Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe Trương Yến nói vậy, Tiêu Hiểu Bạch vội chồm tới trước màn hình. Trên ghi hình, bên tay phải của lái xe có đặt một chiếc cốc bảo ôn inox, đó là sau bữa ăn, khi lên xe người lái xe mang lên theo, nhưng chưa hề thấy anh ta uống.
Trương Yến liên tục cắt dán hình ảnh để so sánh vị trí cốc nước trước và sau khi vị hành khách đến bên người lái, che khuất toàn thân người lái xe nên không nhìn thấy động tác của người lái xe, trong ống kính vị trí cốc nước hình như bị di động, có vẻ như bị xê dịch.
“Để đấy tôi”. Tiêu Hiểu Bạch vội giật lấy chuột, Trương Yến ngoan ngoãn đứng dậy để Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống ghế.
Tiêu Hiểu Bạch trước tiên kéo ống kính gần, sau khi phóng to, cắt trích xuất ra 2 tấm ảnh ở 2 thời điểm trên, sau đó bật mở phần mềm ảnh, tiếp đến chỉnh một ảnh lấy 50% độ trong suốt, mang ảnh đó lồng lên tấm ảnh kia. Khi điều chỉnh xong độ trùng khít giữa 2 tấm ảnh, lấy vật chuẩn là chiếc khăn mặt trước kính chắn gió và điểm đặt vật trang trí trên bảng táp nô để đối chiếu, chiếc cốc bảo ôn inox của lái xe rõ ràng đã bị xê dịch.
“Đáng chết thật!”. Tiêu Hiểu Bạch đấm mạnh xuống mặt bàn, cốc trà trên mặt bàn bị lật nghiêng, nước chảy tràn ra, Trương Yến đang đứng bên cạnh cũng giật mình.
“Sao rồi? Sao lại nổi giận thế?”. Trương Yến hoang mang rút khăn lau, lau mặt bàn.
“Chiếc cốc ấy, sau tai nạn không nhìn thấy nữa, tôi không biết có phải có người đã mang nó đi không. Với vị trí xe Daba hiện tại, một khi qua mưa tuyết dội vào, các vết vân tay trên bề mặt sẽ bị mất hết. Giả dụ thực sự có người cho bơ đậu phộng vào trong cốc nước của lái xe, như vậy chúng ta mãi mãi không tìm ra hung thủ. Đáng chết thật! Lẽ ra tôi phải thu thập và bảo quản tốt tất cả vật chứng ở hiện trường mới đúng chứ”. Tiêu Hiểu Bạch ôm chặt chiếc cặp tài liệu, khuôn mặt lộ rõ vẻ hối tiếc.
“Thế thì anh còn ở đây làm gì? Mau đi hiện trường mà tìm đi, nói thì có tác dụng gì nữa”. Trương Yến vừa nghe, cũng tỏ ra sốt ruột.
“Được rồi, phiền cô ở đây, tôi lập tức đến hiện trường tìm chứng cứ”. Tiêu Hiểu Bạch đã kịp lấy lại phản ứng, anh nhét vội cặp tài liệu vào lòng Trương Yến, tất tả chạy ra ngoài.
Tự lái xe, Tiêu Hiểu Bạch rất sốt ruột, anh chạy xe rất nhanh, bỏ mặc biển báo hạn chế tốc độ, ăn phạt thì chịu phạt vậy, án phải khẩn trương. Nhưng dù như vậy, Tiêu Hiểu Bạch vẫn không dám khẳng định, mình có thể tìm thấy chiếc cốc bảo ôn inox kia không, trên nó có còn dấu vân tay trước đấy hay không, chỉ còn trông vào vận may rủi.
Vừa rồi trước khi ra xe, anh đã điện cho Phùng Minh Giang, đề nghị đợi mình ở ngay trong sân đội cảnh sát giao thông, như vậy khi tới nơi có thể lập tức tìm kiếm chiếc cốc bảo ôn để thời gian không bị kéo dài.
Tự trong lòng Tiêu Hiểu Bạch cũng rõ, chiếc cốc bảo ôn ấy, khả năng rơi ở ngoài xe nhiều hơn, nhưng cũng vẫn có khả năng rơi ở trong xe. Vì trên ghi hình hiển thị, trước khi xe Daba đâm vào xe nhà trường, còn lao qua dải phân cách ở giữa đường. Lúc đó kính chắn gió chưa bị vỡ, giả dụ chiếc cốc văng lên phía trước va vào kính chắn gió, sẽ bị gạt trở lại, nếu như vậy mình vẫn còn hy vọng, có thể lấy được dấu vân tay trên chiếc cốc bảo ôn.
Nhưng, theo lượng tuyết rơi từ hai ngày trước, kính chắn gió của xe Daba không còn, cộng thêm không có bất cứ biện pháp bảo vệ gì thì vài hàng ghế phía trước chắc chắn đã bị tuyết phủ đầy.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn ra ngoài cửa xe, mặt trời lấp ló trong những đám mây, trong lòng anh càng sốt ruột, nếu số tuyết chất đống trong xe bị mặt trời chiếu tan thành nước thì càng phức tạp, sẽ không thể lấy được dấu vân tay nữa. Nhìn thấy đèn hiệu ở ngã tư phía trước sắp chuyển sang đèn đỏ, Tiêu Hiểu Bạch nghiến răng, rú còi xe cảnh sát lao đi.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên hối thúc, bỗng chốc người và xe đi lại trên đường đều vội vã dạt sang bên.
Xe lao thẳng một mạch, Tiêu Hiểu Bạch lao xe vào thẳng trong sân của đội cảnh sát giao thông, chẳng cần quan tâm, anh đỗ ngay giữa sân, xuống xe, xách hòm dụng cụ, vội vàng gọi Phùng Minh Giang cùng mình đi thẳng sang bãi đỗ xe của đội.
