Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Hiểu Bạch vốn chỉ nghĩ thử xem sao, anh điện cho đồng nghiệp ở Sở Công An tỉnh, nhờ họ giúp tìm hỏi đến giáo sư Triệu Thành Văn, xem ông có thời gian thực hiện việc hoàn nguyên tướng mạo nạn nhân vụ xương người dưới đáy sông không. Ban đầu, Tiêu Hiểu Bạch cũng không có hy vọng lớn, chỉ để lại số điện thoại của mình cho đồng nghiệp ở Sở.
Ngay chiều hôm đó, Tiêu Hiểu Bạch nhận được điện thoại của giáo sư Triệu Thành Văn, ông nói muốn giúp anh thực hiện hoàn nguyên tướng mạo nạn nhân vụ xương người dưới đáy sông. Giáo sư Triệu cho biết, ông đem theo cả bộ phần mềm phân tích xương, mong muốn có thể nhanh chóng hoàn nguyên tướng mạo của người chết để giúp cho vụ án tiến triển.
Cuộc điện thoại này làm cho Tiêu Hiểu Bạch hết sức phấn khởi, nếu tướng mạo người chết được hoàn nguyên thì chỉ cần đưa tin qua đài truyền hình sẽ có thể tìm ra tông tích nạn nhân, sau đó thông qua các quan hệ xã hội tiến hành sàng lọc, như vậy sẽ là trợ lực rất lớn cho sự tiến triển của vụ án.
Nhưng niềm vui không được bao lâu, Cục trưởng Trịnh gọi anh lên mắng cho một trận, nguyên nhân là tự ý liên lạc vượt cấp. Theo cách nói của Cục trưởng Trịnh thì việc mời giáo sư Triệu đến, Tiêu Hiểu Bạch phải báo cáo với Cục, Cục báo cáo xin phép Sở, Sở đứng ra mời chứ Tiêu Hiểu Bạch không được phép tự ý mời giáo sư Triệu.
Tuy ngay tại chỗ Tiêu Hiểu Bạch gật đầu nhận lỗi đấy, nhưng trong bụng anh thực sự không phục. Theo cách nhìn nhận của anh, phương pháp ấy quá ư máy móc. Mỗi lần báo cáo xin phép Cục, chỉ nghiên cứu thôi cũng mất mấy ngày rồi, giáo sư Triệu đến giảng bài ở Sở chỉ vài hôm, đợi báo cáo xin phép được phê chuẩn thì người ta đã đi lâu rồi, đằng nào thì mình cũng mời được người rồi, chẳng phải sợ gì nữa, thích trách mắng thì cứ trách mắng thôi.
Hai ngày sau, theo hẹn, giáo sư Triệu đến Cục Công An thành phố Thiên Nam, Cục đã tổ chức đón tiếp theo nghi lễ trọng thể, nhưng chẳng có tác dụng gì. Giáo sư Triệu chỉ khách sáo chào hỏi rồi yêu cầu bắt tay ngay vào công việc.
Phục nguyên tướng mạo người là một bộ môn yêu cầu kỹ thuật rất cao, vậy mà khi đã có chân dung rồi thì vẫn còn phần sai lệch.
Tướng mạo người với xương sọ có quan hệ mật thiết với nhau, tỷ như khoảng cách giữa hai mắt, độ cao xương hốc mắt, độ cao sống mũi, đó là những điểm cơ bản nhất tạo nên tướng mạo, đó cũng là một hình tam giác dễ dàng phân biệt nhất trong tướng mạo người.
Ví như: Gián điệp bậc cao chẳng hạn, họ có thể nhanh chóng thay đổi khuôn mặt, nhưng chỉ có thể thay đổi màu tóc, kiểu tóc, cho thêm râu ria, thậm trí dùng keo dán tạo ra thêm những nếp nhăn, làm cho da chùng lại, nhưng khoảng cách giữa hai mắt, độ cao sống mũi thi họ không sao thay đổi được. Đó chính là ý nghĩa của hình tam giác này, nó cũng giống như dấu vân tay của con người là không thể thay đổi được. Tất nhiên với kỹ thuật chỉnh hình hiện đại, cũng có thể làm thay đổi được tam giác này, nhưng việc này thực hiện rất phức tạp, hơn nữa tướng mạo sau khi chỉnh hình, vẫn có thể thông qua nguyên tắc hình tam giác cùng loại để nhận dạng ra.
Giáo sư Triệu không những mang đến cả hệ thống phần mềm hoàn nguyên tướng mạo mà còn mang theo cả bộ điện cực scan quét số liệu hộp sọ để đưa vào máy tính.
Trên hộp sọ có gần trăm thông số, quyết định nên cấu tạo khuôn mặt người, mỗi một điểm trong số đó đều cần phải lựa chọn rất tỷ mỉ, đồng thời phải đặt điện cực vào các điểm số liệu đó, phải quét 3D trên hộp sọ, sau đó mới dùng phần mềm hoàn nguyên tướng mạo phục hiện lại chân dung.
