Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 25 : Hiệu ứng cánh bướm
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 25 : Hiệu ứng cánh bướm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lại là đêm trừ tịch của một năm, trên mảnh đất Thần Châu, đâu đâu cũng ngập trong tiếng hát tiếng cười. Mùa xuân, người Trung Quốc coi trọng nhất là ngày tết, vì cùng đoàn tụ với người thân, người Trung Quốc không kể về vất vả và đường sá xa xôi, nghìn dặm đường cũng tất tả về nhà. Về nhà đón tết, đó cũng là điều mà người Trung Quốc coi trọng nhất. Cho nên, lưu lượng vận chuyển hành khách vào ngày xuân của Trung Quốc, trong lịch sử giao thông của thế giới sẽ mãi mãi giữ kỷ lục phi thường.

Kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ rưỡi tối, lúc này, có gần một tỷ người dân Trung Quốc đã ăn cơm từ rất sớm để ngồi trước máy truyền hình chờ xem tường thuật dạ hội mừng xuân mới. Tuy nói rằng dạ hội xuân ngày càng bị chỉ trích nhiều, nhưng nó đã trở thành một phần đời sống đêm 30 của cả một thế hệ, dù thích hay không, đều ngồi lại chờ xem.

Lưu Lê ngồi trong phòng ngủ, mở máy tính, chuẩn bị vào xem trên mạng. Đây là sự lựa chọn của cả một thế hệ trẻ, nó đối nghịch với lớp người trước, họ chỉ thích sống đời sống trên mạng, chứ không phải ngồi đối diện với ti vi.

“Lê Lê, Không xem dạ hội xuân à?”. Mẹ mang một đĩa thịt viên rán nóng hổi đi vào, mắt chằm chằm nhìn vào màn hình máy tính.

“Mẹ, con không xem dạ hội xuân đâu, năm nào cũng chỉ có thế, chẳng ra sao cả”. Lưu Lê gập vội màn hình máy tính, đứng dậy, nhón một viên thịt trong đĩa bỏ vào mồm: “Ngon thật! Mẹ, mẹ xem ti vi cùng bố nhé, con còn có việc bận ở đây”.

“Lê Lê, bao giờ đưa người về cho mẹ xem mặt đấy?”. Mẹ hỏi với nét mặt chờ đợi.

“Mẹ! Việc của con mẹ không phải lo đâu, mà con có còn bé nữa đâu !”.

“Chính vì không còn bé nên mẹ mới phải lo lắng hơn! Thế cậu cảnh sát ngày trước con thổi bay đi chưa? Trông cậu ta đần đần thế nào ấy, mẹ không thích. Còn nữa, lấy chồng cảnh sát, về cơ bản là phải sống như bà góa, không cẩn thận thì thành quả phụ thật, con phải nghe lời mẹ, thổi cậu ta sớm đi”.

“Mẹ!”. Lưu Lê đã hơi nổi cáu, bực dọc ngồi xuống.

“Thôi, được rồi! Để tôi đi xem ti vi với bố chị, chị chơi một mình vậy”.

Sau khi mẹ đi rồi, Lưu Lê ngồi xuống trước bàn, mở lại máy tính, nhìn trang mạng đang chạy xanh xanh vàng vàng trên màn hình, tâm tư không rõ đã bay đi đâu mất. Đúng lúc đó, di động của cô đặt trên mặt bàn vang lên, là bạn trai hiện tại của cô, Vương Quốc Quân gọi đến.

“Em yêu, làm gì thế, anh nhớ em rồi”. Bên kia truyền lại giọng đàn ông hết sức dịu dàng.

“Xem dạ hội xuân cùng bố mẹ, còn làm gì được, thôi không nói chuyện nữa, để em ngồi cùng bố mẹ”. Lưu Lê nói xong, không đợi bên kia kịp phản ứng, cúp máy luôn.

