Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thị trấn Phượng Lai nằm ở đông nam thành phố Thiên Nam, theo truyền thuyết trên núi phía sau thị trấn, thời xa xưa từng có chim phượng hoàng đến trú ngụ, vì thế mới có tên là núi Phượng Lai, dưới chân núi Phượng Lai có một thị trấn cổ, do vậy nên cũng đã thành tên. Nơi đây là điểm du lịch có tiếng của thành phố Thiên Nam. Tính chân thực trong truyền thuyết thần thoại đến đâu không phải là điều chủ yếu, ngày nay trên núi Phượng Lai mọc đầy cây Phượng vĩ, vào mùa hè từ xa nhìn lại, cả quả núi một màu đỏ rực, giống như núi Hỏa diệm sơn. Nhưng hiện tại, trên núi Phượng Lai không hề thấy màu đỏ của hoa lá, chỉ thấy màu trắng xóa của tuyết phương bắc, rừng cây Phượng trong núi cành lá trơ trọi, phủ đầy bông tuyết và băng giá.
Một chiếc xe cảnh sát vừa chạy vào con đường cao tốc, nước tuyết vừa tan bắn lên rất cao, hai bên sườn xe bám đầy nước bẩn. Trong xe, cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch đang thảo luận với đồng nghiệp phòng dấu vết về vụ án.
Trước khi đi đến thị trấn Phượng Lai, các anh đã đến bệnh viện lấy dấu vân tay của tất cả những người đã chết và bị thương trong vụ tai nạn, đã tiến hành đối chiếu với dấu vân tay thu được trên cốc bảo ôn, nhưng các anh thất vọng vì không hề có dấu vân tay nào trùng khớp với dấu vân tay trên cốc.
Được sự cho phép của bệnh viện, các anh đã dò hỏi người lái xe bị thương trong thời gian rất ngắn. Theo manh mối anh ta cung cấp, xe Daba của họ mỗi khi qua thành phố Thiên Nam đều đến một điểm nghỉ là nhà hàng ăn Hưng Khách Long ở thị trấn Phượng Lai, trước khi xe xảy ra tai nạn, họ đã ăn cơm ở quán ăn này, đón tiếp họ có ông bà chủ quán ăn, giữa bữa ăn, Lý Tiến Dân (tên người lái xe đã chết) đã nhờ cô phục vụ đi rót thêm nước sôi vào cốc của anh ta, cô ta phải đem vào trong nhà, vì lúc đó các phích nước sôi trên phòng ăn đều hết nước.
Tiêu Hiểu Bạch cùng đồng nghiệp suy đoán, quá trình tiếp nước vào cốc, rất có khả năng là thời gian hung thủ đổ bơ đậu phộng vào trong cốc, vì trước lúc ăn Lý Tiến Dân từng nói với mọi người là mình dị ứng với bơ đậu phộng, anh ta còn nhắc bà chủ quán phải nói rõ với đầu bếp không được cho đậu phộng, dầu đậu phộng hoặc bơ đậu phộng vào trong thức ăn.
Theo lời thuật lại của người lái xe, chỉ có một cô phục vụ mang cốc đi lấy nước, ngoài ra không còn ai đụng chạm đến chiếc cốc ấy, nhưng trên cốc lại có dấu vân tay của bốn người, ba nữ và một nam, điều này lại khiến người ta thấy khó hiểu. Nhưng người lái xe bị thương kia lại không nhớ nổi còn ai cầm đến cốc nữa không, mà mới hỏi đến đó thì đã hết giờ bác sĩ cho phép, đành phải bỏ lửng câu hỏi tại đấy. Hiện nay yếu tố quan trọng để phá án, chỉ còn tập trung vào việc đối chiếu dấu vân tay, cho nên hành động lần này phải có thêm sự trợ giúp của đồng nghiệp phòng dấu vết.
Biển hiệu của Hưng Khách Long rất lớn, từ rất xa đã có thể đọc được chữ trên biển hiệu.
Xe dừng lại, cả đoàn người tiến vào trong nhà hàng, có cô phục vụ đã chạy vào trong báo cho ông bà chủ, còn vài cô khác đứng ngây ra tại chỗ nhìn năm anh cảnh sát, ấp úng không thốt lên lời. Những cô gái này chắc chưa hề tiếp xúc với cảnh sát nên nhất thời không biết xử lý ra sao.
“Ái chà, hôm nay trước cửa nhà chúng tôi có con chim khách liên tục hót vang, thì ra có khách quý đến nhà. Mời các vị ngồi, còn mấy cô, nhanh đi pha trà, đứng ngây ra đó làm gì?”. Bà chủ nét mặt niềm nở từ trong nhà đi ra, nói giọng đưa đẩy, mời cả nhóm Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống.
Cả nhóm cũng không khách sáo, cùng ngồi xuống vị trí do bà chủ sắp đặt, trên đường đi họ đã thảo luận nhiều, cũng đã khát, uống chút trà vừa hay.
“Nào, mời uống trà, mà các anh có hút thuốc không nhỉ?”. Bà chủ đích thân bưng trà rót nước mời khách, sau một hồi nhiệt tình săn đón mời chào, liền hỏi: “Các vị mới chuyển tới phải không, tôi nhìn mặt thấy rất lạ, đồn trưởng ở đây là bà con xa với tôi, thường đến đây ăn cơm đấy, trước đây tôi chưa được gặp các vị”.
