Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo Sở Thu Lâm đi trong hành lang của bệnh viện, nhưng suy nghĩ của Tiêu Hiểu Bạch đã bay đi rất xa. Vô số những nghi vấn đang quay cuồng trong đầu óc Tiêu Hiểu Bạch, hình thành nên những câu hỏi rất lớn.
Trong cơ thể của vị hành khách này có dấu tích của cyanide, như vậy, cái chết của người lái xe, 10 phần đã có 8,9 phần là do trúng độc cyanide gây nên. Đây có phải là sự kiện cố ý đầu độc không? Nếu là cố ý đầu độc thì động cơ của vị hành khách kia là ở đâu ? Anh ta sao lại ngốc đến mức tự làm chết cả mình? Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp thì tại sao cyanide lại xuất hiện trong cơ thể của anh ta? Lẽ nào do anh ta vô ý tiếp xúc với cyanide, sau đó trong quá trình gần gũi với người lái xe, làm cho anh này cũng tiếp xúc với cyanide? Thế thì, nguồn gốc của độc chất này ở đâu?
Đang suy nghĩ miên man, Sở Thu Lâm đột ngột đứng dừng lại, Tiêu Hiểu Bạch không né tránh kịp nên đâm sầm vào người cô ta, tay chân luống cuống muốn kéo cô ta ra, nhưng thiếu chút nữa lại biến thành cái ôm chặt thân thiện, cả hai cùng phải đỏ mặt.
“Anh làm cái việc cọ sát gì thế, hay là cố ý nuốt tươi tôi?”. Lời của Sở Thu Lâm khiến Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy nóng bừng lên tận cổ.
“Không phải, tôi đang suy nghĩ, ai ngờ chị đột ngột dừng lại, tôi không tránh kịp thôi”.
“Được rồi, chính là gian phòng bên kia, anh tự đi lấy nhé, tôi còn có việc bận, tôi đi trước đây”. Sở Thu Lâm nói xong, đi thẳng.
Đứng sững lại một lúc, Tiêu Hiểu Bạch một mình bước vào phòng cất chứa đồ.
Bước ra từ phòng cất chứa, Tiêu Hiểu Bạch mang theo một bao quần áo, gọi là quần áo, chỉ là gọi theo hình dạng trước của nó, vì để cấp cứu người, lại không thể lật giở cơ thể nạn nhân nên bệnh viện đã dùng kéo cắt bỏ. Số y sinh này cũng thật tàn nhẫn, quần áo mùa đông dày như vậy cũng thẳng tay cắt bỏ, thật khó tưởng tượng.
Ngoài quần áo, ví tiền, điện thoại di động và các đồ vật mang theo người của nạn nhân, Tiêu Hiểu Bạch còn thấy rất lạ là có một chiếc chai, nhìn rõ bên trong chứa dung dịch lỏng, nhưng đã được đựng trong một chiếc túi ni lông dày, nghe người của bệnh viện nói là khi phát hiện ra nạn nhân, trên người đã có như vậy.
Tiêu Hiểu Bạch cũng không mở túi, trong đầu chỉ nghĩ mang về Cục sẽ kiểm tra kỹ và ghi chép đầy đủ là được.
Trên đường lái xe trở về, Tiêu Hiểu Bạch nhận được điện thoại của tiểu Tiền, cậu ta và tiểu Chu đã xong việc án trộm cắp đang trên đường trở về Cục.
Ngắt điện thoại, Tiêu Hiểu Bạch không ngăn được tiếng thở dài, nhân lực của Cục quá thiếu, công việc suốt ngày ngập đầu, tiểu Chu và tiểu Tiền, trước kia đều ở Đồn Công An cấp dưới, nay điều về cùng lo việc với mình, nhưng nhân sự vẫn là chưa đủ.
Nhưng anh đã nghe Trương Yến nói, hình như Cục đã xin được một cán bộ hình sự giỏi, đến tháng tư sang năm sẽ về nhận công tác, lúc đó sẽ phân về tổ của mình, công việc sẽ nhẹ nhàng đi nhiều. Điều này khiến Tiêu Hiểu Bạch rất mong đợi đồng nghiệp mới.
Về đến phòng vật chứng, Tiêu Hiểu Bạch đeo găng tay, sắp xếp lại và thống kê các đồ vật vừa mang về.
Một chiếc ví tiền, bên trong có hơn 200 đồng, một thẻ ngân hàng và vài tấm các, Tiêu Hiểu Bạch xem tên người trong những tấm các đều làm nghề vàng bạc, tên người thì khác nhau, các hãng châu báu cũng khác nhau. Việc này làm cho Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy ngạc nhiên, vị hành khách này, xem ra không giống người có nhiều tiền của nhưng sao lại có các của những người hành nghề thu nhập rất cao này, ở đây có điều gì đó không bình thường.
Trong ví còn có hai tấm ảnh, một là ảnh của một bé trai, tấm kia là ảnh cưới của người này cùng với vợ. Mặt sau tấm ảnh bé trai, một hàng chữ viết rất bay bướm: Bảo bối 100 ngày. Xem ra, đây là người đàn ông vừa được làm cha, nhưng mùa xuân này anh ta không thể vui vầy bên vợ và con mình được nữa.
