Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 6 : Thiên tài biểu diễn
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 3 - VUI CHƠI ĐẾN CHẾT-Chương 6 : Thiên tài biểu diễn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tại phòng xét hỏi, Tiêu Hiểu Bạch gặp sư muội của Hứa Đông, Lâm Xướng. Ở cô gái này toàn thân như mang theo ánh sáng mặt trời, hừng hực tuổi thanh xuân mà rất khỏe mạnh, còn rất xinh đẹp nữa, khác hẳn sự tưởng tượng của Tiêu Hiểu Bạch về con gái học thể thao, Tiêu Hiểu Bạch luôn cho rằng con gái thể thao đều là khỏe mạnh, thô kệch, tướng đàn ông.

Theo Tiêu Hiểu Bạch suy đoán, Lâm Xướng là người đã uy hiếp an toàn cá nhân của Trần Doanh Doanh, cô này theo học hệ điền kinh, ở môn phóng lao đã từng được xếp hạng cao trong đại hội điền kinh cấp tỉnh. Hơn nữa, trước khi thông báo triệu tập Lâm Xướng, Tiêu Hiểu Bạch đã tìm hiểu qua các cô gái cùng trong ký túc xá, Lâm Xướng cả đêm qua không về, đến 10 giờ sáng nay mới trở lại ký túc xá.

Đồng thời, theo những người thân bên cạnh cô này tiết lộ, Lâm Xướng và Trần Doanh Doanh vốn là học sinh cùng quê tới đây, quan hệ giữa họ vốn rất tốt, nhưng sau khi gặp Hứa Đông, họ đã biến thành kẻ thù, gặp nhau không hề trò chuyện nữa.

Để tranh giành một người đàn ông, hai người bạn bỗng chốc trở thành người qua đường, thậm chí trở thành kẻ thù của nhau, điều này khiến Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy không hiểu, nhưng nó cũng nói rõ Lâm Xướng có động cơ giết người.

Hiện tại, có động cơ giết người, hành vi dùng tin nhắn uy hiếp, cái chết của Trần Doanh Doanh lại đúng là bị kiểu phóng lao giết chết, cả đêm qua Lâm Xướng không có mặt ở ký túc xá, cô cũng không thuê nhà ở ngoài trường, thiếu chứng cứ ngoại phạm, tất cả những điều đó tựa như đã hướng tới Lâm Xướng là nghi phạm.

Khi nhận thông báo triệu tập tới Cục Công An, phản ứng của Lâm Xướng tỏ ra lo lắng đã bộc lộ rõ ở cô có vấn đề.

Trước khi xét hỏi, Tiêu Hiểu Bạch ôm theo hy vọng, vụ án kết thúc tại đây.

Kết quả có rất nhanh, Lâm Xướng không phải là hung thủ, cô ta có chứng cứ ngoại phạm.

Tối hôm đó cô không ở trong ký túc xá, nhưng cô cũng không đến tiểu khu Cảnh Lam. Cô ở trong một khách sạn nhỏ gần trường, thực hiện một giao dịch mua bán xuân sắc với một ông khách đã làm quen trên mạng.

Kết quả này làm cho Tiêu Hiểu Bạch rất kinh ngạc, anh luôn cho rằng, sinh viên đại học vốn là lớp người được nể trọng, sao lại có thể bị kéo vào cái quan hệ bẩn thỉu này, nhưng khi sự thực đã xảy ra ngay trước mắt thì trong lòng chỉ có thể tự than thở: Mình bất lực.

Lâm Xướng thực ra không hề biết tin Trần Doanh Doanh đã chết, cô chỉ cho rằng vì mình đã thực hiện giao dịch mua bán dâm nên bị cảnh sát gọi tới xét hỏi, vì thế nên cô mới lo sợ.

Trong lời cung của cô, cô đã khai sự thực về giao dịch này. Cô công khai số qq của mình trên mạng thành phố Thiên Nam, đồng thời khéo léo gợi ý có thể tiến hành giao dịch này, sau một thời gian chát với khách mua xuân, sau khi xác định đối phương không phải cảnh sát hoặc cố ý xỏ xiên thì bàn đến giá cả rồi hẹn gặp tại một khách sạn nhỏ gần trường học để tiến hành hoạt động giao dịch.

Đây là phi vụ mua bán lần thứ hai, số tiền thu về 600 đồng.

Tiêu Hiểu Bạch nghe hết lời khai trên, thậm chí anh nghi ngờ cô cố ý nặn ra những việc này để thoát khỏi mối nghi ngờ cô giết người. Cuối cùng thì hoạt động mua bán dâm chỉ vi phạm vào “Luật xử phạt hành chính” chứ không thuộc về hành vi phạm tội. Cô ta chỉ cần nộp lại khoản thu bất minh hoặc chịu xử phạt hành chính là được.

Nhưng khi Tiêu Hiểu Bạch hỏi cô tại sao lại nhắn tin uy hiếp Trần Doanh Doanh, câu trả lời của Lâm Xướng khiến mọi người như muốn câm lặng.