Tiêu Hiểu Bạch vừa nghe xong mấy câu ấy, chỉ thiếu chút nữa là phun ra ngụm nước trà vừa ngậm vào miệng: Mình còn chưa nói, bà chủ quán này lại tự phun ra cái quan hệ với ông đồn trưởng thị trấn này. Ngẩng đầu nhìn sang mấy đồng nghiệp, anh nhận thấy họ đều có sắc mặt khác lạ.
Bà chủ quán thấy mấy người không nói gì, cho rằng lời nói của mình có hiệu quả, vội vàng nói tiếp: “Các vị đã tới, là khách của nhà hàng, hôm nay tôi xin mời các vị bữa cơm nhạt”. Tiếp đó bà ta phân công cho phục vụ viên đi báo nhà bếp làm món.
“Đừng làm vậy!”. Tiêu Hiểu Bạch vội đứng dậy ngăn lại: “Bà chủ ạ, hôm nay mấy chúng tôi tới đây là vì công vụ, không phải như bà chủ nghĩ đâu”.
“Công vụ gì chứ, ăn cơm xong sẽ nói sau”. Bà chủ quán vừa nói vừa uốn cái lưng như con rắn nước định đi vào phía sau, gọi nhà bếp làm cơm.
Tiêu Hiểu Bạch vội kéo cánh tay bà ta: “Thực sự không cần, chúng tôi là người của Cục Công An thành phố, đến đây để điều tra về một vụ án”.
“Cục thành phố à?”. Bà chủ quán chớp chớp mắt, có vẻ như chưa rõ.
“Đội cảnh sát hình sự Cục Công An thành phố, không thuộc quyền quản lý của Đồn trưởng Trương ở đây”. Tiểu Tiền nói chen vào, khóe miệng lộ ra nét cười nhạt.
Tiêu Hiểu Bạch nhíu mày nhìn cậu ta, tiểu Tiền vội cúi xuống tiếp tục uống trà.
Bà chủ quán nghe câu nói đó, như sững lại một lát, rồi đẩy ra nụ cười tươi hơn, thái độ như nhiệt tình hơn: “Ôi chao! Thế thì càng là khách quý của chúng tôi rồi, càng cần phải ăn cơm đã. Xin yên tâm đi, chỉ là cơm nhạt thường ngày thôi mà, sẽ không làm khó cho các anh đâu, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với các anh, việc nhà nước cơ mà”.
“Bà chủ ạ, thật sự không cần, chúng tôi không đói, án là quan trọng, đâu cần nghĩ gì đến ăn uống. Nếu bà thật lòng phối hợp, thì gọi tất cả mọi người trong quán ra tập hợp tại đây”.
Bà chủ nhà hàng là người rất tinh khôn, bà ta đã nhìn ra nhóm của Tiêu Hiểu Bạch không phải là những người dễ đối phó nên ngoan ngoãn đi vào trong gọi mọi người ra.
Nhà hàng ăn không lớn nhưng người lại không ít, ngoài vợ chồng chủ quán, còn lại đều là nữ phục vụ viên, tất cả hơn hai chục người, Tiêu Hiểu Bạch thấy nhiều cô phục vụ như vậy lấy làm lạ. Tiểu Tiền như nhìn thấy thắc mắc ấy của anh, liền ghé vào bên tai anh nói nhỏ: “Nếu tôi đoán không sai, trong này chỉ có bốn cô là phục vụ viên thật sự, còn lại đều là làm việc ấy”.
“Là làm việc gì?”. Tiêu Hiểu Bạch có nhiều lúc đầu óc không thật nhạy bén.
“Còn làm cái gì nữa? Trời ạ!”. Tiểu Tiền trong lúc kích động giọng nói to hẳn lên, bà chủ quán đứng đối diện sắc mặt thay đổi hẳn, bà ta đã nhận ra Tiêu Hiểu Bạch là người đứng đầu nhóm, không thể dùng tiền để đối phó được nên đã tỏ ra lo lắng.
Tiêu Hiểu Bạch nghe tiểu Tiền nói, đã hiểu ra, nhưng anh cũng biết, việc này anh không thể làm thay đổi gì được.
Những việc này ở địa phương, rất nhiều khi là bán công khai, mọi người đều biết nên tiểu Tiền cũng biết rõ việc này, trước đây cậu ta đã từng tiếp xúc cũng là việc liên quan. Thảo nào bà chủ nhà hàng khi vừa tiếp xúc đã đem đồn trưởng Trương ra nói chính là nguyên nhân này, nhưng Tiêu Hiểu Bạch không muốn lằng nhằng với bà ta. Việc này, nếu bắt quả tang cũng chỉ là xử phạt hành chính, hiện nay không phải việc của anh, phải làm án đã.
Cả nhóm bận rộn một hồi cũng thu thập xong dấu vân tay của tất cả người có mặt, người đồng nghiệp của phòng dấu vết chuyển tất cả dấu vân tay vào máy tính xách tay, lần lượt đối chiếu xong, ghé vào gần tai Tiêu Hiểu Bạch báo cho anh kết quả.
“Tôi sẽ đọc tên của bốn người, mời đứng lên phía trước”. Tiêu Hiểu Bạch cầm mảnh giấy có ghi tên người, nhìn lướt qua một lượt, không khí trong phòng đột ngột căng thẳng hẳn lên.