Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Nói Thay Người Chết
  3. Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 8 : Đồ hộp thập cẩm
Trước /106 Sau

[Dịch] Nói Thay Người Chết

Quyển 4 - HIỆU ỨNG CÁNH BƯỚM (Hiệu ứng Hồ điệp)-Chương 8 : Đồ hộp thập cẩm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Sao cơ? Tôi xem ghi hình không phát hiện ra chỗ sai nào, vấn đề ở đâu vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nghe đã thấy hồi hộp hẳn lên.

“Tôi cũng không nói rõ được, nhưng thấy có gì đó không đúng, hiện cậu đang ở đâu, hay để tôi sang bên cậu lấy ghi hình về tự xem, có thể tôi nhận ra cái gì đó”. Giọng nói của Phùng Minh Giang đã có phần sốt ruột.

“Tôi đang vội đến chỗ anh đây, vừa đúng lúc tôi cần phải tìm một vật chứng ở chỗ anh, tôi vừa ở bệnh viện ra, đại khái khoảng 10 phút nữa là tới. Anh có ở đội không?”.

“Có, thế này nhé, tôi đợi cậu. Cậu đến xong việc, ta cùng đi xem lại ghi hình”.

Ngắt điện thoại, trong lòng Tiêu Hiểu Bạch bồn chồn, xem ra Phùng Minh Giang không phải là người đơn giản, anh ta sốt ruột như vậy, chắc chắn phải có điều gì đó, mà khi mình xem ghi hình không phát hiện được, chẳng lẽ mình bỏ qua điều gì? Nhưng tiểu Chu và tiểu Tiền cùng xem với mình cũng có phát hiện được chỗ nào không bình thường đâu? Chẳng lẽ mình sơ xuất thật chăng?

Rất nhanh, đã tới chi đội cảnh sát giao thông, vừa xuống xe, Tiêu Hiểu Bạch đã nhìn thấy Phùng Minh Giang đang đứng dưới hiên nhà đợi mình với vẻ rất sốt ruột.

“Anh Phùng, có việc gì mà nóng như ngồi trên lửa vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch bước thẳng đến chỗ Phùng Minh Giang.

“Bảo tôi nói, tôi cũng không thể nói rõ được, tôi cảm thấy vụ tai nạn ô tô này có vấn đề. Vì là ngày có tuyết rơi, dấu vết để lại trên mặt đường không thật rõ ràng, khi cấp cứu người bị thương tôi không chú ý lắm, vừa rồi xem lại số liệu trong hộp đen trên xe Daba đường dài, thấy ở giây phút cuối cùng khi lao vào xe nhà trường, lái xe lại nhấn thêm ga lao vào, không có thông số phanh xe hoặc dấu hiệu chuyển hướng. Nhưng cũng chưa hẳn đúng, có thể số liệu hộp đen còn sai lầm, vì thứ trò chơi này mới đưa vào sử dụng chưa lâu, nhiều người nói còn thiếu chính xác. Cho nên, tôi muốn xem ghi hình giám sát để xác nhận việc ra sao?”.

“Thế à, vậy thế này nhé, tiểu Chu đánh xe đưa anh đi xem ghi hình, tôi phải đi tìm vật chứng trên xe Daba đã, tôi sẽ về sau”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy việc quan trọng, nên vẫy tay ra hiệu cho tiểu Chu quay đầu xe.

“Thôi, vội cũng chỉ là một lúc, đợi cậu xong việc, chúng ta cùng đi”. Phùng Minh Giang giơ tay ngăn Tiêu Hiểu Bạch lại: “Đi, tôi đưa cậu đến chỗ xe Daba đã”.

“Cũng được, đằng nào việc của tôi ở đây cũng rất nhanh, lát nữa xong việc, chúng ta cùng nghiên cứu video giám sát”. Hai người vừa nói vừa đi về phía xe Daba. Phía sau, tiểu Chu và tiểu Tiền cũng nhảy xuống xe, vội vã chạy theo.

Xe Daba được kéo về đặt trong một bãi đỗ xe ở phía sau chi đội cảnh sát giao thông, khu vực này được ngăn cách với sân của đội cảnh sát giao thông, ở giữa có cánh cổng sắt.

Khi đi xuyên qua khu vực sân của chi đội cảnh sát giao thông, gió lạnh mang theo rất nhiều bông tuyết ném thẳng vào mặt, lạnh buốt.

“Trời đất này thực quá đủ lạnh, tuyết rơi suốt một ngày rồi mà sao vẫn chưa dừng?”. Tiêu Hiểu Bạch kéo chặt vạt áo, nói với Phùng Minh Giang.

“Không phải đâu! Dự báo thời tiết nói ngày mai vẫn có tuyết rơi, trận tuyết lớn quá, thời tiết này rất dễ xảy ra tai nạn giao thông, chỉ một ngày hôm nay, trong thành phố đã có ít nhất hơn hai chục vụ cắn đuôi xe rồi, chà, ngày mai bận rộn lắm đây. Vốn đã đến giờ nghỉ, nhưng tôi cảm thấy vụ tai nạn này thực tế có vấn đề không đúng, mới gọi cậu đấy”.

