Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Hiểu Bạch trở về phòng làm việc, suy nghĩ tỷ mỉ hơn về toàn bộ vụ án, suy tính các manh mối và tài liệu đã có: Hiện tại đã rõ hành vi khác thường của người lái xe là do chứng dị ứng nghiêm trọng; Nhưng hiện tại trong tay mình chưa có hồ sơ bệnh tiền sử, cũng chưa biết anh ta dị ứng với nguồn dị ứng gì, ở trên xe anh ta đã tiếp xúc với loại vật phẩm gì, tất cả đều chưa rõ.
Manh mối trực quan duy nhất là video giám sát trên xe, nhưng những hình ảnh ấy mình đã xem rất nhiều lần vẫn không thấy những hành vi khác thường của người lái xe.
Tiêu Hiểu Bạch nhẩm tính, hiện tại có hai manh mối có thể truy tìm: Một, phải xem lại thật tỷ mỉ ghi hình giám sát, tìm kiếm xem trên xe, người lái có tiếp xúc với vật phẩm gì có khả năng gây ra dị ứng; Thứ hai, điều tra bệnh tiền sử của lái xe, tìm cho ra anh ta dị ứng với nguồn dị ứng gì, sau đó tiến hành xét nghiệm trực tiếp với loại vật phẩm ấy có trên xe.
Đang trong lúc suy nghĩ, tiểu Chu và tiểu Tiền cười nói bước vào, cả hai thấy Tiêu Hiểu Bạch đang trăn trở đến mức cau mày nhăn trán lại, cả hai đứng sững, đưa mắt nhìn nhau, tiểu Tiền lên tiếng trước: “Anh Tiêu, tại sao vừa sáng đã ngồi đây suy nghĩ lung thế? Có phải án đã có tiến triển rồi phải không?”.
“Phải, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi của người lái xe, hành vi co giật của anh ta là do dị ứng nghiêm trọng dẫn đến, mới xảy ra tai nạn đâm xe”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói vừa bật máy tính, chuẩn bị xem ghi hình.
“Dị ứng? Đó là một tai nạn à? Vậy là hiện nay đã có thể kết thúc án được rồi? Ha, ha! Có thể vui tết được rồi! Ha, ha!”. Tiểu Tiền vừa nghe, lập tức nhảy lên, biểu hiện rất vui sướng.
“Đừng vui mừng sớm thế, chưa tìm được nguồn dị ứng mà lái xe đã tiếp xúc, thì vụ án chưa thể kết thúc được. Vì giả dụ có người biết anh ta là người mắc chứng dị ứng nghiêm trọng, mà cố ý vứt cái thứ gây dị ứng ấy vào đồ ăn uống của anh ta chẳng hạn thì có thể giết chết anh ta, và, cơn co giật của anh ta lại dẫn đến vụ tai nạn xe thảm khốc, làm chết bấy nhiêu hành khách và trẻ em, nếu chúng ta vội vàng kết thúc án ngay, cậu có thể yên tâm vui tết được không?”. Trong trí óc của Tiêu Hiểu Bạch lại xuất hiện những thi thể trẻ em nằm la liệt trên mặt đất đầy tuyết lạnh, anh không cảm thấy lời nói của mình quá nghiêm khắc.
“Anh Tiêu, tiểu Tiền cũng chỉ tiện mồm nói thôi, anh đừng tức giận, nói thực, nhìn thấy bấy nhiêu xác chết trẻ em, chúng ta cũng rất đau lòng”. Tiểu Chu thấy không khí có vẻ căng thẳng vội nói để phá tan sự lúng túng của mọi người.
“Không phải, tôi không có ý trách tiểu Tiền, tôi chỉ nghĩ, nếu thực đây là một vụ mưu sát, thì đối tượng mà chúng ta phải đối phó là một kẻ hết sức quỷ quyệt và tàn nhẫn”. Tiêu Hiểu Bạch đứng dậy, nắm chắc vai tiểu Tiền: “Không có ý nói cậu, tết đến không ai muốn phải bầu bạn với xác chết, cậu cho rằng tôi không muốn nghỉ xả hơi sao? Nhưng vụ án chưa điều tra rõ, tôi thực sự không yên lòng đón tết được, bấy nhiêu đứa trẻ, đang nhìn vào chúng ta đấy”.
“Anh Tiêu, tôi biết rồi, anh không cần nói gì nữa, tôi lại không phải là kẻ cơ bắp, tôi hiểu đạo lý này. Thôi, anh nói đi, hôm nay chúng ta đi điều tra ở đâu?”. Tiểu Tiền mặt đỏ gay, có phần xúc động nói.
“Tôi tính thế này, cậu và tiểu Chu chia nhau đến bệnh viện và bên cảnh sát giao thông, tìm kiếm tư liệu về bệnh tiền sử của lái xe, hoặc xem xét theo lời thuật lại của hành khách. Nhìn chung, loại xe Daba đường dài thường có 2 người lái, hãy đi tìm người lái xe kia hoặc nhân viên bán vé để nắm tình hình. Phải tìm ra người lái xe này dị ứng với cái gì, tìm xem trên đường đi anh ta có tiếp xúc với những thứ gì khác thường không. Những việc này có thể tìm từ khẩu cung và bút lục bên cảnh sát giao thông, chắc rằng họ sẽ có. Tôi sẽ xem lại ghi hình, tôi có cảm giác trên ghi hình có thể có chi tiết bị chúng ta bỏ qua”.