Quá trình làm việc này nói thì dễ, làm thì hết sức phức tạp. Mỗi một điểm trên hộp sọ đều phải lựa chọn rất tỷ mỉ, không thể chọn sai, những việc đó cần thực sự nhẫn nại và phải có kinh nghiệm phong phú. Nếu không được huấn luyện có hệ thống và có thực tiễn công tác lâu năm thì công việc hoàn nguyên cơ bản chỉ là “Thằng ngốc nói mơ”.
Giáo sư Triệu tất bật cả một ngày, cuối cùng tướng mạo người chết đã được hoàn nguyên. Trên máy tính là một người đàn ông trung niên, mắt to, lông mày rậm, mặt vuông chữ điền, nhìn vẻ phúc hậu, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, phúc khí của anh ta chẳng có được là bao.
Công việc của giáo sư Triệu quả thực là rất bận, sau khi hoàn thành bức ảnh chân dung của người chết, thì lại vội đi ngay, lãnh đạo Cục bố trí một bữa tiệc chiêu đãi, ăn xong điều xe đưa thẳng giáo sư Triệu ra sân bay của tỉnh.
Trước khi đi, giáo sư Triệu nói với Tiêu Hiểu Bạch: Kỹ thuật hoàn nguyên tướng mạo không thể giống một trăm phần trăm, vì những nốt ruồi, vết sẹo hay vết bớt đỏ bớt xanh không phản ảnh được trên hộp sọ, bức ảnh của người đàn ông này chỉ có giá trị tiện lợi hơn cho việc nhận dạng, chân dung thực tế vẫn phải có thêm sự chỉnh sửa nhất định.
Bữa tiệc chiêu đãi của Cục, Tiêu Hiểu Bạch không tham dự, anh phải đem ngay bức ảnh phục hiện chân dung nạn nhân đến đài truyền hình, yêu cầu đài phát bức ảnh này trong phần tin tức để trưng cầu manh mối trong nhân dân.
Hai ngày tiếp theo, Tiêu Hiểu Bạch phải trải qua sự chờ đợi rất sốt ruột. Nói là chờ đợi, nhưng không phải hoàn toàn như vậy, hai ngày trước xảy ra một vụ trộm khá táo tợn, hai ngày nay lại liên tiếp xảy ra vài vụ đều ở những khu nhà cao tầng của nhân viên văn phòng, đều vào thời gian họ đi làm vắng.
Tổ của Tiêu Hiểu Bạch được phân công truy tìm thủ phạm của loạt vụ trộm cắp này. Nhưng lập án không được thuận lợi, đối tượng đều có tiền án, chúng rất xảo quyệt, hiện trường hầu như không thu được dấu vết gì, điểm đặt chân của chúng cũng rất khéo léo, thiết bị giám thị chúng đều né tránh được một cách hoàn thiện, điều đó gây khó khăn rất lớn cho việc điều tra.
Sang ngày thứ ba sau khi đài truyền hình đưa tin, Tiêu Hiểu Bạch đang ở hiện trường một vụ trộm, di động đột ngột vang lên, là Trương Yến gọi tới.
“Tiểu Tiêu, đã có người tới Cục trình báo, nói rằng mình có quen biết người trong ảnh đã đưa tin trên truyền hình, người đang ở phòng tiếp đón, anh có về tiếp họ không?”.
Ngắt điện thoại, Tiêu Hiểu Bạch thu xếp lại công việc ở hiện trường rồi một mình lái xe vội vã trở về Cục.
Trong phòng tiếp đón, Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy người đến báo án, đó là một cô gái trẻ, khoảng 18, 19 tuổi, nhìn rất giống học sinh.
“Chào em, tôi là Tiêu Hiểu Bạch, chi đội cảnh sát hình sự của thành phố, em cứ gọi tôi là tiểu Tiêu, nghe nói em có thể cung cấp manh mối về người đàn ông có ảnh phát trên truyền hình, vậy em nói đi”. Tiêu Hiểu Bạch vừa bước vào đã đi thẳng vào chủ đề, anh không có tâm trạng nói vòng vo với cô gái này.
“Thế này, đồng chí cảnh sát, xin hỏi một câu, tấm ảnh đã phát trên truyền hình, là do các anh chụp à? Tôi không dám xác nhận có phải người này không, tôi chỉ có chút hoài nghi vì nhìn không giống lắm”. Cô gái trẻ do dự khá lâu, cuối cùng cũng nói ra nghi vấn trong lòng.
“Tấm ảnh ấy là do chúng tôi dùng kỹ thuật hoàn nguyên tướng mạo đối với hộp sọ của người chết để phục hiện lại chân dung, chắc chắn so với thực tế sẽ có sai lệch, nhưng tổng thể về đặc trưng của tướng mạo, sai lệch không nhiều. Xin hỏi, em quen biết người chết à?”.
“Tôi không dám khẳng định, khả năng là phải. Tôi hoài nghi ... Nhưng tôi hy vọng không phải. Ngày đầu thấy trên truyền hình, tôi phải đấu tranh tư tưởng mấy hôm liền rồi mới tới đây”.
“A! Tại sao?”.
“Người này ... Người này, có khả năng là bố tôi”. Cô gái ấp úng mãi, rồi cũng nói ra.