Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lời dẫn:
Hiệu ứng cánh bướm (TheButterflyEffect)để chỉ trong hệ thống động lực, một thay đổi rất nhỏ ban đầu có thể đem lại phản ứng liên hoàn rất lớn và lâu dài của toàn bộ hệ thống. Đó là hiện tượng hỗn độn. Bướm nhiệt đới chỉ cần lay động nhẹ đôi cánh, có thể gây nên một trận cuồng phong cho các nước ở rất xa phải chịu trận.
Nhà khí tượng học người Mỹ EdwardLorenz năm 1963 trong một bài viết gửi tới Viện khoa học New York đã phân tích về hiệu ứng này: “Một nhà khí tượng đề cập, nếu luận cứ này được chứng minh là đúng đắn, thì một con hải âu vẫy cánh đủ làm thay đổi cả quy luật về thời tiết”. Sau này khi diễn thuyết và trong các bài giảng, ông lại dùng đến cánh bướm mang chất thơ hơn. Đối với hiệu ứng này, cách giải nghĩa thường gặp là: “Một con bướm ở Brazil chỉ cần vẫy cánh nhẹ có thể dẫn đến một trận lốc xoáy kinh hoàng ở bang Texas sau đó một tháng ...”.
Mùa đông phương bắc, tuy đến rất sớm, nhưng đối với đại đa số người phương bắc mà nói, chưa có tuyết bay thì chưa có mùa đông thực sự.
Trận tuyết rơi đầu tiên ở thành phố Thiên Nam năm nay lại rơi vào những ngày giáp xuân, bông tuyết bay dày đặc.
Đứng tại một điểm dễ quan sát ở đầu phố, nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người vừa giậm giậm chân và xoa tai cho nóng vừa nói chuyện gẫu.
“Đợt gió này lớn quá nhỉ? Nếu giữ ở đây cả tối chắc là chết cóng mất”. Tiểu Tiền vừa hà hơi vào tay vừa phàn nàn.
“Tôi cũng thấy thế, trời lạnh như hôm nay, trộm cắp nào còn đi gây án nữa? Người của Cục không đủ, điều cả chúng ta đi bắt trộm cắp? Chết cóng tôi rồi đây”. Tiểu Chu không ngớt lời ca thán.
“Ôi, cũng chẳng sao được nữa, sắp đến tết rồi, trộm cắp cũng nhiều, càng gần tết trộm càng nhiều, Cục bố trí như thế này cũng là bắt buộc thôi, đằng nào thì hiện nay chúng ta cũng không có án”. Tiêu Hiểu Bạch hà hơi mạnh hơn, lạnh đến mũi đỏ lựng lên.
“Tôi nói nhé, thực ra cái bọn trộm cắp ấy, ta đều biết cả, chỉ có vài bọn, bắt đi bắt lại cũng chỉ mấy nhóm ấy. Tôi nghĩ, muốn để ngày tết yên ổn, cứ bắt tất cả lũ chúng lại, hết tết lại thả ra, hoặc bắt lại hết mà không thả ra nữa, gọi là vất vả một lần, yên ổn dài lâu. Tránh được tai họa do chúng gây ra, chúng ta cũng đỡ phải chịu rét cóng”. Tiểu Tiền tức tối nói.
“Nói liều, nếu người ta không sai phạm, cậu bắt lại thì sẽ ra sao? Những câu nói này mà cấp trên nghe được thì cậu phải viết kiểm điểm đấy. Đừng nói bừa. Hôm nay ngày 22, mai đã là ngày ông táo 23 rồi, qua vài ngày nữa là lại thoải mái thôi”. Tiêu Hiểu Bạch thở dài.
“Anh Tiêu, tết năm nay anh có về quê không?”. Tiểu Tiền hỏi vậy, tiểu Chu liền ghé vào.
“Không về được! Ngày mồng một vừa đúng phiên tớ trực,vận thật không may”. Tiêu Hiểu Bạch than thở, anh không phải là người ở thành phố Thiên Nam, quê anh cách đây vài trăm cây số, quá nửa đường là đường núi, ngồi xe về quê, mất gần một ngày.
“Ngày 30 đến nhà tôi, bố mẹ tôi vẫn nhớ đến anh”. Tiểu Tiền nghe thấy, vui vẻ lên ngay.
“Đến nhà cậu, Tiền Xuyên Tử, lần trước đến nhà cậu rồi, lần này nói gì thì cũng phải đến nhà tôi, nếu cậu dám cướp thì phải đọ với tôi”. Tiểu Chu nghe tiểu Tiền nói liền vội cãi ngay.
“Đọ thì đọ chứ, tớ sợ cậu chắc?”. Tiểu Tiền cũng không cam chịu ở thế yếu.
“Thôi, đừng cãi nhau nữa, tết tớ ở nhà một mình”. “Thế cũng không được”. Tiểu Chu và tiểu Tiền cùng nói vậy.