Trên chiếc điện thoại di động toàn là máu, đại khái là để trong túi rồi bị dính máu, máy đã hết pin, Tiêu Hiểu Bạch muốn mở máy nhưng không được, đành phải đặt sang một bên.
Quần áo thì bị cắt rời thành nhiều mảnh, máu trên đó đã làm cho áo len và áo lót dính liền với nhau, Tiêu Hiểu Bạch moi trong túi áo, tìm được một chiếc vé xe đã nhăn nhúm lại, ngoài ra không tìm được gì có thể là manh mối.
Sau cùng, Tiêu Hiểu Bạch nhẹ nhàng mở chiếc túi ni lông, lấy chiếc chai đặt ra ngoài. Đây chỉ là chiếc chai nhựa rất bình thường, trong chai chứa đầy chất lỏng, dùng tay nâng như có vẻ rất nặng. Tiêu Hiểu Bạch lắc lắc chai, chất lỏng bên trong cho cảm giác đặc sánh.
Tiêu Hiểu Bạch nhẹ nhàng dùng tay vặn mở nắp chai, chuẩn bị lấy ra một ít để mang đi kiểm nghiệm.
Đúng lúc này, tiểu Chu và tiểu Tiền cùng bước vào.
“Anh Tiêu, anh có biết không, hôm nay chúng tôi mệt sắp chết, cái lũ trộm này giỏi thật, một đêm trộm được hơn hai chục nhà, khẳng định nó là cùng một băng trộm cắp, chúng tôi thu thập manh mối cả một ngày cũng chẳng tiến triển gì, bọn này gây án xong chạy trốn hết rồi, có lẽ hết cách”. Tiểu Tiên vừa bước vào đã oang oang.
“Đừng vội sốt ruột, cứ bình tĩnh, thế nào chúng cũng phải để lại dấu vết”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói, vừa lấy ra chiếc ống hút, muốn lấy từ trong chai ra một ít chất lỏng để làm mẫu.
“Sao lại có mùi hạnh nhân đắng thế nhỉ?”. Tiểu Tiền nhăn mũi hít: “Lạ thật đấy! Anh Tiêu vừa ăn quả hạnh nhân à?”.
“Tôi cũng ngửi thấy! mà mùi rất đậm cơ!”. Tiểu Chu cũng nhăn mũi hít, đi thẳng tới trước Tiêu Hiểu Bạch: “Mùi vị chính là chỗ anh đây”.
“Ô ? Sao tôi không ngửi thấy nhỉ? Tôi không bị cảm, có ngạt mũi đâu”. Tiêu Hiểu Bạch cũng cảm thấy rất lạ, anh hít mạnh, vẫn không ngửi thấy mùi gì.
Tiểu Tiền lại nhăn mũi hít, suy nghĩ một lát, mặt biến sắc, vội vàng nói to: “Anh Tiêu, nhanh tránh xa cái chai kia ra, bên trong là chất kịch độc đấy”.
Tiểu Tiền vội vàng kéo Tiêu Hiểu Bạch ra xa, tiểu Chu vội bật quạt xả khí trong phòng vật chứng.
“Còn may là chúng tôi vừa về, nếu chậm một lúc, chắc xảy ra việc lớn rồi”. Tiểu Tiền mạnh tay lẳng Tiêu Hiểu Bạch ra trước cửa, săm soi nhìn rất lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Việc là thế nào? Tớ vẫn chưa rõ”. Tiêu Hiểu Bạch vẫn chưa phản ứng lại kịp.
“Trong chiếc chai kia khẳng định là chất cyanide, nó có mùi vị giống như hạnh nhân đắng, nhưng không phải tất cả mọi người đều ngửi thấy, chỉ khoảng 40% số người ngửi thấy cái gien của cyanide, chắc chắn anh không nằm trong số người nhận ra được mùi hạnh nhân của cyanide rồi. Nếu hôm nay chúng tôi về chậm một lúc nữa, nồng độ cyanide trong phòng tăng lên thì có khi anh xong rồi, hiện giờ anh có cảm giác khó chịu không?”.
Tiểu Tiền nói một thôi liền làm cho Tiêu Hiểu Bạch toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Kiến thức về cyanide anh cũng biết, nhưng anh không ngửi thấy mùi cyanide, nếu không có tiểu Chu và tiểu Tiền trở về, thời gian lâu hơn, chất cyanide bốc hơi nhiều hơn sẽ đủ làm cho người mất mạng.
Quay đầu nhìn lại chiếc chai đặt trên mặt bàn, Tiêu Hiểu Bạch không khỏi rùng mình, vừa rồi tính mạng mình đúng là đã treo trên sợi tóc.
Cũng rất may là mình đã tìm ra nguồn gốc của cyanide, nhưng, vị hành khách này mang theo bên mình một chai cyanide để làm gì?