Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 9 : Chuồng lợn kinh hồn
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 2 - NẤU CANH NGÓN TAY-Chương 9 : Chuồng lợn kinh hồn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng hôm sau đến Cục, Tiêu Hiểu Bạch liền chạy ngay đến chỗ anh Lý, giao lại đốt ngón tay tìm thấy ngày hôm qua, cũng ở đấy xem lại các vật chứng đã thu được của vụ án.

“Anh Lý, xin xác nhận lại liệu có sai sót không? Trên miếng thịt thật sự có dấu vết cắn của người à?”. Tiêu Hiểu Bạch chằm chặp nhìn vào miếng thịt đã biến thành màu trắng, cảm thấy nôn nao.

“Tôi làm Pháp y đã mấy chục năm nay, chút việc nhỏ này liệu có sai được không?”. Anh Lý trợn mắt nhìn anh, tay chỉ vào dấu vết trên miếng thịt nói: “Cậu xem chỗ này, thằng cha ấy cắt một miếng thịt đùi, nhưng nấu chưa nhừ thì đã vội ăn, ở đây là vết cắn của nó”.

“Vết cắn của người, chủ yếu là hình bán nguyệt, vết cắn của động vật nó lại rộng và nông, đó là vì cấu tạo của hàm răng và sự thoái hóa cơ bắp nhai cắn của người tạo thành”.

“Thoái hóa cơ nhai cắn?”. Tiêu Hiểu Bạch không hiểu.

“Ngốc ạ!”. Cốc mạnh lên đầu Tiêu Hiểu Bạch, anh Lý giải thích tiếp: “Thời tiền cổ, hàm răng và lực cắn của người và động vật tương đương nhau, nhưng kết cấu thức ăn của người thay đổi, thức ăn nhỏ mềm dần dần nhiều lên, hàm răng mới dần dần rộng ra, dần dần chuyển dịch về phía sau. Tất cả người tiền cổ đều có hàm răng vổ”.

“Tại sao trước kia những nữ thông tin trong bộ đội Trung Quốc, trước khi vào bộ đội đều như hoa tựa ngọc, sau đó đều thành răng vổ? Tại vì dùng răng cắn vỏ, tuốt dây điện thoại nhiều quá tạo nên thôi. Con gái Nhật về tổng thể ngày càng trở lên xinh đẹp, cũng là do kết cấu ẩm thực và đồ ăn mịn mềm mà thôi”. Anh Lý đắc ý lúc lắc đầu, rồi nói tiếp: “Bé con, chịu khó học nhiều vào, ở lão Lý ta đây còn khối điều cần học đấy”.

Tiêu Hiểu Bạch vò đầu, tỏ ý không phục, lẩm bẩm nói: “Đến bàn về án với anh, anh lại kéo sang chuyện con gái, du côn quá lắm”.

Anh Lý vờ như không nghe thấy, nói tiếp: “Trên miếng thịt, có 3 chỗ có vết cắn, vết cắn nông nhất, có hình bán nguyệt là vết cắn của người, còn 2 vết cắn khác ở cạnh miếng thịt có hình vòng cung ngược là vết cắn khá sâu, khá nhọn, chắc là do lợn khi tranh ăn cắn xé tạo thành. Ngoài ra, trên mặt miếng thịt còn có một vết dao sắc rạch ra, theo mức độ co rút của vết rạch ấy để suy đoán thì đó là vết thương có khi người còn sống”.

“Cho nên, thằng chó này, sau khi giết người xong, lại dùng dao cắt thịt đùi, có lẽ không nhai được hoặc ăn không ngon nên vứt cho lợn ăn, lợn tranh cướp nhau nên ăn nhanh quá, chưa kịp nhai nhừ đã nuốt ngay, cho nên mới còn đọng lại nguyên miếng trong dạ dày.

“Thế trên các đốt ngón đã phát hiện, có vết cắn của người không?”. Tiêu Hiểu Bạch nghĩ đến các ngón tay đó.

“Trên đốt ngón, không thấy dấu cắn của người, chỉ có của lợn. Có lẽ vì thịt trên ngón tay rất ít, hung thủ không thèm nhìn đến”. Anh Lý tự cho ra một suy đoán khiến ta phải kinh hồn.

Ngồi trên xe đang chạy gấp về trại chăn nuôi ở thị trấn Hắc Thủy, Tiêu Hiểu Bạch không ngớt suy nghĩ. Cách nhìn của anh Lý chỉ là từ góc độ giám định viên để suy xét, nhưng từ góc độ tâm lý học để suy xét, thì việc ăn thịt người là loại bệnh tâm lý rất nghiêm trọng.

Người bệnh này rất có khả năng bị rối loạn thần kinh, cũng rất có khả năng là một loại tâm lý u uất bộc phát, đại đa số đều ích kỷ, không thể tiếp xúc được với người bình thường, việc ăn thịt người đối với họ mà nói là một loại tâm lý áp chế bị bùng phát và phương thức giao tiếp đặc biệt. Ăn thịt người là người bệnh có chứng thần kinh hoang tưởng, họ ảo tưởng rằng ăn thịt người sẽ tăng thêm sức mạnh hoặc trở thành bất tử.