“Tiểu Dũng đã đưa đi rồi, một mình anh ở cái nhà rách nát ấy, đón tết chịu sao nổi? Anh đến đón tết ở nhà tôi! Đầu lợn, chúng ta oản tù tì, ai thắng, anh Tiêu sẽ đến nhà người ấy ngày 30 tết, được không?”. Tiểu Tiền kéo tiểu Chu ra định thực hiện luôn.
Tiểu Chu không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn và hất đầu nhẹ về phía Tiêu Hiểu Bạch, tiểu Tiền nhìn sang, không dám nói gì nữa.
Lý Dũng đã đi, một tháng trước, người cô từ miền nam về đón. Khi đưa cháu ra ga tàu, Lý Dũng ôm chặt cứng lấy cổ Tiêu Hiểu Bạch, gào khóc, làm cho những người đưa tiễn đều phải rơi nước mắt.
Sau đó mấy ngày liền, Tiêu Hiểu Bạch hoàn toàn im lặng, đến thời gian này gần như đã quên đi, bây giờ tiểu Tiền lại nhắc lại.
“Tiền Xuyên Tử chết giẫm, rồi sẽ tính sổ với cậu”. Tiểu Chu hạ thấp giọng căm tức nói. Lần này tiểu Tiền cúi đầu, không cự cãi gì.
“Đi, anh Tiêu, chúng ta đi vòng phố Thương mại, có khi tóm được vài thằng trộm cũng nên, đứng mãi một chỗ cũng không hay, phải vận động tí chút chứ”.
“Ừ, được, ta đi”. Tiêu Hiểu Bạch lơ đãng trả lời.
Trong tuyết bay dày đặc, 3 người đàn ông mặc áo đại y, đầu cúi thấp, bước thấp bước cao đi trên hè phố.
Hôm nay là ngày 22 âm lịch, là ngày mà bọn trẻ con thích nhất, vì chúng nhận được thông báo, chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Nhưng, có người vui mà không phải nhận bản thông báo thì hay cáu gắt với bọn trẻ.
Bên ngoài cổng Trường tiểu học trung tâm số 1 Nam Thành, đang đỗ một chiếc xe của nhà trường, số đông trẻ em vai đeo cặp sách đang vui cười bước lên xe, vẫn còn vài đứa trẻ nghịch ngợm đang vốc tuyết ném vào nhau, một đứa sơ ý còn ném cả một vốc tuyết trúng vào người lái xe đang ngồi trên ghế lái.
“Bé con này, chú phải kéo cái con gà nhép này xuống mới được!”. Chú lái xe ra vẻ bực tức quát, nhưng đối với lũ trẻ chẳng có sức nặng gì, vì tất cả bọn trẻ đều biết, chú là người tốt, rất yêu quý bọn trẻ, chú chỉ hù dọa chúng mà thôi.
Mấy đứa trẻ vừa ném tuyết vứt vội tuyết trong tay xuống, lè lưỡi ra vẻ sợ rồi nhanh chóng chui vào trong xe, chúng sợ chú đang ngứa tay mà tóm được là ăn liền mấy cái phát vào đít.
“Lên đủ chưa, ngồi ổn chưa, chúng ta xuất phát nhé”. Chú lái xe vừa hỏi vừa nổ máy xe.
Sư phụ Lỗ, lái xe đã hơn hai chục năm, được ca ngợi là người lái xe giỏi, số lần vi phạm coi như bằng không, xe chú lái chạy rất êm ả.
Nhưng hôm nay, chú luôn cảm thấy có gì đó không yên tâm, nhìn thằng bé nghịch ngợm ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, sư phụ Lỗ cười thầm, lũ trẻ này thật đáng yêu, nhất là cu béo hay quấy rối nhất. Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, lái xe đưa chúng về nhà sau đó có thể yên tâm đón tết.
Bên ngoài gió và tuyết càng ngày càng lớn, sư phụ Lỗ lái xe rất chậm, chú là một sư phụ già có rất nhiều kinh nghiệm, khi có tuyết rơi, nếu chạy xe nhanh, xe sẽ không ăn lái và phanh xe cũng kém hiệu quả, chạy tốc độ nhanh rất dễ gây ra tai nạn.
Khi xe đến trước ngã tư đường 1/6 và đường Dương Quang, sư phụ Lỗ dừng hẳn xe, mặc dù đèn xanh báo vẫn còn 2 giây, nhưng trên xe đều chở trẻ em, chờ một lát còn hơn, nhanh chậm gì 2 giây kia chứ.
Sư phụ Lỗ xoa tay, thời tiết hôm nay thật lạnh quá, chú quay đầu lại nhìn đám trẻ con, cái đám trẻ này vẫn không ngừng đùa nghịch.
Đúng lúc này, trên đoạn đường chéo, một chiếc xe khách cỡ lớn lao thẳng vào xe của nhà trường, sư phụ Lỗ vội vàng khởi động xe, muốn né tránh, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Chỉ nghe một tiếng “Binh”, sư phụ Lỗ cảm thấy mình bị quăng lên nóc xe rất mạnh, rồi lại rơi xuống, một sự đau đớn ập tới, chú mất hết tri giác.