Cô ngồi đờ ra trên ghế, lặng người nhìn màn hình máy tính, rất lâu sau mới từ từ vào trang mạng -- Đã lâu không mở hộp thư, không biết có ai gửi thư cho mình không.

Vào hộp thư, ở vị trí thư đến, cả một chuỗi dày đặc thư chưa đọc, nhưng đều là thư chúc phúc của bạn bè, Lưu Lê đọc được vài thư, rồi chán ngán, bắt đầu xóa đi từng thư một.

Một bức thư bỗng lọt vào tầm nhìn của cô, trái tim cô đập mạnh, tên người gửi thư có hai chữ, đối với cô nó quen thuộc nhưng hình như lại rất xa lạ -- Hiểu Bạch.

Do dự rất lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm, mở bức thư này.

“Nha đầu: Xin thứ lỗi, tôi vẫn quen gọi em như thế, tuy tất cả đều đã qua rồi.

Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn khi một năm mới đã tới, chuyển tới em lời chúc phúc của tôi, mong em đón tết vui vẻ.

Trong thời gian sắp đón tết này, tôi rất bận về một vụ án, đại khái em cũng nghe nói rồi, thành phố Thiên Nam xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, vì có vấn đề nên chuyển sang án hình sự, tôi phải theo sát vụ án này. Khi em về nghỉ tết không báo cho tôi, nên tôi nghĩ rằng em vẫn còn ở lại phòng khám, chiều nay đi tìm em mới biết em đã về nhà.

Thực ra việc này là tôi tự trách mình, chúng tôi là cảnh sát hình sự, quanh năm không biết ngày tháng, là bận rộn tất tả quanh năm, quan niệm về thời gian đối với chúng tôi là lấy án làm chuẩn, lúc bận rộn là quên hết cả thời gian.

Tôi viết thư cho em, chủ yếu là muốn nói với em một chút về vụ án, vì khi làm vụ án này, về tâm lý tôi rất bất an, tôi muốn có ý kiến chỉ dẫn của em với tư cách là một bác sĩ tâm lý.

Vụ án là thế này: anh chàng lái xe Daba mắc chứng dị ứng nghiêm trọng với bơ đậu phộng. Xe anh ta chạy, ăn cơm cố định ở một nhà hàng ăn, anh ta lại có tình cảm dây dưa với bà chủ nhà hàng này, con trai bà chủ, là con của anh ta. Anh ta muốn đòi lại con, bà chủ nảy sinh ý nghĩ phải giết chết anh ta.

Bà chủ quán đã cho bơ đậu phộng vào trong cốc nước của anh ta, chị ta còn chuẩn bị cho vào cả liều thuốc chuột mạnh, nhưng vì thời gian không cho phép nên chưa làm được. Ngay sau lúc ấy, một cô phục vụ từng bị anh này phá hoại cuộc đời, cũng cho bơ đậu phộng vào trong cốc nước ấy, nhưng cô phục vụ này không muốn giết chết anh ta mà chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học, vì cô ta không biết dị ứng nghiêm trọng có thể dẫn đến chết người.

Người lái xe này trên đường lái xe, uống nước có bơ đậu phộng, kết quả, không điều khiển được xe, đâm vào một chiếc xe của trường học, trên xe đều là trẻ em, làm 6 đứa trẻ chết ngay tại chỗ.

Sáng hôm nay, lại một cháu bé trọng thương không cứu chữa được qua đời, tôi có mặt ở đó, nhìn bố cháu bé ôm con khóc, tôi không sao cầm lòng được.

Suy nghĩ kỹ về vụ án, kết quả lại càng làm tôi thêm khó chịu. Vì vụ án này đơn giản chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của hiệu ứng cánh bướm. Cuộc mua bán giữa người lái xe và bà chủ nhà hàng 8 năm trước, đã trở thành nguyên nhân làm bà chủ nhà hàng nảy sinh động cơ giết người, giữa họ chỉ có một lần giao dịch. Còn cô phục vụ, vì thường xuyên bị người lái xe sờ tay đụng chân quấy nhiễu nên muốn dạy dỗ anh ta.