“Sao mà vội thế? Còn may tôi vừa về tới, cũng là may mới tìm được tôi đấy!”. Phùng Minh Giang thấy nét mặt sốt ruột của Tiêu Hiểu Bạch, vội hỏi.
“Một lúc không thể nói rõ hết với anh được, chỉ cần nhớ, chúng ta cần phải tìm một chiếc cốc bảo ôn inox là được, tôi sẽ đưa cho anh một đôi găng cao su, hãy nhớ, nhất thiết không được dùng tay trực tiếp cầm! Chúng ta phải lấy dấu vân tay trên đó, còn nữa, dù nó bẩn thế nào cũng không được lau chùi. Thôi, nếu anh tìm thấy thì gọi tôi ngay, để tôi sẽ xử lý”.
“Biết rồi, chưa ăn thịt lợn, còn chưa nhìn thấy lợn chạy”. Phùng Minh Giang vừa trả lời, vừa gỡ kính xuống lấy vải lau mắt kính lau rất kỹ càng.
“Làm gì thế?”. Tiêu Hiểu Bạch thấy lạ liền hỏi.
“Lau kính, nhìn cho sáng hơn để tìm chứng cứ”. Phùng Minh Giang nói rất nghiêm trang.
“À ... à !”. Tiêu Hiểu Bạch tủm tỉm, không nói gì nữa.
Bước lên xe Daba lần này, Tiêu Hiểu Bạch nhìn tuyết phủ kín sàn xe mà thất vọng, nếu vận không may thì vụ án này rất có thể trở thành vụ án treo lơ lửng.
Lại dặn dò kỹ Phùng Minh Giang những việc cần chú ý, hai người bắt đầu công việc tìm kiếm trên xe.
Trong tình huống hiện tại là không thể trực tiếp lục tìm trong đống tuyết được, như vậy tuyết sẽ dính chặt vào cốc, ảnh hưởng tới việc thu dấu vân tay. Tiêu Hiểu Bạch cân nhắc một lát, chỉ có thể dùng xẻng xúc đi từng ít một, để lộ các thứ bị vùi lấp, sau đó dùng chổi lông quét nhẹ tuyết bám trên nó, mới bảo đảm lấy được vật bị vùi dưới tuyết một cách trọn vẹn.
Vậy là, Phùng Minh Giang phải chạy đi chạy lại tìm về được một chiếc xô để đựng tuyết và hai tấm bảng viết nhỏ bằng nhựa dùng thay cho xẻng. Còn chổi lông, Tiêu Hiểu Bạch lấy từ trong hòm dụng cụ ra hai chiếc chổi lông dùng để lấy dấu vân tay ra thay thế.
Hai người cảnh sát anh em chổng mông dọn tuyết trong xe mất hơn một tiếng đồng hồ mới được 7,8 phần công việc. Công việc này có thể coi là việc cơ bắp, vì lưng liên tục phải cúi lên cúi xuống, tuy dọn tuyết không nặng, nhưng thời gian dài, lại phải làm thận trọng nên cả hai người đều đau nhức lưng đến mức không chịu được nữa.
“Thôi, việc dọn tuyết tôi không thể giúp cậu được nữa, lưng muốn gãy ra rồi”. Phùng Minh Giang xách xô tuyết dọn từ trong xe Daba đổ ra bên ngoài, đứng trên mặt đất đầy tuyết, vặn lưng kêu răng rắc, dù nói thế nào cũng không lên xe nữa.
“Anh Phùng, giúp tôi một lát nữa đi”. Tiêu Hiểu Bạch năn nỉ.
“Không ổn rồi, cậu chưa có vợ, lưng lối không ảnh hưởng gì, còn cái lưng già của tôi, phải để giành tối về còn nộp thuế nữa, không quăng quật theo cậu được. Thực ra, chẳng cần phải quét kỹ như vậy với tất cả các thứ tìm được đâu”. Phùng Minh Giang đứng ở dưới, liên tục vặn lưng, dứt khoát không chịu lên xe nữa.
Chẳng làm gì khác được, Tiêu Hiểu Bạch đành một mình tìm kiếm trên xe, dùng chổi lông quét đi những lớp tuyết mỏng, nhẹ nhàng dùng tay mang lên từng thứ một, xếp ngay ngắn sang một bên, anh nghĩ: Càng đến phút chót, càng phải cẩn thận, nếu sơ ý để tuyết làm hỏng dấu vết trên cốc thì bao nhiêu công sức đều bỏ đi hết.
Tìm kiếm rất lâu, dưới sàn xe, trên ghế ngồi đều đã dọn sạch, túi ni lông, hoa quả, khăn mặt, mũ và rất nhiều thứ linh tinh khác nhưng vẫn không thấy chiếc cốc bảo ôn inox ấy, Tiêu Hiểu Bạch đã có phần chán nản: Chẳng lẽ khi xe tai nạn cốc bảo ôn rơi ra ngoài hay sao?
“Anh Phùng này, anh có mặt ở hiện trường vụ tai nạn xe, anh có phát hiện thấy chiếc cốc bảo ôn inox, rơi ở ngoài xe không?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi.
“Không có! Trong ấn tượng của tôi là không có, nhưng nhớ không rõ lắm, lúc đó hiện trường thật sự hỗn loạn, khắp nơi đều là máu, tôi bận đến mê muội đi”.
Nghe Phùng Minh Giang trả lời, Tiêu Hiểu Bạch lại cau mày nhăn trán nghĩ: Chẳng lẽ cốc bảo ôn rơi ra ngoài thật. Như vậy vụ án này thật sự trở thành án treo, không đầu, không cuối?