Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đã nhìn rõ chỗ này chưa?”. Anh Lý chỉ vào vết màu nâu đất trên hộp sọ hỏi Tiêu Hiểu Bạch.
“Nhìn rõ rồi, đó là khoảng tối à?”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn vào dấu vết ấy, tựa như đã hiểu ý của anh Lý: “Đó là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của nạn nhân sao? Bị vật tày đánh vào đầu, dẫn tới xuất huyết não mà chết hay sao?”
“Cũng không hẳn như vậy, khoảng tối xương chỉ nói rõ nạn nhân trước khi chết đã bị ngoại lực đánh vào chỗ đó, theo mức độ này thì xuất huyết trong sọ não chắc chắn đã xảy ra, nhưng cũng không hẳn là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân, giả dụ nạn nhân bị kẻ tấn công đánh, rồi buông gậy bóp cổ chết, sau đó phân xác, việc này cũng rất dễ xảy ra”.
Nói tới đây, anh Lý lại cầm chiếc hộp sọ, nhấc ra mảnh nắp hộp sọ đã cưa từ trước, lấy chất thử phun vào trong một lượt rồi đưa cho Tiêu Hiểu Bạch.
“Cậu nhìn vào trong xem, đối xứng vị trí của khoảng tối ở bên ngoài, bên trong cũng đã có chảy máu, đây là đòn rất nặng, nạn nhân bị đòn này chắc đã ngất xỉu ngay, nhưng vết thương này trong thời gian ngắn không thể dẫn đến cái chết được. Vị trí bị đánh là đỉnh đầu chứ không phải phần sau não, nếu ở sau não sẽ nghiêm trọng hơn, có thể dẫn đến sốc ngay tại chỗ”. Anh Lý giảng giải cho Tiêu Hiểu Bạch, Ngô Diễm Bình đứng bên luôn tay ghi chép.
“Hung khí của hung thủ là cái gì?”. Tiêu Hiểu Bạch cầm mảnh nắp xương sọ lên nhìn rất lâu nhưng cũng không thể hình dung ra thứ hung khí gì gây ra khoảng tối xương sọ này.
“Không biết, có thể là gậy gỗ. Nhưng nếu cậu hỏi tôi hung thủ đã dùng cái gì để chặt xác, tôi sẽ biết rõ hơn”. Anh Lý ra hiệu cho Tiêu Hiểu Bạch bật đèn sáng trở lại, kéo rèm che ra.
“Hung khí dùng để chặt xác là cái gì?”.
“Một chiếc rìu, một con dao phay, rất có thể còn dùng cả búa nữa”. Anh Lý cầm lên 2 khúc xương đùi, chỉ dấu vết ở 2 đầu khúc xương.
Trên khúc xương có nhiều dấu vết chồng lên nhau, vừa nhìn đã nhận ra ngay là do dụng cụ sắc bén chặt chém để lại. Tiêu Hiểu Bạch quan sát kỹ, dấu vết để lại có chỗ không giống nhau, dấu vết trên xương đùi trái bên trong hẹp dài, bên ngoài lại khá rộng; Dấu vết trên xương đùi phải lại rất sâu, trên và dưới tựa như đồng đều về độ rộng hẹp.
“Nếu tôi đoán không lầm thì hung thủ cho rằng: Chiếc rìu là thứ hung khí hoàn mỹ có thể nhanh chóng giết chết đối phương, nhưng khi phân xác không được như dao phay, vì mặt cắt ngang của lưỡi rìu rất hẹp, chỉ khi chặt thì có lực, ngoài ra không còn tác dụng gì. Tên “học trò của pháp y” của chúng ta, rõ ràng chưa từng tiếp xúc với loại công việc này, hắn tiến hành phân xác đầu tiên từ đầu gối trái, nhưng rất nhanh đã nhận ra dùng rìu rất khó, sau đó chuyển sang dùng dao phay phân xác, nhưng dao phay lại không đủ lực, vậy là hắn lại phải dùng đến búa để làm trợ lực.
Anh Lý chỉ một vết rất sâu trên đầu đoạn xương đùi phải, dấu vết này sâu gần như đạt nửa đường kính xương đùi, nhưng ngay trên cùng thấy rõ vết chặt 2 lần trùng vào nhau.
“Tên hung thủ này rõ ràng không hiểu về cấu tạo cơ thể người, sau khi dùng dao chặt, lại phải dùng búa đập lên sống dao, muốn dùng sức để phân xác nhưng không thành công. Thế nhưng sức học của hắn lại rất khá, sau khi thành công cắt được hai đùi, hắn đã nắm vững và khéo léo cắt rời hai cánh tay ở vị trí khớp”.
Tiêu Hiểu Bạch chỉ yên lặng, chăm chú nghe anh Lý giảng giải, anh quan sát kỹ bộ xương của người chết, đợi anh Lý dừng lại, anh mới chen vào một câu.