Nhưng hung thủ trong vụ án này lại có những điểm kỳ lạ, giả dụ hắn là người bệnh tương tự, nếu không thể ăn được thịt ấy sao lại vứt cho lợn ăn, sao không chọn cách nấu lại cho nhừ, sẽ không phải vứt bỏ đi miếng ăn gian khổ mới có.

Trong lịch sử nhân loại, sự kiện ăn thịt người không phải là ít, nhưng đa số là muốn thể hiện quyền lực ở thời cổ đại, mà đối tượng chọn để ăn thịt là thiếu nữ trẻ đẹp hoặc trẻ mới sinh chứ, sao nó lại chọn người già ngoài 60 tuổi, điều này không ai nghĩ thông được.

Chẳng lẽ là tâm lý bộc phát sau khi báo được thù ư? Tiêu Hiểu Bạch nghĩ mãi, anh phát hiện mình càng nghĩ càng không hiểu được, tự lắc đầu, quyết định thôi không nghĩ về vấn đề phức tạp này nữa.

Vì rất nhiều khi người bình thường không thể đoán được hoạt động tâm lý của người bệnh tâm lý, vẫn cần phải từng bước theo manh mối mà điều tra thôi.

Tới thị trấn Hắc Thủy, Đồn Công An thị trấn do nhận được thông báo trước nên cảnh sát đã tề tựu đông đủ tại đồn đợi lệnh xuất phát. Tiêu Hiểu Bạch xuống xe, lịch sự chào hỏi đồn trưởng và giao nhiệm vụ cụ thể, sau đó người xe xuất phát ngay.

Trại chăn nuôi ở dưới chân một quả núi, cạnh đường quốc lộ, bên một con sông nhỏ, quy mô trại không lớn, chỉ có hơn chục gian chuồng.

Xe cảnh sát vừa vào trại, nhìn qua kính chắn gió Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy trong ký túc xá ở chính trung tâm trại, mười mấy con người vội vã chạy ùa ra nhằm hướng con dốc núi nhỏ phía sau trại chạy trốn.

“Anh Tiêu, chúng ta có cần xuống đuổi bắt không?”. Tiểu Tiền thấy cảnh sát đồn thị trấn Hắc Thủy đã nhảy xuống xe truy đuổi, liền ghé đầu sang hỏi.

“Không cần, đây là cơ hội lập công của họ, chúng ta không xuống cướp công, đằng nào người của họ cũng đủ rồi, 3 chúng ta bắt một tên còn khó khăn ấy chứ, đợi họ bắt về ta sẽ xét hỏi, xem họ đuổi bắt là được rồi”.

Hành động truy bắt rất nhanh đã kết thúc, trước sau chỉ khoảng nửa giờ, Tiêu Hiểu Bạch nghĩ thầm: Cảnh sát Hắc Thủy rất nhanh nhẹn, phối hợp với họ quả thật không sai.

Đến khi dắt được người về, Tiêu Hiểu Bạch mới biết tại sao thuận lợi như vậy. Cả nhóm người này đều đã say mèm, tên nào mặt cũng đỏ lựng, dáng vẻ đều đã cơm no rượu say, thảo nào không chạy nổi.

Tiêu Hiểu Bạch lướt nhìn, trong đó có mấy tên đầu mày cuối mắt bị đánh cho tím đen, xem ra cảnh sát Hắc Thủy không những chân cẳng nhanh nhẹn mà quyền cước võ công cũng chẳng tầm thường.

“Nói đi, bây giờ chưa đến 10 giờ sáng, sao các vị ăn cơm sớm thế? Xem ra chất lượng đời sống lại rất cao, mồm miệng trông đều bóng nhẫy cả, chúng tôi làm cảnh sát, bao giờ mới có thể đuổi kịp điều kiện sống như các vị đây được, nói đi, các vị đã phạm vào những việc gì?”

“Đồng chí cảnh sát, mấy anh em chúng tôi đánh bạc, sau tụ tập cùng đánh chén, đừng nên phí công làm to chuyện? Phạt bao nhiêu? Chúng tôi xin nhận”. Một tên đàn ông mắt lồi như mắt cá vàng mở miệng trước, Tiêu Hiểu Bạch nhìn hắn, trông hắn giống như chiếc bánh quẩy mốc.

“Nếu vì đánh bạc đâu cần chúng tôi phải tốn công đến thế, vậy anh nên biết vì sao chúng tôi đến đây, mình đã phạm vào việc gì, mình không biết hay sao?”

Tiêu Hiểu Bạch đang chuẩn bị tấn công đòn tâm lý thì tiểu Tiền đứng từ xa cất tiếng gọi: “Anh Tiêu, anh sang bên này xem”.

Tiểu Tiền đang đứng bên chuồng lợn của trại chăn nuôi, rối rít khoát tay gọi Tiêu Hiểu Bạch. Tiêu Hiểu Bạch do dự một lát, rồi bước tới bên cạnh, thò đầu nhìn vào trong chuồng, không thể nén nổi một cơn buồn nôn.

Trong chuồng, một bầy lợn đang tranh cướp một miếng thịt lỗ chỗ, góc chuồng còn mấy đoạn xương dài, trên nó đầy những vết lợn gặm.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Túng Sủng - Ngạo Thế Cuồng Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net