“Được, vậy tôi cùng đầu lợn đi đây, có manh mối sẽ gọi cho anh ngay”. Tiểu Tiền nói xong liền cùng tiểu Chu đi ngay.
Sau khi họ đi khỏi, Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống, bắt đầu xem lại ghi hình, lần này anh xem hết sức tỷ mỉ, anh đóng kết lại từng đoạn, từng ô, kéo hình lớn lên, đáng tiếc vì độ phân giải của đầu ghi hình không cao nên trong video giám sát có rất nhiều đoạn khi kéo lớn lên lại trở nên nhòe nhoẹt.
Thời gian cứ thế trôi đi, không biết từ lúc nào Trương Yến đã đến đứng sau lưng Tiêu Hiểu Bạch, cũng dán mắt vào màn hình giúp tìm kiếm manh mối khả nghi. Mỗi lần, khi Tiêu Hiểu Bạch đóng kết lại và kéo to một khuôn hình, Trương Yến đều ghé lại trước màn hình, tỷ mỉ quan sát và thảo luận với Tiêu Hiểu Bạch.
Trên người Trương Yến phảng phất mùi thơm, lúc có lúc không bay vào mũi Tiêu Hiểu Bạch, trong một lúc, Tiêu Hiểu Bạch bỗng như mê đi, không hề nhận thấy thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Định thần lại, đã sắp đến buổi trưa, còn video giám sát cũng đã xem đến đoạn cuối.
Trong ghi hình hiển thị, đêm trước khi xảy ra tai nạn, trước 11 giờ đêm, một người mặc áo lông màu đen lái xe, đến 11 giờ, hai người đổi phiên, đến lượt người này cầm lái. Còn nữa, nửa giờ trước khi xảy ra tai nạn, tất cả hành khách đều xuống xe, hình như là xuống xe nghỉ ăn cơm. Trừ hai điểm này, Tiêu Hiểu Bạch không phát hiện thấy bất cứ manh mối nào liên quan đến án, điều này làm anh rất sốt ruột. Tiêu Hiểu Bạch không thể không thấy trong lòng tự âm thầm hối tiếc: Trương Yến vì lòng tốt giúp mình tìm kiếm manh mối, thế mà mình bỗng thấy rối trí, xem ra, buổi sáng nay xem ghi hình cũng là phí công toi.
Chính lúc Tiêu Hiểu Bạch đang tự oán trách mình thì điện thoại trong túi rung lên, là tiểu Tiền gọi, Tiêu Hiểu Bạch vội mượn cớ đứng dậy đi ra ngoài nghe điện.
“Anh Tiêu, đã tìm được tư liệu rồi, người lái xe này tên là Lý Tiến Dân, người Hà Bắc, theo người bạn lái xe của anh ta cho biết thì anh ta dị ứng với bơ đậu phộng, từ trước tới nay khi ăn cơm không bao giờ đụng tới loại này, lúc bình thường anh ta hết sức chú ý, và cũng chưa hề xảy ra dị ứng bao giờ, trước khi xe bị tai nạn họ ăn cơm ở quán ăn, nhưng trên bàn ăn cũng không có bơ đậu phộng, trên xe cũng không thấy có hành khách nào ăn bơ đậu phộng. Người bạn lái xe này của anh ta bị thương rất nặng, chúng tôi được bác sĩ cho phép đặc biệt mới hỏi anh ta được khoảng gần mười phút, tình hình cụ thể cũng chưa hỏi được thật rõ ràng, chúng tôi đang chuẩn bị tìm hành khách khác để tìm hiểu thêm đây”.
“Họ nghỉ ăn cơm ở đâu? Tôi xem ghi hình, chắc rằng trong phạm vi thành phố Thiên Nam, cậu phải hỏi cho rõ, nếu trong địa hạt của chúng ta thì việc tra xét sẽ tương đối dễ dàng, nếu không thì còn phải liên hệ với cảnh sát địa phương”.
“Được rồi, tôi sẽ đi hỏi hành khách khác, có gì sẽ gọi lại cho anh sau”.
Tiêu Hiểu Bạch quay lại phòng làm việc, nhìn thấy Trương Yến ngồi trước máy tính, đang dán mắt vào màn hình, tay phải liên tục nháy chuột.
“Thế nào? Có phát hiện gì không?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi.
“Tiểu Tiêu, anh nhìn đây này, vị trí chiếc cốc bảo ôn của lái xe dùng uống nước, trước khi tai nạn hình như đã bị xê dịch, nhưng tôi không dám khẳng định, tôi muốn so sánh 2 hình ảnh nhưng lại không biết cắt hình”. Trương Yến chỉ vào màn hình, có vẻ xúc động.