“Hết rồi à? Anh có phát hiện được manh mối gì có thể xác định được thân phận của hung thủ hay nạn nhân không?”. Điều Tiêu Hiểu Bạch quan tâm là làm thế nào để tìm ra tung tích của hung thủ và tung tích của nạn nhân.
“Hết rồi, những thứ đó là việc của cậu, không phải việc của pháp y chúng tôi. Tôi chỉ có thể cho cậu manh mối trên thi thể nạn nhân, những manh mối đó có dùng được hay không, là phải dựa vào năng lực phán đoán của chính cậu”.
Từ phòng giải phẫu bước ra, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy buồn nản, vì anh hy vọng vào những manh mối từ bên anh Lý cung cấp, nhưng anh Lý chỉ cho biết được người chết đã bị đánh mạnh vào đầu khi còn sống, đã chảy máu não, ngoài ra còn cho biết hung khí và phương thức phân xác. Những chi tiết này, đối với việc truy tìm tông tích nạn nhân và hung thủ tựa như chưa giúp được gì.
Vừa rồi khi vừa về đến Cục, Tiêu Hiểu Bạch đã cho Đổng Lệ đi tìm tiểu Trương, yêu cầu hai người tra xét lại các báo cáo về người bị mất tích trong mấy năm gần đây. Nhưng hiện nay xem ra cũng chẳng có tin tức gì, vì Tiêu Hiểu Bạch đã nói rõ, nếu có phát hiện gì phải lập tức điện thoại cho anh, nhưng cho đến lúc này cũng chưa hề có động tĩnh gì. Xem ra 10 phần đã có 8,9 phần là công cốc.
Suy nghĩ kỹ, Tiêu Hiểu Bạch quyết định sang phòng dấu vết để xem xét, vì ở hiện trường phát hiện vải vụn của quần áo, bao và chiếc chìa khóa được anh Lý mang về đã giao cho đồng nghiệp phòng dấu vết, có thể họ sẽ phát hiện được manh mối gì đó có lợi cho việc tiến triển của vụ án.
Vừa bước vào cửa, Tiêu Hiểu Bạch đã nhìn thấy tiểu Lưu và anh Trương của phòng dấu vết đang bàn bạc rất sôi nổi. Trên bàn, trước mặt họ là chiếc kính hiển vi bội số cao, trên kính hiển vi đặt một lưỡi dao cắt thủy tinh, trong khay thủy tinh đặt trên bàn có vài vật màu đen, xem ra giống như vừa dùng cho lưỡi cắt nọ.
“Bận rộn quá nhỉ? Có phải là của vụ án bộ xương dưới đáy sông không?”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn chiếc khay thủy tinh trên bàn, hỏi với ý chờ đợi.
“Tiểu Tiêu, cậu đến thật đúng lúc, xem bọn tớ phát hiện được gì?”. Anh Trương vừa nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch liền lên tiếng và ra hiệu cho anh đến xem dưới kính hiển vi.
Tiêu Hiểu Bạch ghé vào kính hiển vi, bắt đầu quan sát rất tỷ mỉ. Dưới ống kính hiển vi, thấy toàn những tế bào nhăn nhúm dày đặc.
“Đó là cái gì vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch xem xong, quay lại hỏi anh Trương và tiểu Lưu.
“Đó là một mảnh vừa cắt ra của mẩu gỗ nằm trong cái bao chứa thi thể đấy, có thể đó là do hung thủ vô ý để lại. Nhưng mảnh gỗ này thực sự quá nhỏ, còn may là nó khá rắn chắc, chưa hề bị mục nát”. Anh Trương chỉ một mẩu đen sì trong khay thủy tinh nói.
“Có lẽ đó là một cái nêm. Anh Lý pháp y đã nói thi thể nạn nhân đã từng bị một lưỡi rìu phân xác, rất có thể nó từ chiếc rìu ấy rơi xuống. Phân xác là loại việc phải dùng đến sức lực, xem ra hung thủ đã làm cho lưỡi rìu bị lỏng ra”. Tiêu Hiểu Bạch lại ghé sát vào chiếc khay thủy tinh để nhìn cho kỹ hơn, mẩu gỗ thuộc loại gỗ khá rắn chắc nên mới không bị mục nát. Mẩu gỗ bị cắt làm 2 phần, mặt cắt còn thấy đường vân, nhưng đã biến thành màu đen, nhìn không rõ nữa.
“Không phải cái nêm trên đầu rìu đâu? Mẩu gỗ còn có điểm đặc biệt, không phải loại gỗ có ở vùng này”. Anh Trương giải thích cho Tiêu Hiểu Bạch.
“A! Đặc biệt ở điểm nào?”. Tiêu Hiểu Bạch ngạc nhiên hỏi.
“Đó là một loại gỗ rất quý, nếu tôi không nhầm thì đó là gỗ Sưa. Loại gỗ này, người bình thường khó có khả năng được tiếp xúc, nhìn chung nó chỉ làm đồ gỗ gia dụng quý phái. Hơn nữa, chúng ta ở đây là miền bắc, cây gỗ Sưa không mọc được ở vùng này”.