bọn thương nhân gian lận, đem của xấu chữa thành của tốt, đem thịt lợn bệnh bán cho người tiêu dùng, rõ ràng coi thường sức khỏe của người dân, chỉ biết thu về đồng tiền bẩn thỉu.
Nhưng chửi cũng chỉ là chửi, việc này lại không thuộc về phía cảnh sát hình sự, chỉ có thể thông báo cho Cục Công Thương sử lý.
“Anh có quen người tài xế hôm nay đưa lợn đặc cấp đến không?”. Nổi giận cũng chỉ là nổi giận, nhưng truy tìm manh mối của vụ án mới là điều quan trọng nhất.
“Không quen, lái xe đưa lợn đến sau khi bàn giá cả xong chúng tôi đều trả ngay tiền mặt, không giữ lại biên nhận hay bất cứ giấy tờ gì, cũng không để lại nợ nần gì lôi thôi, như thế hai bên cùng không vướng mắc, cơ quan chức năng khó phát hiện, nếu có cũng khó truy tìm.
Không nén nổi, Tiêu Hiểu Bạch lại trợn mắt với thằng cha thiếu lương tâm này, hắn tính toán thật chu toàn.
“Được rồi, anh xem có phải chiếc xe này không?”. Tiêu Hiểu Bạch lấy từ túi áo ra một tờ giấy nhỏ do Điền Ngẩn ghi lại tên tài xế và biển số chiếc xe tải chở lợn ấy.
“Tên người tài xế tôi không có ấn tượng, biển số xe tôi càng không chú ý”. Người phụ trách nhăn nhó vẻ khổ sở, cầm tờ giấy xem rồi lắc đầu.
“Đồng chí cảnh sát, để tôi xem, có lẽ tôi có ấn tượng”. Suốt buổi im lặng, người phụ nữ bây giờ mới cất tiếng nói.
Đón tờ giấy, người phụ nữ cầm xem một lát rồi nói: “Biển số xe có lẽ là chiếc này, tôi nhớ 4 số cuối đúng là số này, nhưng tên lái xe thì tôi không biết”.
“Thôi được, trả lại tôi, mai các anh phải tự đến Cục Công Thương mà báo cáo, nếu không thì đợi vào nhà giam nhé”. Ném lại câu nói đó, Tiêu Hiểu Bạch đi thẳng ra ngoài.
Nhiệm vụ hàng đầu hiện nay là đến Cảnh sát giao thông, tìm tài liệu về chiếc xe tải ấy. Nhìn xung quanh một lát, Tiêu Hiểu Bạch mới phát hiện ra tiểu Chu và tiểu Tiền đã đợi anh ở bên xe cảnh sát.
“Có nghe ngóng được manh mối gì không?”
“Chẳng có manh mối gì cả, đám công nhân giết mổ cũng không biết rõ, chỉ là khi rửa sạch nội tạng thì phát hiện ra đốt xương ngón tay người, những việc khác đều không có gì đặc biệt. Vì khi giết mổ, họ giết một lúc mười mấy con liền, nên không thể biết được nội tạng của con nào với con nào. Bây giờ toàn bộ số lợn ấy đều móc treo ở đấy, việc đã ngừng cả lại rồi”.
Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, anh vốn không hy vọng gì về manh mối từ chỗ công nhân giết mổ, công việc của họ là đồ tể, cơ bản họ không tiếp xúc với nguồn gốc của lợn, họ biết duy nhất là lợn béo hay gầy.
“Đi, đến đội cảnh sát giao thông”. Tiêu Hiểu Bạch mở cửa, chui vào trong xe.
Tại chi đội cảnh sát giao thông thành phố, Tiêu Hiểu Bạch biết được tư liệu mình cần.
Xe tải hạng nhẹ, họ tên chủ xe: Diệp Lễ Thành, biển kiển soát: xxxxx; Chỗ ở thường trú: số nhà 63 Thôn mới, đường Tân Phát, ngoại thành.
Cám ơn đồng nghiệp ở chi đội cảnh sát giao thông xong, Tiêu Hiểu Bạch cùng tiểu Chu và tiểu Tiền quay xe đến thẳng thôn mới ở ngoại ô.