“Tôi thích Hứa Đông, nhưng cô ta đã làm cho Hứa Đông mê mệt, tôi muốn dọa cho cô ta rời bỏ Hứa Đông thôi”.

“Cô làm như vậy, không sợ mang lại phản cảm cho Hứa Đông sau khi anh ta biết chuyện hay sao?”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy khó nói.

“Xin anh đừng nói cho Hứa Đông biết tôi đi cùng người khác thuê phòng, tôi xin anh, tôi có thể nộp hết số tiền tôi đã nhận được”. Lâm Xướng rõ ràng chưa hiểu hết quy định.

“Về tiền, cô cần phải giao nộp, còn phải chịu xử phạt hành chính nữa. Còn về Hứa Đông có biết hay không, tôi không quan tâm. Bây giờ tôi chỉ hỏi cô gửi tin nhắn uy hiếp Trần Doanh Doanh, không sợ cô ta sẽ đưa tin nhắn ấy cho Hứa Đông xem hay sao?”

“Các anh không hiểu về Trần Doanh Doanh, cô ta là loại người rất cao ngạo, là cô gái coi mình hơn mọi người, cô ta không thể đem chuyện ấy ra nói với người khác, lòng tự trọng của cô ta không cho phép cô ta làm việc ấy”.

“Xem ra cô rất hiểu về Trần Doanh Doanh”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi tiếp.

“Đó là lẽ tự nhiên, tình yêu vốn là một trận chiến, biết người biết ta mới có thể giành được thắng lợi. Nhưng, đáng tiếc ... tôi là kẻ thất bại”. Lâm Xướng tỏ ra chán nản.

“Cô thích Hứa Đông như vậy, sao vẫn có thể cùng người khác làm ... chuyện ấy được?”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy khó nói thành lời, bởi vì anh mới chỉ là chàng trai hơn hai mươi tuổi, vẫn là một đứa trẻ vừa lớn mà thôi.

Do dự khá lâu, Lâm Xướng mới nói: “Tôi cần tiền, nếu có tiền tôi có thể mua được quần áo đẹp và mỹ phẩm cao cấp, mới có thể cướp lại Hứa Đông. Trần Doanh Doanh dựa vào gia đình mới có tiền, biết ăn diện, nếu không, làm sao tôi có thể thua cô ta?”.

Tiêu Hiểu Bạch và tiểu Tiền đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng im lặng. Đối với việc kiếm tiền, có rất nhiều người đã làm mất đi nguyên tắc làm người của mình. Hiện nay trong sinh viên đại học cũng đã khá phổ biến, tuy chỉ là số ít, nhưng lại làm cho ta thấy khiếp sợ.

Sau khi Lâm Xướng đi rồi, Tiêu Hiểu Bạch vẫn ngồi tại chỗ trầm tư suy nghĩ.

Phản ứng của Lâm Xướng, không giống như đóng giả, sự thực cô khai rất hợp lô gích, rõ ràng và hợp lý. Hơn nữa, cô ta còn cung cấp cả tên, tướng mạo và phương thức liên hệ với khách làng chơi kia. Khi biết Trần Doanh Doanh đã chết, phản ứng của cô ta rất choáng váng, hiển nhiên cô ta không biết đến cái chết của Trần Doanh Doanh.

Hiện giờ, nghi phạm thứ nhất đã rũ được khỏi nghi vấn. Như vậy, Trần Doanh Doanh và Chu Hiểu là do ai giết chết? Chẳng lẽ đây chỉ là một tai nạn? Nhưng dấu cầm nắm trên thanh cốt thép là thế nào? Có người nửa đêm cầm thanh cốt thép phóng bừa đi hay sao?

Tiêu Hiểu Bạch cầm bản tư liệu cá nhân rút từ nhà trường về, hy vọng sẽ tìm được manh mối gì trên đó. Đột nhiên, có một đoạn ghi chép dẫn tới sự chú ý của Tiêu Hiểu Bạch.

“Hứa Đông, từ năm 2004 đến năm 2005 từng đảm nhận chức vụ Đoàn trưởng hiệp hội lý luận trinh thám trong hiệp hội học sinh đại học và cao đẳng cộng đồng thành phố Thiên Nam, từng tổ chức nhiều hoạt động cho hiệp hội, được đông đảo giáo viên và học sinh đánh giá cao. Từ năm 2005 đến nay nhận chức đoàn trưởng hiệp hội những người yêu thích kịch nói của Học viện thể dục thể thao thành phố Thiên Nam, nhiều lần tham gia biểu diễn kịch nói.

Một nam sinh viên tinh thông về lý luận trinh thám, lại còn ưa thích biểu diễn kịch nói?

Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhiên nghĩ lại, khi Hứa Đông nhìn thấy thi thể Trần Doanh Doanh, hình ảnh anh ta mềm nhũn rũ xuống đất. Chính vì phản ứng ấy của cậu ta, Tiêu Hiểu Bạch mới loại trừ cậu ta ra khỏi danh sách nghi phạm.

Chẳng lẽ, đó là do cậu ta trổ tài biểu diễn?

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lộ Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net