Hai người đổ 2 thìa bơ đậu phộng vào cốc nước, làm lái xe bị dị ứng nghiêm trọng, mất đi tri giác, không điểu khiển được xe, đâm vào xe của trường học đang dừng ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ.

Cảnh sát giao thông xem ghi hình cho biết, tấn bi kịch này có thể không xảy ra, nếu người lái xe của trường học không quá cẩn thận, anh ta còn 2 giây để vượt qua đèn xanh đỏ, nhưng anh ta sợ tuyết rơi, đường trơn nên mới dừng xe lại, kết quả đúng là vì 2 giây ấy mà đám trẻ em trên xe gặp phải thảm họa.

Nói giản đơn, 2 thìa bơ đậu phộng đã làm chết mười mấy con người, còn phải kể thêm cô phục vụ là người sau cùng phải tự sát vì hối hận.

Thực ra, trên xe vẫn còn một vụ án khác, một cậu con trai cãi nhau với một cô gái, cầm túi đập lên đầu cô ta một nhát, tạo nên xuất huyết nhẹ trong hộp sọ, điều này không thể dẫn đến chết người, nhưng vì cô gái này không ăn đã lâu, lại uống rất nhiều rượu trắng, gây nên trong hộp sọ liên tục xuất huyết, nhiệt độ cơ thể mất đi nhanh chóng, cộng thêm vì tiết kiệm dầu, lái xe không chạy điều hòa nên cô gái này bị chết cóng trong trạng thái hôn mê sâu.

Là một người ngoài cuộc và khách quan, tôi luôn nghĩ rằng: Nếu người lái xe kia không uống cốc trà ở gần ngã tư làm anh ta dị ứng, xe Daba sẽ không đâm vào xe của trường học mà chỉ đâm vào dải phân cách sẽ phải dừng lại. Nếu người lái xe của trường học không quá cẩn thận mà dừng xe chờ 2 giây, bọn trẻ sẽ không bị tai nạn xe cướp đi sinh mạng.

Tất cả, phải giải thích ra sao? Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy, ở những điểm ngoặt cuộc đời của vô số người, họ lựa chọn vào những điểm ngoặt sai lầm, cuối cùng, vô số sai lầm ấy sẽ trở thành một tai họa thật lớn.

Đúng như một điển tích của nước ngoài có nói, một vó ngựa đi sai, có thể dẫn đến sự diệt vong của cả một Nhà nước; Đời người có lúc thật đúng như một vở kịch.

Giờ đây quay đầu lại suy nghĩ, nếu năm đó em không ghi lại lời lưu bút với bạn học, có lẽ, hiện nay ta vẫn cùng nhau, chứ không giống bây giờ, như người xa lạ. Có thể chính vì một câu không đến mười chữ ấy, làm chúng ta mãi mãi phải xa nhau.

Đời người, thật giống như một vở kịch, đáng tiếc, chúng ta lại không phải là đạo diễn, mà kịch bản như thế nào, chúng ta chẳng bao giờ biết được.

Đúng rồi, mấy hôm trước tôi xem biên tập của đạo diễn“Hiệu ứng cánh bướm”, tôi không biết thuật lại cảm giác của mình như thế nào. Khi xem, tôi luôn nhớ lại những năm tháng cùng nhau của chúng ta, giống như trong phim họ đã diễn đạt, chỉ sai sót một chút thôi, cả thế giới hoàn toàn thay đổi.

Thế giới của tôi, cũng chỉ vì một câu lưu bút không đầy mười chữ, đã hoàn toàn đổi khác.

Hiểu Bạch

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạt tản nhiệt trong Laptop kêu ro ro, ngoài cửa sổ tiếng pháo đón tết từ xa truyền lại, một cô gái trẻ đẹp, ngồi trước máy tính, nước mắt đầm đìa.

Hết quyển 4

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu - (Thần Cấp Vệ Sĩ Của Nữ Tổng Giám Đốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net