Cả 4 người bước vào trong bãi đỗ. Xe Daba và xe nhà trường đều đỗ trong bãi, nói là đỗ nhưng thực tế là được xe kéo vào, cả 2 xe về cơ bản coi như đã báo hủy.

“Đồ đạc đều còn ở trên xe chứ?”. Tiêu Hiểu Bạch thấy lạ, vật chứng vứt bừa bãi thế này, từ góc độ cảnh sát hình sự để nhận xét là cực kỳ bất hợp lý.

“Ừ! Đều ở cả trên xe đấy!”. Phùng Minh Giang trả lời rất ngay thẳng.

“Đều ở trên xe, vật chứng hỗn loạn, không sợ mất ư?”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy rất lạ.

“À! Thế này!”. Phùng Minh Giang bật cười: “Đối với cảnh sát giao thông, nhìn chung chỉ cần xử lý như vậy, với lại ở đây đều được trông coi, hành khách bị thương nhẹ trên xe Daba, trong vài ngày nữa sẽ có xe về nhà, hàng hóa trên xe đều là hành lý của họ, cho nên chỉ tạm thời bảo quản thế thôi. Cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự có khác nhau, các cậu yêu cầu quản lý tang vật chặt chẽ, còn chúng tôi chỉ cần lấy dấu vết hiện trường làm chuẩn”.

Lên trên xe, 3 người nhóm Tiêu Hiểu Bạch bắt đầu lục tìm ở hàng ghế sau. Ghi hình hiển thị, chiếc túi khoác Dương Siêu cầm đánh cô gái là một chiếc túi khoác chéo, trên bề mặt có tranh nhưng nhìn không rõ, ống kính thu được quá mờ nhạt.

Phía dưới ghế ngồi ở hàng ghế sau, Tiêu Hiểu Bạch phát hiện có một chiếc túi khoác chéo, đây là loại đồ vật rất bình thường, một chiếc túi khoác kiểu vận động viên Adidas.

“Chắc là chiếc này đây? Trông rất giống như trong ghi hình, trên xe cũng không có chiếc túi khoác nào khác”. Tiểu Tiền nhìn hết một lượt, đúng là trong xe không còn.

“Không đúng, có thể không phải chiếc này. Tìm tiếp ở chỗ khác đi, có không?”. Tiêu Hiểu Bạch mở túi, lục tìm, trong túi chỉ có bánh kẹo và vài thứ đồ ăn, không có đồ vật cứng.

Tiểu Chu và tiểu Tiền tiếp tục tìm kiếm trong xe, vẫn không có phát hiện gì khác. Phùng Minh Giang ở bên ngoài cửa xe đã có phần sốt ruột, hỏi vọng vào: “Đã tìm thấy chưa?”.

“Tìm thấy một chiếc, nhưng bên trong không có vật cứng, có khi không phải chiếc này”. Nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người vần cắm cúi tiếp tục tìm kiếm.

“Ngốc ạ! Có phải trong túi có đồ ăn và đồ hộp không? Đồ hộp ăn xong thì vứt vỏ đi chứ?”. Câu nói của Phùng Minh Giang làm cho 3 người sực nghĩ ra.

“Lục thùng rác, còn nữa, tìm trong góc xe xem có vỏ chai hoặc vỏ đồ hộp không”.

“Anh Tiêu, anh xem cái này”. Tiểu Tiền lôi từ trong góc xe ra một cốc thủy tinh dày bịch, là một chiếc cốc hình trụ, bên trong vẫn còn có nước.

“Đây là chiếc cốc đồ hộp, đựng món ăn thập cẩm, ăn hết có thể dùng làm cốc đựng được nước nóng, thủy tinh rất dày, nếu chứa đầy nước, cũng đủ độ cứng, chắc là nó đấy”.Tiêu Hiểu Bạch đón lấy, nâng nâng trên tay ước lượng, nhét vào trong túi khoác, vung vẩy vài nhát, cảm giác gần đủ nặng.

“Chắc là nó đây, tìm thêm thứ khác tương tự, đem về. Giả dụ là chiếc cốc này thì trên nó sẽ có vân tay và DNA của Dương Siêu, như vậy rất dễ phán đoán, đồng nghiệp phòng dấu vết chỉ cần kiểm nghiệm chất senlulo trên vết tụ máu của thi thể có cùng chất sợi trên túi khoác hay không là rõ rồi. Vừa rồi tiện thế mà quên không lấy mẫu DNA của Dương Siêu, đến lúc cần lại phải chạy đi chuyến nữa”.

Tiêu Hiểu Bạch thở phào khoan khoái, vật chứng đã tìm được, công việc tiếp theo là phán đoán chiếc cốc và túi khoác này có phải là hung khí làm bị thương cô gái hay không?

“Đi thôi, chúng ta về Cục xem ghi hình, có thể phát hiện ra thêm điều gì nữa”.

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rất Được Hoan Nghênh Làm Sao Bây Giờ

Copyright © 2022 - MTruyện.net