Thôn mới ở ngoại ô là một thôn vừa mới hình thành, nơi đây vốn là một bãi đất hoang ở ngoại ô, do thành phố phát triển, ở đây được nhà đầu tư bắt đầu xây dựng thành một khu dân cư nhỏ bé, chủ yếu là người buôn bán trong thành phố nhưng không mua nổi nhà ở đô thị phồn hoa nên về đây cư trú.
Nhà số 63 đường Tân Phát là một khu đất độc lập, cánh cổng đóng kín, qua khe cửa có thể nhìn thấy có một chiếc xe tải trong sân, đứng ở ngay cổng cũng đã ngửi thấy mùi hôi thối của phân lợn ập vào mũi.
“Chắc là nhà này, nhưng hình như trong nhà không có người?”. Tiểu Tiền vạch khe cửa nhìn vào rất lâu, cũng không có phát hiện gì.
“Các lái xe chạy xe tải, thời gian ban ngày đại bộ phận đều ngủ cả, chỉ đến tối họ mới đi chạy xe, cậu nhìn như thế chẳng có kết quả gì đâu. Bây giờ phải gọi cửa thôi, nhưng trước tiên đừng nói chúng ta là công an, chỉ nói đi tìm Diệp Lễ Thành”.
Gọi cửa rất lâu mới nghe bên trong tiếng người đáp vọng ra: “Đây rồi, đừng gọi nữa”. Sau đó có tiếng mở cửa, rồi tiếng lảm nhảm bực tức, tiếng dép lê loẹt quẹt bước ra cổng.
Mở cổng là một chàng trai trẻ khoảng ngoài 20 tuổi, để tóc rất dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngái ngủ, mặc bộ quần áo thu hè, chân đi đôi dép lê rách. Vừa nhìn thấy 3 cảnh sát đứng ở cổng, cậu ta chợt sững lại, sau đó định chạy vào trong đóng cổng lại.
Tiểu Chu rất nhanh tay, đẩy luôn cánh cổng, không cho cậu ta đóng vào, anh chàng này liền buông tay ra vùng chạy vào trong nhà, đôi dép lê rách tung ra khỏi chân.
Tiêu Hiểu Bạch thì không vội vã, đằng nào cậu ta cũng không thoát được, tiểu Chu và tiểu Tiền vội đuổi theo, đè cậu ta xuống đất ngay trước cửa nhà, tóm chặt lại.
“Tôi dạy cho cậu biết một thường thức này: Thấy cảnh sát chớ nên bỏ chạy, cậu mà chạy tức là cậu có bụng xấu, tức là có vấn đề, tức là không khảo mà xưng, nói đi, tại sao thấy chúng tôi lại chạy”.
“Hai ngày trước, tôi đánh bạc với bọn xấu, tôi cho rằng các anh đến bắt người đánh bạc”.
“Được, phản ứng của cậu rất nhanh, rất thông minh, nhưng cậu nói tôi không tin thì sao?”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, tự ý đi vào cạnh bể nước chính giữa sân. Cạnh bể nước đặt một cuộn ống ni lông rất dài. Tiêu Hiểu Bạch cầm một đầu ống nối vào vòi nước máy, mở vòi, leo lên thùng xe, bắt đầu phun rửa phân lợn trên thùng xe.
Trong chớp mắt nước bẩn và bọt nước màu vàng chảy xuống theo khe hở cạnh thùng xe, nước trên thùng xe dần dần trong trở lại. Tiêu Hiểu Bạch ra hiệu cho tiểu Chu đóng lại vòi nước, tự rút trong túi ra đôi găng cao su, xỏ vào tay, từ từ tìm ở khe hở của thùng xe.
Bỗng nhiên, anh phát hiện ra cái gì đó, cầm lên tay rồi nhảy xuống đất, đến trước mặt chàng trai trẻ: “Đây là cái gì, tại sao nó có ở trên xe của cậu?”.
Ánh nắng buổi hoàng hôn chiếu lên đôi găng cao su màu trắng anh đeo biến thành màu đỏ như máu: Một đốt ngón tay người nằm trong lòng bàn tay của anh, vẫn còn dính nước.